Bí Thư Trùng Sinh

Sau khi Lâm Trường Công sắp xếp xong tất cả thì lại xuất hiện bên cạnh Đường Cảnh Ung, lúc này Đường Cảnh Ung vừa mới thu dọn xong mọi thứ trong phòng, đang cười nói chuyện phiếm với thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ.

Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng chuyên phục vụ cho bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn là thư ký trưởng đại quản gia của tỉnh ủy cũng nên phục vụ cho Đường Cảnh Ung, dù sao thì Đường Cảnh Ung cũng là phó bí thư tỉnh ủy.

- Bí thư Đường, thư ký trưởng Quan.

Sau khi bắt chuyện với hai vị lãnh đạo, Lâm Trường Công quy củ đứng sang bên cạnh.

- Bí thư Trường Công, nơi này anh làm chủ, anh đứng như vậy rõ ràng nói chúng tôi là khách lấn chủ.

Đường Cảnh Ung phất tay với Lâm Trường Công, tỏ ý cho hắn ngồi xuống.

Lâm Trường Công ngồi bên phải Đường Cảnh Ung, hắn cười nói:

- Lần này bí thư Đường và thư ký trưởng Quan có thể tranh thủ thời gian đến trợ trận cho thành phố Tam Hồ, điều này làm cho cả thành phố Tam Hồ thấy rất cảm động. Có sự coi trọng của thượng cấp, chúng tôi có quyết tâm và đủ nhiệt tình để có thể làm tốt công tác của mình.

- Bí thư Trường Công, có câu xe lửa chạy nhanh là nhờ đầu tàu, thành phố Tam Hồ có được thành tích chói sáng như hôm nay, đó là nhờ cán bộ thành phố Tam Hồ cùng nhau sáng tạo ra. Thành tích là của anh sẽ là của anh, cũng không thể đẩy lên người chúng tôi được, như vậy là mua danh chuộc tiếng.

Đường Cảnh Ung khẽ khoát tay chặn lời Lâm Trường Công rồi cười tủm tỉm nói.

- Bí thư Đường nói đúng, thành tích của các anh thì tỉnh ủy đều nhìn thấy rõ ràng. Bí thư Trường Công, hạng mục lần này của các anh rất tốt, bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch thật sự rất tán thưởng.

Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì khẽ nói:

- Thần Huy vốn là một nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, sau này hai nhà các anh cùng nhau liên hợp, cố gắng tạo nên một điểm sáng cho tỉnh Sơn Nam.

Ba người nói chuyện với nhau, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Mã Hồ Bình đi vào trong phòng.

Khi thấy Mã Hồ Bình thì Lâm Trường Công hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, hắn cười nói với Đường Cảnh Ung và Quan Vĩnh Hạ:

- Bí thư Đường, thư ký trưởng Quan, tiệc rượu chiêu đãi đã chuẩn bị xong.

Đường Cảnh Ung và Quan Vĩnh Hạ càng là người có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này, tất nhiên hiểu Lâm Trường Công có ý gì. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Đường Cảnh Ung là người đứng lên trước tiên.

Quan Vĩnh Hạ đi theo sau lưng Đường Cảnh Ung, khi hắn rời khỏi phòng thì thấy thư ký Tiểu Lý đang chờ. Hắn giảm bước tiến, chợt nghe thư ký Tiểu Lý nói:

- Thư ký trưởng Quan, vừa rồi chủ nhiệm Lý đi theo giám đốc Trần có thông báo, nói là thành phố Tam Hồ đãc bắt đầu thúc đẩy hạng mục vay tiền từ bốn ngân hàng lớn trong tỉnh.

Quan Vĩnh Hạ gật đầu với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó tiếp tục cùng Đường Cảnh Ung đi về phía trước. Đây căn bản không phải là tin tức gì với Quan Vĩnh Hạ, chính mình đã nói quá rõ, lại đưa cả người đến, nếu như Lâm Trường Công còn không hiểu, như vậy Lâm Trường Công là bí thư thị ủy Tam Hồ cũng xem như có danh mà vô thực.

Khi bắt đầu tiệc rượu, chủ tịch Triệu Bảo Lâm của thành phố Tam Hồ đứng lên nói vài lời hoan nghênh, bí thư thị ủy Lâm Trường Công cũng dùng giọng nhiệt tình lên tiếng. Tất nhiên nếu nói đó là phát biểu, căn bản không bằng nói là đang tỏ thái độ.

Lâm Trường Công đã nói quá rõ ràng trong lúc tỏ thái độ, thành phố Tam Hồ nhất định sẽ chăm chú phát triển công tác theo đúng yêu cầu của tỉnh ủy. Sẽ cố gắng đẩy mạnh tiêu chuân, tranh thủ làm những gì mà người khác chưa làm được, nếu người khác có thì mình phải phát triển mạnh hơn, cố gắng dùng toàn lực đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố Tam Hồ.

Ngoài phương diện này thì Lâm Trường Công còn nhắc đến một vấn đề, đó là nghĩa vụ gánh vác kinh tế khu vực của thành phố Tam Hồ, sẽ thúc đẩy các thành phố khác cùng leo lên xe tốc hành với Tam Hồ.

Nghĩa vụ này có thể nói là cực kỳ sâu sắc, cực kỳ vi diệu.

Những ngày nghỉ nhanh chóng qua đi, đối với đại đa số mọi người thì những ngày nghỉ này thật sự rất thoải mái, nhưng với Vương Tử Quân thì thật sự rất bận rộn.

Số lượng du khách quá lớn làm cho khu du lịch Cô Yên Sơn đã chuẩn bị quá tốt chợt đáp ứng không xuể, đặc biệt là tổ làm phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên đến vào buổi đầu tiên, càng làm cho bầu không khí ở Cô Yên Sơn được đẩy lên đỉnh điểm.

Quá nhiều du khách cũng không phải là chuyện tốt, ngoài một phần du khách rời khỏi Cô Yên Sơn, còn có những người ở lại huyện Dương Phong. Sóng người quá lớn này là một bài khảo sát cho năng lực của các khách sạn trong thành phố, đến bảy giờ tối mà vẫn còn một nửa du khách chưa tìm được điểm dừng chân.

Cuối cùng Vương Tử Quân và thị ủy La Nam ra mặt xử lý công tác nơi ở, thế là mãi đến mười giờ tối mới sắp xếp xong.

Tình huống du lịch chật cứng làm cho Vương Tử Quân vừa mừng vừa vui, lúc này giá trị của La Nam thật sự được khu du lịch Cô Yên Sơn đẩy lên cao.

Thế cho nên phòng trực ban của các vị thường ủy thị ủy đều được thiết lập ở Cô Yên Sơn, đám người ở tổ lái xe mở miệng nghị luận với nhau, đều nói lãnh đạo đang đi sắp xếp giải nạn cho Cô Yên Sơn, đang phòng cháy ở tuyến đầu.

Lúc này cục công an, phòng công thương càng sắp xếp các nhân viên của mình chạy xuống huyện Dương Phong, tiến hanh đả kích hiện tượng chặt chém du khách.

- Bí thư Vương, cục trưởng cục du lịch muốn báo cáo công tác với ngài.

Khương Long Cương gõ cửa đi vào phòng, hắn khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn đồng hồ rồi nói:

- Cho anh ta vào.

Cục trưởng cục du lịch là Mạnh Phi Chấn, người này năm nay hơn năm mươi tuổi nhưng bước chân lại cực kỳ mạnh mẽ uy vũ. Trước kia cục du lịch ở thành phố La Nam căn bản chẳng có quyền lợi gì, bây giờ khu du lịch Cô Yên Sơn được mở ra, thế là trở thành ban ngành nghênh đón gió xuân.

Mạnh Phi Chấn nghĩ đến những con số thống kê được mà tỏ ra cực kỳ hưng phấn, hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ chuyện xấu phải chạy ra xa lãnh đạo, tất nhiên tin tốt thì phải áp sát báo cáo cho lãnh đạo.

- Bí thư Vương.

Mạnh Phi Chấn đi vào phòng rồi cúi người cung kính chào hỏi Vương Tử Quân.

Thái độ của Mạnh Phi Chấn với Vương Tử Quân cũng không phải là giả vờ, hắn thật lòng bội phục bí thư Vương Tử Quân sát đất. Đáng lý ra vị trí cục trưởng cục du lịch ở thành phố La Nam chỉ là một vị trí nằm chờ chết, trước khi bí thư Vương Tử Quân đến đây, thành phố La Nam chỉ là một vùng khỉ ho cò gáy, có hạng mục du lịch nào chứ? Tất nhiên hắn là cục trưởng cục du lịch cũng chỉ có thể ngẩng mặt trông trời, cúi mặt nhìn đất, ở giữa thì quản không khí, quyền lực thực chất nào đến lượt mình?

Nhưng khi khu du lịch Cô Yên Sơn được đẩy mạnh khai phá, vị trí cục trưởng cục du lịch trở thành chảo lửa, đừng nói là hai ngày nghỉ vừa qua tất cả nhân viên đều phải ra trận, thậm chí còn phải làm việc cả ngày lẫn đêm.

Nếu nói không khoa trương, hai ngày qua cục trưởng Mạnh Phi Chấn thật sự bận rộn tối mặt tối mũi, nhưng trong lòng thật sự rất vui. Một đơn vị bận rộn thì mới được lãnh đạo coi trọng, mới có thể đề cao địa vị trong lòng lãnh đạo, tất nhiên sẽ tốt hơn tình huống bị ném vào lãnh cung, mỗi năm không có việc gì, thật sự không có chút lợi lộc gì nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui