Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không sợ người của thành phố Tam Hồ đến tìm nói chuyện, trong đầu hắn lại tiếp tục có một ý nghĩ, ngay sau đó lại nhanh chóng nắm bắt. Một kế hoạch đầy đủ xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân, hắn nhìn gương mặt tức giận của Hà Khởi Duệ, thế là cười nói:

- Anh Hà nói rất đúng, chúng ta thật sự không sợ người của thành phố Tam Hồ đến tìm.

- Chuyện này xử phạt cảnh cáo coi như xong sao?

Hà Khởi Duệ dù nói những ngôn từ chính nghĩa, thế nhưng trong lòng hắn lại có chút lo lắng. Cũng không phải sợ thành phố Tam Hồ bên kia đến tìm, hắn chủ yếu lo lắng bí thư Vương giữ mãi vụ này không tha.

Tuy Hà Khởi Duệ là chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng hắn cần phải bày ra vị trí chính đáng của mình. Vương Tử Quân không can thiệp vào nhiều chuyện liên quan đến hắn, nhưng người làm chủ thành phố La Nam lại chính là vị bí thư thua hắn hai chục tuổi này.

Bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì trong lòng Hà Khởi Duệ thả lỏng hơn một chút. Dù hắn không tiếp xúc nhiều với Lê Gia Luận, thế nhưng cũng thật sự không muốn nắm bắt một vị cán bộ bốc đồng như vậy. Nếu chỉ vì vài câu nói không nên lời mà bị bí thư Vương xử lý, chẳng phải đã kích tính tích cực của các đồng chí khác sao?

- Chủ tịch Hà, bây giờ phải để cho đồng chí này chịu chút uất ức mới được.

Vương Tử Quân đã nghĩ thông suốt nên làm thế nào, thế là tâm tình có chút vui sướng. Hắn nâng ấm trà lên châm nước cho Hà Khởi Duệ, sau đó cười tủm tỉm nói.

Còn phải cho đối phương chịu chút uất ức? Bí thư Vương muốn làm gì? Hà Khởi Duệ nhìn Vương Tử Quân, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

- Đó chính là xử tội vị đồng chí này.

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến ánh mắt của Hà Khởi Duệ, hắn mỉm cười nói.

"Xử tội? Cũng vì vài câu nói mà xử phạt như vậy, chẳng phải là chuyện bé xé ra to sao?"

Hà Khởi Duệ thật sự có chút do dự, cuối cùng dùng giọng không cam lòng nói:

- Bí thư Vương, như vậy không phải là xử lý quá lớn sao? t truyenfull.vn

- Chủ tịch Khởi Duệ, tôi vừa nhận được một tin tức, vài ngày nữa thì lãnh đạo thượng cấp sẽ đến tỉnh Sơn Nam chúng ta kiểm tra thị sát phương diện phát triển kinh tế của các thành phố trọng tâm.

Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi dùng giọng chậm rãi nói.

Tâm tư của Hà Khởi Duệ nhanh chóng bị tin tức của Vương Tử Quân thu hút, hắn trước nay rất bực mình và lo lắng vì vị trí thành phố trọng tâm bị Tam Hồ cướp ngay trong tay. Tuy phương diện tuyển cử tiến lên vị trí chủ tịch chính thức của thành phố La Nam sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng, nhưng hắn là chủ tịch thành phố La Nam, hắn biết sự kiện này nhất định sẽ được ghi tên mình trong lịch sử phát triển của thành phố La Nam.

Khi đó Hà Khởi Duệ chuẩn bị nghĩ đến một khởi đầu tốt đẹp, đã xem thành phố trọng tâm là một chuyện lớn nằm trong tay của thành phố La Nam. Thế nhưng đời ai biết được chữ ngờ, sự việc như ván đóng thuyền lại như con vịt bay đi khi nồi nước đang sôi.

Dù không có người ghé sát tai nói với Hà Khởi Duệ, thế nhưng hắn vẫn thông qua nhiều con đường để biết có nhiều người lời ong tiếng ve, nào là mình không có bản lĩnh gì, chủ yếu là được bí thư Vương đẩy lên mà thôi. Nếu không phải là một vị chủ tịch không có năng lực thì miếng thịt đang ở bên miệng sao lại rơi xuống đất được?

Tất nhiên sự việc này cũng có trách nhiệm của Vương Tử Quân, thế nhưng chiến tích của bí thư Vương ở thành phố La Nam là quá chói lọi, không biết bao nhiêu người cực kỳ bội phục bí thư Vương. Cho dù là người hà khắc thế nào cũng không dám chụp mũ sự việc này lên đầu Vương Tử Quân.

Người ta không dám chụp mũ lên đầu bí thư Vương, như vậy chỉ có thể đổ tất cả lên đầu Hà Khởi Duệ.

Lúc này Lãnh đạo trung ương tiến hành nghiên cứu về các thành phố trọng tâm, điều này thật sự là cơ hội tốt với thành phố La Nam. Lúc này với hiện trạng phát triển kinh tế hiện tại, muốn kéo vị trí thành phố trọng tâm về trong tay cũng không phải là việc gì khó.

Hà Khởi Duệ nghĩ đến tình huống thành phố trọng tâm về tay của thành phố La Nam, thế là trong lòng bừng bừng lửa nóng. Dù sao thì điều này không những rửa sạch những sỉ nhục mà hắn đang gánh vác, càng làm cho người ta coi trọng năng lực và tương lai phát triển của mình.

Nhưng ngọn lửa hưng phấn bùng lên mạnh mẽ trong lòng Hà Khởi Duệ lại bị một ý nghĩ mới phát sinh làm cho lụi tàn. Tuy thành phố La Nam mạnh hơn thành phố Tam Hồ ở mọi phương diện, lại càng có tác dụng kéo thành phố Tam Hồ phát triển kinh tế, nhưng thành tích này phải làm sao để hiện rõ trước mặt lãnh đạo trung ương đây?

Anh nói anh phát triển tốt, lãnh đạo không nhìn thấy thì cũng là toi công.

Hà Khởi Duệ nghĩ đến đây thì trên đầu không khỏi lấm tấm mồ hôi. Lúc này hoàn cảnh của hắn giống như thấy một bàn tiệc đầy cao lương mỹ vị, đang định nhào đến ăn uống, chợt phát hiện bàn tiệc được bao bọc trong gai nhọn.

- Bí thư Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Hà Khởi Duệ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, lại tiếp tục mở miệng hỏi một câu theo thói quen.

...

Nếu so sánh với trước kia thì mái tóc của Lâm Trường Công còn trắng bệch hơn nhiều, gương mặt trắng nõn vì cuộc sống an nhàn sung sướng đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.

Lâm Trường Công là một người sắp chào từ biệt võ đài chính trị của thành phố Tam Hồ, bí thư thị ủy Lâm Trường Công đáng lý nên nhàn nhã rong chơi cho hết nhiệm kỳ của mình. Dù sao bây giờ ban ngành lãnh đạo của thành phố Tam Hồ cũng là một đám cán bộ do hắn đưa lên, dù hắn sắp lui ra thì vẫn là người nắm giữ quyền lực cao vời ở thành phố Tam Hồ.

Nhưng thực tế thì bây giờ Lâm Trường Công rất không thoải mái với hoàn cảnh bây giờ, thậm chí trong lòng hắn còn sinh ra cảm giác chờ đợi, mong sao mình lui ra sớm hơn.

Lui ra thì Lâm Trường Công sẽ không còn phải gánh vác áp lực nặng nề vào lúc này nữa.

Lâm Trường Công vốn có tâm trí hùng tráng để tranh chấp liều mạng với thành phố làng xóm ở phía nam, thế nhưng lúc này tất cả không hiểu vì sao lại biến mất, bây giờ hắn chẳng còn tâm tư với thành phố làng xóm ở phía nam nữa. Nghĩ đến tình cảnh mình đi ô tô đến thành phố La Nam xem xét, hắn thật sự cảm thấy khó tưởng, đồng thời càng tỏ ra bội phục vị bí thư trẻ tuổi đối thủ ở bên kia.

Thành phố La Nam năm xưa là cái dạng gì? Lâm Trường Công hiểu rất rõ. Lúc này mới ba năm trôi qua, vị bí thư trẻ tuổi kia đã đưa La Nam vượt mặt Tam Hồ, coi như biến thành một con ngựa ô trong tỉnh Sơn Nam.

"Thật sự là cản không nổi!"

Lâm Trường Công nhìn một xấp số liệu trên bàn làm việc, thế là không khỏi cảm thán một câu. Thành phố La Nam với tốc độ phát triển quá nhanh, đừng nói là hắn không có thời gian theo đuổi vì sắp về hưu, dù là hắn còn vài năm nhiệm kỳ cũng không có niềm tin vượt qua được.

Lâm Trường Công ngồi một mình tĩnh tọa thì thường nghĩ và cảm thấy hối hận vì tranh giành vị trí thành phố trọng tâm với La Nam. Trước kia hắn nghĩ rằng chỉ cần nắm được vị trí thành phố trọng tâm thì mình là công thần của Tam Hồ, sẽ giúp Tam Hồ phát triển vượt mặt La Nam. Nhưng tình hình bây giờ lại khác, hắn cảm thấy một cảm giác giống như ăn phải quả đắng.

Thành phố trọng tâm, có thành phố trọng tâm phải nhờ thành phố bên cạnh giúp đỡ phát triển kinh tế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui