Bí Thư Trùng Sinh

Tuy Tiểu Tần mới đến thành phố La Nam được một năm, thế nhưng một năm qua thành phố La Nam có những biến hóa gì đều được biết rõ. Năm nay đường cao tốc và đường xe lửa sẽ thông qua, hơn nữa nhiều tòa nhà cao tầng và xí nghiệp được khởi công xây dựng, trong đó quy hoạch khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố La Nam càng xem như đón xu thế phát triển lớn.

Tiểu Tần nghĩ đến một bài báo nói thành phố La Nam sắp trở thành một trung tâm sản xuất hàng điện tử mà thật sự sinh ra cảm giác muốn cười. Dù sao hắn cũng là một thành viên của thành phố La Nam, đó cũng là vinh hạng của mình.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại di động chợt vang lên, Tiểu Tần lấy chiếc điện thoại màu trắng của mình ra nhìn qua, bên trên là một chữ "vợ".

- Alo, Tâm Nghi, anh đang ở trường nghề số 3? Còn làm gì nữa chứ? Đang chờ lãnh đạo đến tham gia nghi lễ khởi công.

Tiểu Tần cũng căn bản không có chút gò bó, hắn gọi điện thoại cực kỳ thuận tiện.

Sau khi nói vài câu triền miên trong điện thoại, Tiểu Tần chuẩn bị tắt điện thoại. Hắn rất yêu quý chiếc điện thoại di động màu trắng nhỏ như bàn tay của mình.

- Anh Tần, cái điện thoại này rất đẹp, anh mua ở đâu vậy?

Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đi động của Tiểu Tần, sau đó dùng giọng hâm mộ khó thể che giấu nói.

- Hì hì, cái điện thoại này rất tốt, tôi nói cho cậu biết, nó là hai tháng lương của tôi đấy.

Tiểu Tần đưa điện thoại cho Tiểu Trần nhìn qua, sau đó khẽ nói:

- À, còn nữa, giá rẻ như thế này là do công ty điện thoại đặt ở thành phố chúng ta, nghe nói chiếc điện thoại này đưa ra bán ở nơi khác sẽ có giá hơn hai ngàn.

- Thứ này thật sự được sản xuất ở thành phố chúng ta sao?

Tiểu Trần nhìn chiếc điện thoại mà dùng giọng khó tin nói.

- Tất nhiên rồi, tôi cũng không muốn gạt cậu. Cậu có biết khu quy hoạch kỹ thuật cao không? Điện thoại được sản xuất từ nơi đó.

Tiểu Tần bỏ điện thoại vào trong túi quần của mình, sau đó dùng giọng kiêu ngạo nói:

- Tôi còn nghe nói chiếc điện thoại này rất tốt, vì có nhiều người hùn vốn nên được áp dụng kỹ thuật cao để sản xuất.

Khi Tiểu Tần còn định nói vài câu với Tiểu Trần về tri thức liên quan đến điện thoại, đúng lúc thấy giám đốc Lý vội vàng đi từ sân khấu xuống bên dưới, gương mặt trầm trầm vừa rồi đã có vài phần hưng phấn.

- Chủ nhiệm Trác, sao vậy ạ?

Tiểu Tần nhìn thấy giám đốc đi lại nhanh nhện như chím, thế là không khỏi lén mở miệng hỏi chủ nhiệm Trác ở phía sau.

Cơ thể của Trác Phương Khải nhìn qua còn có vẻ lớn hơn cả giám đốc Lý, lúc này giám đốc Lý đi lại nhẹ nhàng bay bổng, thé là không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

- Bí thư Vương đến.

Trác Phương Khải lúc này căn bản không có thời gian quan tâm đến Tiểu Tần, hắn nói một câu đơn giản rồi nhanh chóng chạy đi.

Bí thư Vương đến? Một câu nói làm cho Tiểu Tần chợt ngây dại, dù trong thành phố La Nam có nhiều người họ Vương, thế nhưng chỉ có một người được xưng là bí thư Vương, chính là bí thư Vương Tử Quân.

Tuy Tiểu Tần phần lớn đềuc chỉ nhìn thấy bí thư Vương Tử Quân tren tivi, thế nhưng cũng không thể ngăn cản sự kính nể của hắn với vị bí thư thị ủy hơn mình không bao nhiêu tuổi này. Thành phố Sơn Nam sở dĩ có những biến đổi khác biệt theo từng ngày, cán bộ nhân dân thành phố có thể có được danh dự, tất cả là nhờ vào bí thư Vương.

Không có bí thư Vương thì bây giờ La Nam không có giao thông tiện lợi, càng không có xu thế phát triển mạnh mẽ như thế này. Thậm chí có một hôm hắn đi làm, có một người mở miệng mắng bí thư Vương, kết quả là bị ba ông lão đi qua mở miệng dạy bảo cho một chặp.

Lúc này bí thư Vương lại đến tham gia nghi thức khởi công trường nghề.

"Không khoa trương như vậy chứ?"

Theo Tiểu Tần được biết thì bí thư Vương không phải là người thích tham gia những nghi thức khởi công đặt móng, dù là khi đường cao tốc Sơn La thông xe thì bí thư Vương cũng chỉ xuất hiện mà thôi. Bí thư cũng không máy móc đọc bản thảo theo đúng sắp xếp, chỉ đứng trước micro nói một câu:

- Chuyện tốt phải làm tốt, hiện thực phải làm sao cho thật, thông xe.

Một câu nói ngắn gọn của bí thư Vương được các đại biểu ở thành phố La Nam nói đi nói lại say sưa trong một khoảng thời gian, đây chính là cá tính của bí thư Vương Tử Quân.

Trước nay có một câu chuyện chê cười, chỉ cần liên quan đến hoạt động của lãnh đạo, ý nghĩa của nó là thế này: Không phát biểu thì không quan trọng, không vỗ tay thì không vui vẻ, không tiến triển sẽ không thuận lợi, không hoàn thành chẳng viên mãn, không thành tựu sẽ không lớn, không công tác không vững chắc; không hiệu suất không rõ rệt; không hoàn thành không vượt mức, không làm xong không đề cập. Tất nhiên không có vấn đề sẽ không có nguyên nhân lịch sử tạo thành. Dưới tình huống như vậy, bí thư Vương lại dùng phương pháp trái ngược, khó tránh khỏi tình huống được nhiều người nhìn vào và dư luận quan tâm.

So ra thì trường trung cấp nghề căn bản không thể nào có lực ảnh hưởng cùng cấp bậc với đường cao tốc Sơn La, bí thư Vương là người thích đi ngược lại dòng nước sẽ có tâm tư tham gia một nghi thức khởi công như thế này sao?

- Chủ nhiệm Trác, anh không nói đùa đấy chứ?

Tiểu Tần rất hoài nghi, hắn đi đến trước người chủ nhiệm Tần, dùng giọng khó hiểu hỏi thăm.

- Tôi lừa cậu, tôi có thể lừa cậu sao?

Trác Phương Khải lúc này cũng không có thời gian dông dài với Tiểu Tần, hắn hét lên một câu rồi nhanh chóng bỏ đi.

Tiểu Tần nhìn tiến độ của Trác Phương Khải, sau đó lại nhìn sang phía bên cạnh, nhóm đồng sự đang bận rộn dưới sự chỉ huy của giám đốc Lý. Cuối cùng hắn ý thức được sự việc là thật, trong lòng thật sự có chút kích động.

Bí thư Vương sẽ đến, bí thư Vương thật sự tham gia nghi thức khởi công lần này.

Tiểu Tần nhìn hội trường thật sự ồn ào nóng bức, hắn cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tiểu Trần, dù Tiểu Trần nói phương diện pháo hoa không có vấn đề, thế nhưng hắn vẫn phải kiểm tra lại một lần nữa.

Lần này bí thư Vương đến tham gia, tuyệt đối không thể phát sinh sai lầm.

Chín giờ sáng, Tiểu Tần rốt cuộc cũng được gặp bí thư Vương đến tham gia nghi thức khởi công. Trên đài chủ tịch được dựng lên tạm thời, vị bí thư truyền kỳ của thành phố La Nam thật sự quá trẻ tuổi, khí vũ hiên ngang. Lẽ ra người như vậy phải là một kẻ ăn chơi trác táng mới đúng, không ngờ thật sự là lãnh đạo thành phố, đang nói về phương diện giáo dục, nói rất hay, rất kích động, cực kỳ tươi sáng.

Trong tiếng pháo tay rộn rã, Vương Tử Quân hoàn thành công tác khởi công trường trung cấp nghề. Hắn mở miệng nói vài lời khuyến khích với các cán bộ phòng giáo dục, sau đó leo lên xe bỏ đi.

- Bí thư Vương, có phải chúng ta đầu tư hơi nhiều vào trường trung cấp nghề rồi không?

Lý Nhị Bình leo lên xe của Vương Tử Quân, sau khi xe rời khỏi hội trường, nàng khẽ dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui