Bí Thư Trùng Sinh

Trung Quốc có câu ngạn ngữ: Thiên lý mã Thường Hữu, mà Thường Hữu không có Bá Nhạc, có quá nhiều thiên lý mã chờ Thường Hữu đến chọn lựa. Còn Bá Nhạc thì sao? Cần tuyển thiên lý mã thế nhưng lại chọn ngựa trăm dặm, thậm chí là ngựa chạy mười dặm. Vì vậy tương lai của anh như thế nào, mấu chốt chính là Bác Nhạc. Nhưng Bá Nhạc cũng có điểm khó xử, hắn không thể nói tán thưởng là tán thưởng, thế nhưng thanh danh của hắn cũng không thể để cho bị nhiễm bẩn, đã giả vờ thì cũng phải cố gắng làm sao cho anh biến thành thiên lý mã.

Một khi người ta tiến vào trong quan trường thì xem như biết được tầm quan trọng của Bá Nhạc với tương lai của mình, vì thế đám quan viên trong thể chế chỉ cần một khi có vị trí cố định, sẽ có nhiều phương diện cần xem xét. Đặc biệt là chú ý xử lý quan hệ với bên trên, điều này càng phải chú trọng.

Đường Cảnh Ung đơn thương độc mã đi đến tỉnh Sơn Nam, người bên dưới khi còn chưa thấy rõ tình huống và cục diện, sẽ tuyệt đối không đầu tư vào. Thế cho nên thái độ của mọi người với Đường Cảnh Ung là không xa không gần, như gần như xa. Kết quả tất nhiên là chỉ thị của Đường Cảnh Ung sẽ được chứng thực một cách không nóng không lạnh.

Tình huống không nóng không lạnh như vậy chính là một đòn trí mạng với Đường Cảnh Ung, nếu như không có biện pháp đắc lực, chỉ sợ mồi lửa đầu tiên của hắn sẽ bị dập tắt.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm giọng nói:

- Đảng Hằng, khoảng thời gian gần đây anh nên cố gắng làm ra công tác đảng đặc sắc, mở ra tiêu chuẩn, cố gắng triển khai xây dựng đảng, mở rộng xúc tiến nhiều hoạt động.

Đảng Hằng nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân, cũng hiểu những tính toán của Vương Tử Quân ở phương diện này, đó chính là ủng hộ Đường Cảnh Ung. Nhưng chỉ một mình thành phố La Nam ủng hộ Đường Cảnh Ung thì chẳng phải là thế đơn lực bạc sao? Tuy trong lòng có chút không yên, thế nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Vương Tử Quân, hắn vẫn phải nuốt những hoài nghi vào trong bụng.

Vương Tử Quân cười nói với Đảng Hằng:

- Chỉ cần dựa vào lực lượng của một mình chúng ta chắc chắn sẽ không được, nhưng một hoạt động muốn tạo ra hiệu ứng, dù sao cũng phải có địa phương dẫn đầu, anh nói xem có đúng không?

- Thành phố La Nam chúng ta sẽ đi đầu ở phương diện này à?

Đảng Hằng thật sự hiểu mối quan hệ vi diệu giữa Vương Tử Quân và Đường Cảnh Ung, thế nên lúc này không nhịn được phải hỏi.

Vương Tử Quân gật đầu cười nói:

- Trong tỉnh Sơn Nam càng nhiều người giúp đỡ thì càng có lợi cho thành phố La Nam, hơn nữa xét trên phương diện tổng quát thì chỉ thị của bí thư Đường Cảnh Ung vẫn có sự giúp đỡ cho công tác của chúng ta.

Vương Tử Quân nói đến đây thì Đảng Hằng căn bản không thể nào nói thêm được nữa, các cấp lãnh đạo có mối quan hệ như thế nào, căn bản là hạ cấp có thể nhìn rõ được.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, phòng tổ chức chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ nắm thật chặt sự kiện này.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Đảng Hằng, hắn khoát tay áo nói:

- Không phải chứng thực chỉ thị của tôi, mà là chứng thực chỉ thị của tỉnh ủy.

...

- Bộp!

Nguyễn Chấn Nhạc đập mạnh tờ báo xuống bàn, động tác của hắn làm cho thư ký đang thu dọn phải kêu lên một cái vì sợ hãi. Thư ký vốn đang rất cẩn thận, bây giờ càng thêm cẩn thận hơn.

Thật sự là thịt chó không thể cho lên mặt bàn, đường đường là một thành phố Sơn Viên, thế nhưng gióng trống khua chiêng mở lễ hội văn hóa Thần Hoàng lại so ra kém hội nghị kêu gọi đầu tư của thành phố La Nam, thật sự phải đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi.

Nguyễn Chấn Nhạc rất vui vì thành phố Sơn Viên xuất hiện chắn ngang đường, hơn nữa hiệu quả của nó thật sự đáng chờ mong. Nguyễn Chấn Nhạc thấy không phải là thành phố La Nam, dù là thành phố Đông Bộ tiến vào cạnh tranh cũng sẽ khó thắng thành phố Sơn Viên, dù sao thì đối phương cũng là tỉnh thành của Sơn Nam.

Sơn Viên là tỉnh thành của tỉnh Sơn Nam, có quá nhiều ưu thế về vị trí địa lý và tài nguyên để có thể sử dụng. Những thành phố cạnh tranh với Sơn Viên căn bản thật sự khó thể thành công.

Nưhng khi Nguyễn Chấn Nhạc đang chờ đợi kết quả trong đầu mình diễn ra, quá trình tranh đấu không cân sức lại cho ra kết quả khác biệt. Thành phố Sơn Viên có được tài nguyên và vị trí thuận lợi lại thất bại thảm hại.

Đám người đếm tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng là phó giám đốc, trợ lý tổng giám đốc, thậm chí trong đám người bắt tay với bí thư Hào Nhất Phong còn có vài vị thư ký theo sát bên cạnh lãnh đạo doanh nghiệp. Những âm thanh nũng nịu và mùi nước hoa nồng nặc làm cho bí thư Hào Nhất Phong đổ mồ hôi trán, thật sự là một câu chuyện nực cười.

Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến những lời mình nghe được mà không khỏi có cảm giác buồn cười, thế nhưng trong lòng lại thật sự cảm thấy tiếc nuối:

Thật sự là quá bi ai!

Nguyễn Chấn Nhạc cảm khái rất lớn, đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó khẽ gật đầu với thư ký.

Thư ký tiến ra mở cửa, vị trưởng phòng tuyên truyền vừa mới đến nhận chức là Đỗ Lê Cường nhanh chóng đi vào.

- Bí thư Nguyễn, anh có bận rộn gì không?

Đỗ Lê Cường vừa vào cửa thì cười hì hì hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc đứng lên, sau đó đi về phía trước chỉ vào ghế sa lông nói:

- Trưởng phòng Lê Cường đến đấy à, mời anh ngồi.

Nguyễn Chấn Nhạc vừa nói vừa phân phó thư ký của mình đi lấy trà ngon pha cho trưởng phòng Đỗ Lê Cường.

Đối với một vị trưởng phòng tuyên truyền mới đến nhận chức như Đỗ Lê Cường thì Nguyễn Chấn Nhạc tận tình lôi kéo. Đỗ Lê Cường cũng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, sau khi đến thành phố Đông Bộ chưa bao lâu thì đã nhận thấy rõ tình thế, nhanh chóng dựa về phía bí thư Nguyễn.

- Bí thư Nguyễn, phòng tuyên truyền chúng tôi chuẩn bị mở một hội nghị về việc tăng cường thúc đẩy công tác, muốn mời ngài tọa trấn chỉ đạo.

Đỗ Lê Cường nói hai câu buôn chuyện với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười nhìn Đỗ Lê Cường, sau đó nói:

- Công tác tuyên truyền rất quan trọng, chính là bàn tay bóp nắn đưa dư luận về hướng phát triển tốt đẹp. Bây giờ thành phố Đông Bộ đang trong giai đoạn chú ý phát triển kinh tế, vào thời điểm quan trọng, thế cho nên công tác tuyên truyền không nên có bất kỳ vấn đề gì.

- Thật sự là trọng trách trên vai rất nặng, thế nên tôi mới hy vọng bí thư Nguyễn làm hậu thuẫn cho tôi, để cho tôi có thể triển khai mở rộng công tác một cách tốt nhất.

Trên gương mặt mập mạp của Đỗ Lê Cường xuất hiện nụ cười sáng lạn, hắn nhanh chóng mở miệng tâng bốc Nguyễn Chấn Nhạc.

- Được rồi, tôi sẽ đến một lát, khi nào thì các anh tổ chức hội nghị?

Đối với một thường ủy thị ủy chú ý dựa vào mình như Đỗ Lê Cường, tất nhiên Nguyễn Chấn Nhạc sẽ cố gắng giúp đỡ. Lúc này Đỗ Lê Cường cho ra yêu cầu, tất nhiên hắn sẽ không thể không giúp.

Đỗ Lê Cường vỗ tay có chút khoa trương nói:

- Bí thư nếu có thời gian tham gia, như vậy thì rất tốt, tôi còn lo lắng ngài không có thời gian rảnh. Thời gian hội nghị còn chưa xác định chính xác, chủ yếu là phải xem bí thư Nguyễn khi nào thì có thời gian mà thôi.

Nguyễn Chấn Nhạc rất tán thưởng thái độ ton hót của Đỗ Lê Cường, hắn cười cười nói:

- Thời gian cụ thể thì anh cứ liên lạc với văn phòng thị ủy. Trưởng phòng Lê Cường cứ yên tâm, có gì cần ra mặt thì cứ nói với tôi một tiếng.

Hai người đang nói chuyện thì thư ký cầm theo hai phần văn kiện đi vào, sau đó khẽ đặt văn kiện xuống trước mặt Nguyễn Chấn Nhạc.

- Văn kiện gì vậy?

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua thư ký rồi trầm giọng nói.

- Báo cáo về việc triển khai mở rộng công tác của phòng tổ chức thành phố La Nam.

Thư ký ưừa nói xong thì dứt khoát cầm văn kiện đưa đến cho Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói:

- Cậu cứ để đó cho tôi.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc xem xét văn kiện do thư ký đưa đến, Đỗ Lê Cường không làm gì chỉ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của bí thư Nguyễn. Sau khi thư ký đi ra khỏi phòng, Đỗ Lê Cường giống như nghĩ ra thứ gì đó, hắn nói:

- Bí thư Nguyễn, tôi có một việc cần tham khảo ý kiến của ngài, chính là phương diện tuyên truyền về công tác đảng, chúng ta có nên nắm chắc một chút không?

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua Đỗ Lê Cường, sau đó mới cười nói:

- Chuện này anh nên nắm chắc một chút là được, vào thời điểm thích hợp phài làm sao cho phù hợp, rõ ràng là hăng hái hóa dở.

Nhìn vào lời nói của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc thì rõ ràng là không có vấn đề gì, nhưng người nào cũng biết làm việc phù hợp là ra sao? Đỗ Lê Cường cũng xem như thăm dò đầy đủ, hắn cảm ứng được tâm lý chính thức của Nguyễn Chấn Nhạc.

Hăng hái hóa dở chính là không nóng không lanh, không quá nóng và không quá tùy tiện. Đỗ Lê Cường không phải lần đầu tiên mới là như vậy, thế cho nên nắm tất chắc công tác của mình. Hắn cười cười không tiếp tục nhắc về vấn đề này, đổi đề tài sang phương diện khác.

Đỗ Lê Cường đi ra khỏi phòng thì Nguyễn Chấn Nhạc lại lấy văn kiện ra xem xét, nhìn vào tiêu đề thúc đẩy công tác đảng của phòng tổ chức thành phố Đông Bộ, hắn không khỏi nhíu mày.

Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ phía sau văn kiện này ẩn giấu điều gì. Đây là một hoạt động của Đường Cảnh Ung ở tỉnh Sơn Nam, nếu tuồng vui này đóng không hiệu quả, không nhập vai, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai phát triển của Đường Cảnh Ung ở Sơn Nam.

Nếu như Đường Cảnh Ung là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, Nguyễn Chấn Nhạc sẽ không phải đau đầu. Đáng tiếc Đường Cảnh Ung chỉ là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh ủy, tuy quyền lợi lớn nhưng không nằm trong mục tiêu được nịnh bợ.

Đối với Nguyễn Chấn Nhạc thì hắn chỉ mong làm sao thế cục ở Sơn Nam nằm trong tay của bí thư Hào Nhất Phong. Dù sao hắn đến thành phố Đông Bộ tỉnh Sơn Nam cũng vì có được sự đồng ý cung cấp cho nhiều tài nguyên ở thành phố Đông Bộ.

Người đồng ý tuy không phải là Hào Nhất Phong, thế nhưng Hào Nhất Phong lại là người có khả năng lớn nhất trong tỉnh Sơn Nam. Tuy bây giờ hào nhất phong vẫn là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng vị trí đang dần bị Thạch Kiên Quân khiêu chiến.

Nếu bây giờ có Đường Cảnh Ung trà trộn vào, như vậy sẽ càng thêm náo nhiệt.

Thế cục không nắm bắt được trong lòng bàn tay chính là kết quả mà Nguyễn Chấn Nhạc không muốn xem. Dù sao lúc này cũng có nhiều vấn đề, hắn cũng không thể nắm chắc là ai thắng.

Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy đối với những cán bộ mới như Đường Cảnh Ung, biện pháp tốt nhất là lạnh nhạt. Cho đối phương tự sinh tự diện trong tình huống không nóng không lạnh, sau đó chết dần chết mòn, đó chính là thủ đoạn cao siêu nhất.

Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, tất nhiên cũng sẽ hiểu thủ đoạn này.

Tuy Hào Nhất Phong ở trên nhiều hội nghị vẫn nhắc đến sự quan trọng của công tác đảng, nhưng lời nói vẫn có chút cường điệu. Tuy công tác đảng và công tác kinh tế không hợp nhau, nghe qua giống như không có bất kỳ vấn đề, thế nhưng Hào Nhất Phong lại hiểu rõ tâm tư của Đường Cảnh Ung.

Trong phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc không những có nhật báo Sơn Nám, còn có các báo khác. Từ những bài viết trên báo, Nguyễn Chấn Nhạc mở hồ nhận thấy được thái độ của phần lớn thành phố trong tỉnh.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua dãy số, sau đó nhấc điện thoại lên.

- Chấn Nhạc, anh đang bận rộn gì vậy?

Giọng nói mang theo vài phần từ tính của Tào Chân Nhi từ bên kia truyền đến.

Nghe được âm thanh của Tào Chân Nhi thì Nguyễn Chấn Nhạc có hơi nhíu mày, trong đầu lóe lên một gương mặt. Nếu nói ở phương diện khách quan thì Tào Chân Nhi tuy không quá đẹp nhưng sống an nhàn sung sướng nên có khí chất, chỉ là nàng thích phụng phịu, bộ dạng thù lớn nợ sâu càng làm cho hắn sinh ra cảm giác giống như thiếu nợ nàng từ kiếp trước.

Hai người gặp mặt nhau vốn là khó khăn, bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc lại càng cảm thấy tình cảm giữa hai bên không còn đậm đặc, đã nhạt và phai. Trước kia hai người ở bên nhau thì tâm tư của hắn luôn đặt trong nhà, bây giờ hai bên hai nơi, gống như cá về nước, căn bản sống thoải mái vô tâm hơn.

Mỗi lần về nhà thì Nguyễn Chấn Nhạc thường thấy tình cảnh Tào Chân Nhi hút loại thuốc lá điếu nhỏ dành cho nữ, động tác hút thuốc rất lười biếng, có đôi khi là chán chường không phấn chấn, có đôi khi lại nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng trong lòng đang bực bội gì đó. Hai người nằm trên giường thì Tào Chân Nhi giống như luôn cố gắng đánh tan tính nhẫn nại của hắn, cơ thể không nhúc nhích, làm cho Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không có hứng thú, lời nói tình cảm cũng gột rửa không còn.

Vì vậy mà những lời thăm hỏi ân cần của Tào Chân Nhi nhiều lúc làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy mây đen phủ lên đầu, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu, hắn dùng giọng nhàn nhạt hỏi đầu dây bên kia:

- Anh đang xử lý vài chuyện, em có chuyện gì thế?

Tào Chân Nhi cũng cảm thấy mất vui vì lời nói ân cần của Nguyễn Chấn Nhạc, giọng điệu của nàng có hơi lạnh:

- Không có chuyện gì không gọi điện thoại cho anh được sao? Em rốt cuộc là gì của anh, ngay cả thứ này mà anh cũng không hiểu rõ được sao?

Nguyễn Chấn Nhạc nghe lời chất vấn bất mãn của Tào Chân Nhi mà trong lòng bùng lên lửa giận, hắn thật sự sinh ra xúc động muốn nói hai ta chỉ là quan hệ trên danh dự mà thôi. Thế nhưng cuối cùng hắn lại nuốt những lời này xuống bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui