Bí Thư Trùng Sinh

- Trưởng phòng Đảng, trước tiên tôi quét dọn chỗ này, sau đó sẽ để văn phòng đưa đến cho ngài một chiếc ly khác.

Trần Tiêu Lưỡng vừa nói vừa cầm lấy chổi quét dọn. Đảng Hằng khẽ gật đầu khá tùy ý, để cho Trần Tiêu Lưỡng tùy ý quét dọn vệ sinh, tâm tư của hắn đã chuyển sang cuộc điện thoại vừa rồi.

- Trung ương cho xuống văn kiện, thành phố trọng tâm sẽ là Tam Hồ.

Đảng Hằng nghĩ đến tin tức này mà không khỏi cảm thấy muốn nổi giận.

Dựa vào cái gì mà đó là thành phố Tam Hồ, không phải là La Nam? Không phải tỉnh ủy đã cho ra quyết định rồi sao? Hơn nữa tình hình phát triển kinh tế của thành phố La Nam cũng rất mạnh, không phải là thành phố Tam Hồ có thể so sánh được. Bí thư Vương đã mất nhiều tâm tư ở phương diện này, bây giờ sắp đến lúc hưởng thụ thành quả thắng lợi, đột nhiên lại bị người ta cướp mất chiến thắng.

Như vậy sao được?

Trần Tiêu Lưỡng khẽ đóng cửa đi ra ngoài, Đảng Hằng cầm điện thoại lên, sau giây lát do dự, hắn gọi điện thoại đến phòng Vương Tử Quân.

- Tôi là Vương Tử Quân.

Sau khi nghe âm thanh quen thuộc trước sau như một này, trong lòng Đảng Hằng chợt bùng lên cảm giác ê ẩm. Nhưng hắn gọi cú điện thoại này chủ yếu là an ủi bí thư Vương, vì thế hắn cố nén cảm giác không thoải mái, chỉ khẽ nói:

- Bí thư Vương, tôi nghe nói chuyện thành phố trọng tâm...

- Đảng Hằng, dù thành phố La Nam thật sự cần vị trí thành phố trọng tâm, thế nhưng nó cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng là chúng ta có thể phát triển.

Vương Tử Quân dùng giọng tự tin nói vào điện thoại, âm thanh truyền vào tai Đảng Hằng, làm cho Đảng Hằng vốn không thoải mái chợt có chút vui vẻ.

- Anh đã nhận được thông báo tham gia hội nghị thường ủy tối nay chưa?

Vương Tử Quân cũng không nói nhiều về chuyện thành phố trọng tâm, hắn thay đổi chủ đề, chuyển sang hội nghị thường ủy.

Đảng Hằng còn chưa nhận được thông báo, hắn đáp lại một tiếng rồi hỏi:

- Bí thư Vương, hội nghị thường ủy sẽ nghiên cứu vấn đề thành phố trọng tâm sao?

...

- Sao lại có thể như vậy? Cái gì mà vị trí địa lý không tốt? Như vậy thì chối bỏ không cho La Nam làm thành phố trọng tâm sao? Rõ ràng là không ra gì.

Trong khu văn phòng của phòng tài chính, có vài vị cán bộ trẻ tuổi lớn tiếng nghị luận.

Người mở miệng là Trương Sĩ Liên, là một cán bộ vừa đến khu văn phòng của phòng tổ chức chưa lâu, trong mắt đám nhân viên xảo quyệt thì đây là một người mở miệng không quá chú ý hơn thau được mất, khá lỗ mãng.

Những người bên cạnh cũng rất phẫn nộ, khi thành phố La Nam liên tục phát triển, đám cán bộ thành phố La Nam đã cảm nhận được vinh dự tập thể, lúc này cảm thấy mình như bị đùa giỡn. Bọn họ đã chìm đắm trong mộng đẹp thành phố trọng tâm, thật không ngờ lại bị người ta lấy đi mất.

- Tiểu Trương nói đúng, tôi cũng không rõ thành phố La Nam chúng ta có gì kém thành phố Tam Hồ. Chưa nói đến những thứ khác, tài chính thu vào năm ngoái chúng ta không kém bọn họ, năm nay dù bọn họ có hạng mục sản xuất tivi cũng không thể nào so sánh với la nam được, dựa vào cái gì bọn họ là thành phố trọng tâm mà không phải là chúng ta?

- Tôi cảm thấy trong này nhất định là có chuyện, nếu không thì trung ương cũng không yêu cầu tỉnh ủy sửa lại.

Đủ mọi âm thanh vang lên trong văn phòng của phòng tài chính, tuy liên tục có lãnh đạo đi qua, thế nhưng sau khi nghe nghị luận cũng không ai lên tiếng.

Bọn họ là lãnh đạo, tuy bọn họ rất ẩn giấu, thế nhưng bọn họ cũng không thoải mái ở sự kiện này.

Nhưng đó là quyết định của thượng cấp, bọn họ căn bản không đi được quá xa, căn bản không thể thay đổi quyết định này. Khác biệt với đám cán bộ thanh niên thích nói gì thì nói, đám cán bộ có tuổi như bọn họ không dám dõng dạc lên tiếng như vậy.

Vì thế bọn họ chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi, dùng hành vi này để giúp đỡ những lời nghị luận của đám cán bộ trẻ.

- Anh nói xem, trung ương quyết định không cho La Nam là thành phố trọng tâm, như vậy thành phố chúng ta còn có thể phát triển được sao?

Một giọng nói lo lắng vang lên trong phòng làm việc.

Mọi người đang dõng dạc chợt trầm mặc, bọn họ biết rõ thành phố trọng tâm có chỗ tốt gì, bây giờ La Nam không còn là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, như vậy La Nam còn có thể phát triển được nữa sao?

Mọi người đều trầm mặc, càng nhiều người tỏ ra nghi hoặc và lo lắng. Bọn họ là cán bộ thành phố La Nam, bọn họ càng hy vọng kinh tế La Nam phát triển mạnh mẽ. Nhưng nếu không có những điều kiện có lợi khi là thành phố trọng tâm, bọn họ sao có thể cạnh tranh với trưởng phòng Tam Hồ cho được?

Có rất nhiều trường hợp nghị luận giống như ở phòng tài chính trong thành phố La Nam, vì có liên quan đến mức độ cuộc sống của mình, rất nhiều người lo lắng đến việc thành phố La Nam còn có thể phát triển được nữa không.

Thành phố La Nam giống như rơi vào tình cảnh u buồn, bầu không khí cực kỳ buồn bực.

Tất nhiên có người vui có người sầu, trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, khi Quan Vĩnh Hạ cầm văn kiện đến trước bàn làm việc của bí thư Nhất Phong, bí thư Hào chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt để nhìn mà khóe miệng không có nụ cười. Thế nhưng những biểu hiện của bí thư Nhất Phong cũng không lừa gạt được ánh mắt của Quan Vĩnh Hạ.

- Tuyến trên suy xét đến đại cục phát triển, thật sự có suy nghĩ không giống với chúng ta.

Hào Nhất Phong vừa khoát tay cho Quan Vĩnh Hạ ngồi xuống vừa thản nhiên nói.

Quan Vĩnh Hạ cười cười nói:

- Bí thư Nhất Phong nói rất đúng, tôi cảm thấy văn kiện cho ra chỉ thị vượt cấp này có vài tác dụng với tỉnh Sơn Nam chúng ta. Sau này chúng ta cần phải nắm toàn cục, tuyệt đối không nên đặt chính mình lên phương diện lợi ích cho được.

Hào Nhất Phong rất thưởng thức lời nói của Quan Vĩnh Hạ, nụ cười trên mặt chợt xuất hiện mà thêm nồng đậm. Hắn cười nói:

- Vĩnh Hạ, trình độ của anh đã đề cao rất nhiều, cứ thực hiện theo ý của anh.

Hào Nhất Phong nói đến đây thì có chút trầm ngâm:

- Anh để cho văn phòng tỉnh ủy mua vài quyển sách về cách nhìn đại cục phát cho các vị thường ủy tỉnh ủy.

Sách viết về cách nhìn đại cục tất nhiên các vị thường ủy bên kia cũng không thiếu gì, nhưng bây giờ Hào Nhất Phong lại sắp xếp mua sách này cho các vị thường ủy tỉnh ủy, rõ ràng có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc.

Quan Vĩnh Hạ trước nay luôn là người chấp hành chỉ thị của bí thư Nhất Phong, lúc này nghe Hào Nhất Phong cho ra sắp xếp, hắn nhanh chóng bắt tay cho người đi mua sách.

Người đầu tiên cần được nhận sách chính là chủ tịch Thạch Kiên Quân, còn việc tặng sách như thế nào, Quan Vĩnh Hạ cũng không nóng đầu tự mình đi tặng, hắn gọi điện thoại cho các vị thư ký trưởng để bọn họ đến nhận về.

Nhận thay cho lãnh đạo chính là sự việc mà các thư ký trưởng luôn thực hiện, bọn họ tuy còn chưa nhìn nhận thật sâu về sự kiện văn phòng tỉnh ủy phát sách cho các vị lãnh đạo, thế nhưng lại ý thức được nó có vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui