Bí Thư Trùng Sinh

- Vâng!

Hào Tử Động chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc của Lâm Trường Công vang lên.

Hào Tử Động nhìn thoáng qua Lâm Trường Công, sau đó tiến lên cầm điện thoại đưa đến tận tay lãnh đạo. Lâm Trường Công tiếp nhận điện thoại alo một tiếng, sau đó dùng giọng tràn đầy nhiệt tình nói:

- Trưởng phòng Hà, chào ngài, chào ngài.

Hào Tử Động nghe nói người gọi điện thoại đến là trưởng phòng Hà, hắn vốn nhấc chân bước ra ngoài nhưng đành thu lại. Vị trưởng phòng tuyên truyền họ Hà kia từng cùng chiến đấu chung một chiến tuyến với bí thư Lâm.

Với vị trí của trưởng phòng Hà thì căn bản không thể nào bàn chuyện quan trọng với Lâm Trường Công được, vì thế căn bản là khá chênh lệch.

Bên kia khong biết nói thứ gì mà Lâm Trường Công bên này cười ha hả, hắn vừa cười vừa mở miệng nói:

- Lúc này anh là lãnh đạo, là lãnh đạo tỉnh, phải là anh đến chỗ chúng tôi, như vậy chúng tôi mới nghe lời anh chỉ bảo được.

Hai người nói vài câu vui vẻ, sau đó gương mặt Lâm Trường Công chợt trở nên ngưng trọng, giọng điệu của Lâm Trường Công càng làm cho Hào Tử Động nghe vào và có chút run rẩy.

- Tại sao lại như vậy được?

Những lời này căn bản khó thể nào phát ra từ miệng Lâm Trường Công, vì hiện tại bí thư Lâm đang cực kỳ vui vẻ bình tĩnh. Nhưng lúc này Lâm Trường Công không những không nói, hơn nữa còn biểu hiện bộ dạng vội vàng xao động.

Bên kia không biết nói thêm những gì mà vẻ mặt của Lâm Trường Công càng thêm âm trầm. Lúc này hắn đã khôi phục lại từ trạng thái thất thố, hắn nói vài câu nếu có thời gian rảnh thì đến chơi, sau đó cúp điện thoại.

Lúc này Hào Tử Động đã không còn tâm tư cùng Lâm Trường Công xem múa hát, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Trường Công rồi khẽ nói:

- Bí thư Lâm, có chuyện gì xảy ra sao?

- Chúng ta thì không có chuyện gì cả, nhưng thành phố Sơn Viên lại xảy ra chuyện.

Lâm Trường Công thở dài một hơi rồi trầm giọng nói với Hào Tử Động.

Thành phố Sơn Viên thì xảy ra chuyện gì? Hào Tử Động nhìn vào những màn múa hát, trong lòng bùng lên nhiều suy nghĩ.

- Ngài nói đến lễ hội văn hóa Thần Hoàng kia sao?

- Đúng vậy, cũng không biết bọn họ làm ăn thế nào, một lễ hội văn hóa Thần Hoàng tốt đẹp như vậy đã bị phá hư. Cái quái gì mà dùng văn hóa hát khúc kinh tế, kết quả là khi bí thư Nhất Phong tiếp kiến lãnh đạo doanh nghiệp, lại phát hiện đó chỉ là những vị phòng giáo dục, trợ lý tổng giám đốc hoặc trưởng phòng, không có vài vị giám đốc đến tham gia.

Lâm Trường Công nói đến đây thì vỗ tay lên mặt bàn, dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:

- Thật sự thịt chó không để bày lên bàn.

Hào Tử Động hiểu sự nổi giận của bí thư Lâm Trường Công, những thứ này cũng là Lâm Trường Công bày ra, bí thư Lâm cũng có tham dự vào bên trong. Lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này vốn có ý cản tay thành phố La Nam, kết quả lại trở thành như vậy, Lâm Trường Công tất nhiên sẽ không thể nào thoải mái cho được.

- Bí thư Lâm, trước tiên ngài đừng nóng, lễ hội văn hóa Thần Hoàng ở thành phố Sơn Viên còn rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy, thành phố La Nam tổ chức hội nghị phát triển kinh tế nhất định sẽ càng khó coi hơn.

Hào Tử Động cố gắng đào ruột móc gan ra một câu an ủi như vậy, sau đó cười nói:

- Hơn nữa tôi thấy dù thành phố La Nam có được thành tích thì cũng không liên quan gì đến thành phố chúng ta.

Lâm Trường Công lúc này đã bình tĩnh trở lại, Hào Tử Động nói đúng, dù là thành phố La Nam có lấy được thành tích tốt, cũng không liên quan gì đến bọn họ. Hơn nữa lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên còn rơi vào tình huống như vậy, thành phố La Nam sẽ tốt đẹp được sao?

Nếu như hai thành phố Sơn Viên và La Nam đều làm kém trong sự kiện lần này, như vậy sẽ là một chuyện tốt cho thành phố Tam Hồ.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Lâm Trường Công đã bình tĩnh trở lại, hắn gật đầu nói:

- Chuyện này anh nói rất hay.

Tuy thừa nhận quan điểm của Hào Tử Động, thế nhưng Lâm Trường Công lúc này không còn chút tâm tư xem múa hát. Hắn tắt tivi, sau đó ngồi trên ghế làm việc, tâm tư lại khó thể bình tĩnh.

- Chuyện gì xảy ra?

Suốt một ngày trôi qua mà Lâm Trường Công cảm thấy thật sự không thoải mái, đến chiều hắn ngồi chết dí trong phòng làm việc xem báo chí, cuộc điện thoại chờ mong cuối cùng cũng đã đến. Cú điện thoại này làm cho Lâm Trường Công cảm thấy khó chịu, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nghe máy.

- Chào bí thư La, tôi là Trường Công.

Điện thoại nối thông, Lâm Trường Công dùng giọng nhiệt tình nói. Dù hắn và La Nhân Uy đều là bí thư thị ủy, thế nhưng dù sao La Nhân Uy cũng là thường ủy tỉnh ủy, thái độ cung kính là phải có.

La Nhân Uy mỉm cười bắt chuyện, sau đó trầm giọng nói:

- Bí thư Lâm, tôi có lời thỉnh cầu với anh.

La Nhân Uy thì cầu cạnh gì?

Lâm Trường Công chợt cảm thấy trong lòng bùng sóng, thế nhưng ngoài miệng lại cười nói:

- Bí thư La cứ thích nói đùa, ngài ngồi trên núi vàng mà còn đi xin cơm, điều này rõ ràng là cười vào mặt tôi.

- Bí thư Lâm, tôi nói là thật, lần này công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Sơn Viên trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng thật sự quá thấp. Tôi nghe nói gần đây thành phố Tam Hồ có hai hạng mục khá tốt, anh xem có thể nhượng lại hai hạng mục này cho thành phố Sơn Viên chúng tôi được không? Anh yên tâm, những chính sách ưu đãi cần thiết, thành phố Sơn Viên chúng tôi nhất định sẽ hào sảng vung tay.

La Nhân Uy nói với giọng điệu cực kỳ bức thiết.

Lâm Trường Công thiếu chút nữa thì cười lớn, mượn hạng mục sao? Đây không phải là trò cười lớn trong thiên hạ à? Lúc này khắp nơi hừng hực khí thế kêu gọi đầu tư, có đầu tư thì có tương lai, qua viên địa phương xem đó như người phụ nữ của mình, luôn xem đó là những thứ riêng tư, hận không thể ôm mãi trong lòng, người ta đừng nói là tiến lên hôn một cái, thậm chí liếc mắt nhìn cũng không xong, đều có thể làm kinh động lãnh đạo chủ chốt. Tình hình chung là như vậy, thế nhưng lúc này La Nhân Uy lại mở miệng mượn hạng mục, không phải đang nói đùa sao?

La Nhân Uy thấy một lúc lâu sau mà Lâm Trường Công không nói gì, lão dùng giọng khẩn thiết nói:

- Bí thư Lâm, thành phố Sơn Viên chúng tôi muốn mượn vài hạng mục của các anh.

- Bí thư La, anh không phải đang nói đùa với tôi sao? Điều này có chút thái quá...

La Nhân Uy bên kia đã mở miệng, như vậy lão sẽ không có nhiều do dự, thế nên cuối cùng cũng nói:

- Bí thư Lâm, tôi vốn không muốn như vậy, nhưng lần này tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng mà không đạt được hiệu quả như mong muốn, hơn nữa lãnh đạo tỉnh còn yêu cầu chúng tôi cho ra báo cáo chi tiết. Mong anh vung tay một chút, như vậy tôi cũng dễ bề ăn nói với lãnh đạo tỉnh.

Lễ hội văn hóa Thần Hoàng có tình huống thế nào thì Lâm Trường Công biết rất rõ, hắn cũng tin lãnh đạo tỉnh bên kia càng nắm rõ tin tức hơn cả mình. Đám lãnh đạo tỉnh biết rõ tình hình của thành phố Sơn Viên, còn yêu cầu phải làm báo cáo rõ ràng, chẳng phải đang ép chết La Nhân Uy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui