Bí Thư Trùng Sinh

- Chào chủ tịch Thạch, tôi là chủ nhiệm Lý Hồng Thuấn của văn phòng công ty Sam Tập Vận, rất vui được gặp ngài.

- Chủ tịch Trương, chào ngài, tôi là phó giám đốc công ty thủy điện...

Đủ loại âm thanh vang lên bên tai các vị thường ủy tỉnh ủy. Khi tình huống các vị thường ủy tỉnh ủy bắt tay nhiệt liệt với đám quan khách, dù là Hào Nhất Phong hay các vị thường ủy tỉnh ủy hoặc các nhân viên công tác phụ trách tiếp đãi của thành phố Sơn Viên đều ý thức được xảy ra vấn đề.

Mọi người đưa mắt nhìn những tinh anh trong thương trường đang bắt tay với lãnh đạo, trong lòng thật sự tràn đầy nghi vấn. Lần này thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng để kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại đưa đến một đám người như thế này: Trợ lý tổng giám đốc, chủ nhiệm văn phòng, phòng giáo dục chăm sóc khách hàng...

Những chức vụ này thật sự cũng tương đối tốt đẹp trong công ty, nhưng trong một hội nghị kêu gọi đầu tư có sự quan tâm của các vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, những nhân vật như vậy thật sự còn chưa đủ độ nặng.

Một xí nghiệp đầu tư vào địa phương thì người quyết định chính là giám đốc, nếu không phải thì căn bản là không được. Lúc này đám người đến đây phần lớn đều không có thực quyền quyết định chuyện lớn của công ty, như vậy bọn họ sẽ đầu tư vào thành phố Sơn Viên được sao?

Thành phố Sơn Viên cử hành một lễ hội văn hóa Thần Hoàng với quy mô lớn thế này, rõ ràng là làm việc không công, nếu như sự việc truyền ra ngoài, không phải làm trò cười cho người trong nghề sao?

Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu mọi người, thế nhưng bọn họ dù có phát hiện ra cũng không tiện mở miệng.

- Bí thư Hào, lát nữa có một vị lãnh đạo quốc hội đi đến thành phố Sơn Viên của chúng ta, văn phòng tỉnh ủy đã gọi điện thoại đến, nói là ngài cần phải đến sân bay nghênh đón.

Quan Vĩnh Hạ không hỗ danh là thư ký trưởng tràn đầy kinh nghiệm, khi thấy Hào Nhất Phong tỏ ra bối rối, hắn tiến lên trước người bí thư Nhất Phong, sau đó trầm giọng nói.

Lúc này Hào Nhất Phong thật sự chỉ có lửa giận, đã không biết mình còn duy trì nụ cười được bao lâu nữa. Sau khi bắt tay với một người phụ nữ ăn mặc nhức mắt, lão bắt đầu đổ mồ hôi hột.

Sau khi nghe được lời giải vây của Quan Vĩnh Hạ, Hào Nhất Phong giống như nhận được đại xá, lão tranh thủ thời gian nói:

- Các vị, tôi đi tiếp đón lãnh đạo, các anh có chuyện gì cứ nói kỹ càng với lãnh đạo thành phố Sơn Viên.

Hào Nhất Phong vừa nói vừa cất bước đi ra ngoài.

Khi mọi người còn chưa biết phản ứng như thế nào, giám đốc Mễ vừa rồi nói chuyện với bí thư Hào Nhất Phong chợt cảm thấy tình huống lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam rời đi có chút đột ngột, bầu không khí cũng không còn hào hứng, đành phải suy nghĩ tìm nguồn vui. Hắn lấy điện thoại ra, nói rằng mình vừa nhận được một tin nhắn, có bốn câu nói làm cho người ta sợ hãi: Khi còn bé thì mẹ nói sói đến; khi đến trường thì bạn học nói thầy cô đến; sau khi kết hôn thì đồng sự nói vợ anh đến; bây giờ thì tình nhân nói tháng này tôi còn chưa đến.

Câu chuyện này rõ ràng nhận được sự cộng minh từ mọi người, toàn trường chợt cười vang. Ngay sau đó lại có người nói ra một câu chuyện vui, lại cười ha hả, cũng có không ít người lên tiếng bình luận.

Mười phút sau tình huống rối loạn mới được khống chế, khách quý được nhân viên công tác đưa ra ngoài hội trường để nghỉ ngơi.

Nhưng lúc này thật sự không còn ai quan tâm đến đám khách quý kia, La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, khi Hào Nhất Phong đi ra thì lão cũng nhanh chóng đi theo.

- Bí thư Hào, chuyện này chúng tôi tổ chức không được tốt, anh xem...

La Nhân Uy nhìn gương mặt phát lạnh của Hào Nhất Phong, thế là đỏ mặt tía tai, sinh ra cảm giác cực kỳ khó xử. Lão có thể hiểu được tâm tình của Hào Nhất Phong, bí thư Hào đã huy động nhân lực lãnh đạo cấp tỉnh đến giúp đỡ mình, nhưng lão lại làm ăn không ra thể thống gì.

La Nhân Uy là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, lão tất nhiên phải cho ra một câu trả lời thỏa đáng với bí thư Hào, nếu không thì thật sự là không hay.

Hào Nhất Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó áp chế tất cả những cảm giác không hay của mình xuống. Lần này thành phố Sơn Viên tổ chức sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng, có thể nói là lão vui vẻ khi đến nhưng mất hứng đi về.

Đáng lý ra Hào Nhất Phong vì hỗ trợ thành phố Sơn Viên kêu gọi đầu tư thì phải ở lại tỏ thái độ với đám khách quý là lãnh đạo doanh nghiệp, nhưng bây giờ thành phố Sơn Viên hao tiền tốn của bày ra sự kiện như vậy, còn kêu gọi đầu tư cái gì nữa? Phó giám đốc, trưởng phòng, còn có vài thư ký của giám đốc, với đám người này có thể rót vào sức sôngg cho thành phố Sơn Viên được sao? Thuần túy chỉ là hồ đồ mà thôi.

Hào Nhất Phong thầm nghĩ như vậy, thế là sẽ không thể nào vui lên được. Lão nhìn La Nhân Uy rồi thản nhiên nói:

- Nhân Uy, sau này làm công tác kêu gọi đầu tư thì đầu óc phải tỉnh táo, không thể mở rộng cửa sổ cho ruồi bọ bay cả vào được.

- Vâng, bí thư Hào phê phán rất đúng, lần này thật sự có chút...

Lúc này La Nhân Uy thật sự khó thể nào mở miệng nói lời tốt đẹp.

Nhưng La Nhân Uy nói không nên lời thì Hào Nhất Phong lại giúp đỡ:

- Không phải là có một chút, mà là có rất nhiều. Lần này các anh tổ chức sự kiện văn hóa để hát khúc ca kinh tế, nhưng anh nói cho tôi nghe xem, đang diễn ra trò gì ở đây?

La Nhân Uy chỉ cảm thấy gương mặt phát sốt, nhưng lão vẫn phải giải thíc, vẫn phải thừa nhận sai lầm. Dù sao sự kiện này cũng sinh ra ảnh hưởng không tốt, nếu như Hào Nhất Phong sử dụng nó để tạo nên thế công với mình, chỉ sợ lão sẽ mất ngay mạng già của mình.

- Bí thư Nhất Phong, sau khi chúng tôi quay về sẽ chăm chú tổng kết sai lầm hôm nay, sẽ điều tra đến cùng với những người không chịu trách nhiệm, tuyệt đối không nuông chiều.

La Nhân Uy lúc này đã bình tĩnh trở lại, tiếng nói cũng thản nhiên hơn nhiều.

Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt của La Nhân Uy, dù vẫn còn có chút bất mãn, thế nhưng lúc này dù sao cũng là La Nhân Uy dựa vào lão, vào đúng thời điểm thì lão vẫn phải kéo La Nhân Uy một chút.

- Nhân Uy, sau này làm việc phải chú ý một chút.

Hào Nhất Phong nói xong câu này thì leo lên xe, đám người Thạch Kiên Quân cũng đi ra. Sau khi nhìn thấy Hào Nhất Phong lên xe, Thạch Kiên Quân không khách khí đi đến bên cạnh La Nhân Uy nói:

- Bí thư Nhân Uy, lần này các anh tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng thật sự rất tốt. Anh xem có nên để cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tuyên truyền một chút không?

La Nhân Uy lúc này thật sự đỏ mặt. Vừa rồi lão bị Hào Nhất Phong phê bình, bây giờ lại bị Thạch Kiên Quân mở lời khiêu khích, trong lòng thật sự mất vui nhưng chỉ có thể dùng giọng kiểm điểm nói:

- Chủ tịch Thạch, thành phố Sơn Viên chúng tôi không làm tốt công tác của mình, tôi xin làm kiểm điểm với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui