Bí Thư Trùng Sinh

Một câu nói của người đàn ông này giống như mở đầu, không chờ hắn ngồi xuống, cửa phòng lại được mở ra, lại có người vội vàng đi đến. Người này cũng gặp phải tình huống như người vừa rồi, sau khi tiếp nhận ánh mắt mọi người thì hắn dùng giọng xấu hổ nói một câu:

- Tôi đã đến chậm.

Đám giám đốc doanh nghiệp vốn chuẩn bị nghe Hà Khởi Duệ giải đáp thắc mắc, lúc này vẻ mặt người nào cũng rất khó coi, ánh mắt bất thiện nhìn vào những kẻ đến sau.

- Tên kia sao cũng đến? Không phải nói sẽ không đến sao?

Trần Mẫn Kiện nhìn một người đàn ông trung niên vừa đi đến, thế là dùng giọng oán hận không thôi nói.

Thành Kiếm Xã cũng không quen biết người kia, hắn nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi cửa Trần Mẫn Kiện rồi khẽ nói:

- Anh Trần, là ai vậy?

- Lỗ Hợp Loan, tiểu tử này không phải là thứ gì tốt.

Sau khi nghe Trần Mẫn Kiện nhắc đến tên của người kia, Thành Kiếm Xã chợt hiểu, mặc dù hắn và vị giám đốc Lỗ kia là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng hắn biết rõ mối quan hệ giữa đối phương và Trần Mẫn Kiện. Có một câu nói thế này: Đồng hành là oan gia, Lỗ Hợp Loan kia kinh doanh rất tốt, xí nghiệp có danh tiếng lớn, hèn gì mà Trần Mẫn Kiện không vui vẻ như vậy.

Khi Trần Mẫn Kiện đang tràn đầy ý nghĩ đầu tư thì lại có một đối thủ mạnh chạy đến, hắn sao có thể vui vẻ cho được?

Có hơn hai mươi người đi đến, sau đó hội trường khôi phục lại vẻ trật tự bình tĩnh. Sau khi có càng nhiều người đứng lên đặt vấn đề, Hà Khởi Duệ thật sự khó thể nào duy trì được nữa, Vương Tử Quân lại đứng lên.

- Các vị quan khách, vấn đề của các vị làm cho chúng tôi vui mừng và cũng là áp lực lớn. Câu cửa miệng là thế này: Tai nghe mắt thấy mới là thật, tôi thấy không bằng chúng ta tiến vào chương trình hội nghị thứ hai, chúng ta sẽ càng nhau đến thực địa để tiến hành xem xét hạng mục.

Vương Tử Quân lên tiếng giải vây làm cho Hà Khởi Duệ thở dài một hơi, xem ra làm chủ trì cũng không dễ dàng gì. Vừa rồi có bốn năm chục vấn đề được đặt ra, hắn thật sự sinh ra cảm giác khó thể hít thở, nhưng cuối cùng thì sự việc cũng xong.

Những chiếc xe ba mươi chỗ dừng sẵn bên ngoài khách sạn La Nam nhanh chóng chạy đến. Khi mọi người còn chưa kịp lên xe, Trần Mẫn Kiện đứng bên cạnh Thành Kiếm Xã chợt tiến lên nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, anh xem chúng ta có thể đến xem hạng mục quy hoạch thuốc đông y trước không?

Không chờ Vương Tử Quân mở miệng thì đã có người nói:

- Dựa vào cái gì mà phải đi xem khu trồng dược liệu trước? Phải đến huyện Ngô Du xem xét hạng mục chăn nuôi trước cái đã.

- Bí thư Vương, hay là đi đến địa phương trồng cây ănn quả, chúng tôi thật sự có rất ít thời gian.

Những lời nói ồn ào liên tục vang lên làm cho bầu không khí có chút náo loạn, Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ nghe những lời này mà nhìn nhau cười. Cuối cùng vì làm dâu trăm họ, thế cho nên bọn họ quyết định chia nhau ra hành động.

Mỗi vị thường ủy mang theo một nhóm người xuất phát về phương hướng khác nhau. Vương Tử Quân vốn định đưa người đi đến tham quan xây dựng khu kinh tế mới, không ngờ Lữ Chính Bình cứ đi theo, mãi mở miệng hỏi về phương diện phát triển sản nghiệp sản xuất điện thoại.

- Tút tút tút.

Khi Vương Tử Quân đang nói chuyện đến hệ điều hành với Lữ Chính Bình, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, người gọi đến là Trương Đông Viễn.

- Thế nào rồi?

Điện thoại vừa nối thông thì bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Trương Đông Viễn.

- Cũng không tệ lắm!

Vương Tử Quân nói năng rất khiêm tốn, dù Trương Đông Viễn cũng coi như là người của mình, hắn cũng không thể nói bừa bãi được.

Chỉ là Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy làm cho Trương Đông Viễn ở bên kia sinh ra cảm giác khác, chợt nghe thấy lão nói:

- Tử Quân, có nhiều chuyện mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Thành phố La Nam lần này tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, cố gắng thể hiện La Nam là được, còn thắng lợi thế nào, thu được bao nhiêu hạng mục, tất cả chỉ là thứ yếu mà thôi.

Sau khi nghe những lời nói chân thành của bố vợ hờ, bí thư Vương thật sự không biết nói gì cho xong.

...

Nhạc nổi lên, tiếng pháo rung trời, khí thế to lớn, thật sự chưa từng có.

- Hôm nay là ngày sinh Thần Hoàng, con cháu thành phố Sơn Viên tiến hành bái tổ, xem như uống nước nhớ nguồn ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Ngày tháng trôi qua, con nước chảy xuôi, con cháu ở tỉnh Sơn Nam thật sự không thẹn với Thần Hoàng. Hiện tại thế sự xoay vần, mọi người xem như cùng tổ tiên nguồn gốc, cùng một chí hướng phát triển...

Những âm thanh trầm bổng thông qua micro được truyền đi khắp bốn phương tám hướng, rất nhiều cờ màu tung bay trên tế đàn. Có hàng vạn người đứng thành những đội ngũ hình vuông, đang nhìn về tấm hình cao vài trăm mét của Thần Hoàng.

La Nhân Uy đứng tên đài chủ tịch mà tâm tư đã bay đi đâu mất, bài viết tán dương Thần Hoàng được một cao thủ trong nước làm ra, dù lão có nghe và không hiểu vài văn tự, thế nhưng âm thanh trầm bổng du dương làm trái tim lão như muốn bay ra ngoài. Thế là lão không khỏi mỉm cười thầm nghĩ:

- Ai nói công tác địa phương không tốt? Lội nước bì bõm cũng có cái hay.

Năm xưa hội nghị quốc gia về Thần Hoàng chỉ sợ cũng như thế này mà thôi.

Trong đầu La Nhân Uy liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt liếc sang nhìn Hào Nhất Phong, thầm nghĩ đến như mình đứng ở vị trí kia sẽ có cảm tưởng gì?

Nhưng tâm tư này của La Nhân Uy cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, lão nhanh chóng lắc đầu đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Cờ tung bay phần phật, đón gió phấp phới, ánh đèn chói mắt loang loáng làm cho lão không kịp nhìn. Lúc này bầu không khí hội trường thật sự làm cho lão sinh ra cảm giác cực kỳ thành tựu.

Bài văn tế vẫn được tiếp tục cất lên, lúc này ánh mắt La Nhân Uy đã nhìn về phía những vị khách quý quan trọng nhất của ngày hôm nay. Lão tổ chức tình huống như thế này, chắc chắn đám người kia đã thấy được thực lực chỉnh thể của thành phố Sơn Viên, đến lúc đó không có đầu tư được sao? Chỉ sợ chỉ có thằng ngu mới không đầu tư.

Khi La Nhân Uy đang thầm suy tư thì thấy một người đàn ông trung niên tiếp điện thoại, sau đó vội vàng rời khỏi khu khách quý. Lão nhìn đối phương rời đi mà trong lòng có chút không thoải mái.

Bí thư La tổ chức một hội nghị như thế này cũng không dễ dàng gì, cho dù có chuyện lớn xảy ra, cũng không thể thất lễ khi đang tế tự Thần Hoàng được. La Nhân Uy nhìn người kia bỏ đi, thầm nghĩ tên kia nhất định sẽ được liệt vào danh sách phần tử bất hảo.

Anh có tiền thì thế nào? Thành phố Sơn Viên chúng tôi tuyệt đối không hợp tác với những người bất kính Thần Hoàng, rõ ràng là không hiểu chút lễ nghi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui