Bí Thư Trùng Sinh

Lúc này chủ nhiệm Triệu đang sắp xếp điều gì đó với một vị lãnh đạo thành phố Tam Hồ, lần này kết thúc quá trình nghiên cứu khảo sát ở thành phố Tam Hồ, kết cục viên mãn, cảm giác lo lắng của hắn đã không còn.

- Thủ tướng, tôi...Tôi...

Giám đốc Lý khẽ mấp máy, giọng điệu ấp úng.

Chủ nhiệm Triệu ở bên cạnh nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của giám đốc Lý, không khỏi thầm nghĩ loại giám đốc doanh nghiệp không có văn hóa như thế này thật sự là nơi nào cũng có. Anh xem, bây giờ thì cảm động đến mức không thể nói nên lời rồi kìa. Tiền vàng có thể có được và con người cũng có thể thay đổi, nhưng tố chất bản thân là thứ mà khó thể nào có được, ví dụ như loại lãnh đạo doanh nghiệp như thế này thật sự không thể nào ném lên mặt bàn được, không có văn hóa, thật sự đáng sợ.

Giám đốc Lý nhìn lãnh đạo thượng cấp cười tủm tỉm, trong lòng thầm hạ quyết tâm, có lời cứ nói, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội phát triển.

Lâm Trường Công nhìn bộ dạng ấp úng của giám đốc Lý, hắn trừng mắt nhìn phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động ở bên cạnh. Thầm nghĩ anh sắp xếp người như vậy sao? Sao lại sắp xếp một kẻ ăn nói không nhanh nhẹn, đi đứng không vững vàng thế kia? Vào thời điểm mấu chốt phát sinh vấn đề thì sao? Không phải có câu: Một cành hoa độc không tạo nên mùa xuân, trăm hoa đua nở kéo mùa xuân về sao? Có đảng thì có chính sách, sau này tôi còn tại vị sẽ tiếp tục đưa các anh tiến lên con đường làm giàu, càng ngày càng có nhiều người phát triển mạnh hơn, không phải sẽ là kết cục hoàn mỹ à? Hào Tử Động chọn lựa trong ngàn người mà tìm ra một kẻ không lanh lẹ không lưu loát như vậy, đúng là con bà nó không có ánh mắt.

Khi Lâm Trường Công hận không thể tiến lên nói chuyện thay thế cho giám đốc Lý, đúng lúc giám đốc Lý mở miệng nói:

- Thủ tướng, tôi thật sự có thể...Có thể nói ra những khó khăn của xí nghiệp cho ngài chứ?

Lãnh đạo thượng cấp đang chuẩn bị bỏ đi, bước chân tiến ra không khỏi dừng lại, lão cười tủm tỉm nhìn giám đốc Lý rồi dùng giọng ôn hòa nói:

- Chỉ cần có thể thì chính quyền nhất định sẽ có chính sách giúp đỡ anh.

Vị giám đốc kia rốt cuộc muốn làm gì? Hào Nhất Phong thật sự có chút lo lắng. Nhưng lúc này lão cũng không khỏi có chút chờ mong. Cũng đừng xem thường những lãnh đạo xí nghiệp nhỏ thế này, bọn họ đều là những kẻ ẩn giấu, cố gắng phát triển thành tài, nếu như cuối cùng còn cho ra một đề nghị làm lãnh đạo vui lòng, như vậy thì tốt quá.

Khi Hào Nhất Phong đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn giám đốc Lý, đám phóng viên vội vàng bày ra trang thiết bị của mình, cũng có người nhanh chóng lấy giấy bút, chuẩn bị ghi chép lại bản tin tức quan trọng vào lúc này.

Lúc này Hào Tử Động chỉ là một nhân viên trong đám người đi quanh lãnh đạo, hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố Tam Hồ, lúc này căn bản không có tư cách đi cùng. Ngay cả bí thư Lâm Trường Công và chủ tịch Triệu Bảo Lâm cũng chỉ có thể là người đi sau đoàn, hắn là phó chủ tịch thì là cái quái gì?

Công ty giấy này là Hào Tử Động tìm ra được, hắn thật sự rất tán thưởng khả năng diễn đạt của giám đốc Lý. Nếu nói không khoa trương thì hắn và nhân viên văn phòng ủy ban nhân dân thành phố đã không ít lần cùng giám đốc Lý diễn tập qua các phương án tiếp xúc lãnh đạo, hắn quan sát biểu hiện của giám đốc Lý, cảm thấy người này rất có khả năng làm người tiếp đón lãnh đạo. Quá trình khảo sát lần này sẽ kết thúc, sẽ có kết quả vui vẻ, không phải như vậy sẽ chứng minh công tác chuẩn bị là quá tốt sao?

Nhưng đây là vào thời điểm cuối cùng, giám đốc Lý muốn nói gì? Phải biết rằng bọn họ đã diễn tập trước đó từ rất lâu, khi gặp mặt sẽ nói gì với lãnh đạo, sau đó đứng sang một bên cung kính tiễn chân lãnh đạo là được, những đoạn đối thoại vào lúc này căn bản là không nằm trong quá trình diễn tập.

Hắn ta muốn làm gì?

Nhìn vẻ mặt ấp úng của giám đốc Lý, Hào Tử Động chợt sinh ra cảm giác nôn nóng, hắn đã thấy một bức tranh kết thúc viên mãn, thế nhưng hành vi của giám đốc Lý lại giống như có phát sinh vấn đề.

Cầu mong đừng xảy ra điều gì không hay.

Hầu như lúc này mọi ánh mắt đều nhìn về phía giám đốc Lý, trong từng ánh mắt lại biểu hiện những cảm giác chờ mong khác biệt.

- Lãnh đạo, tôi muốn cầu ngài một chuyện, ngài...Ngài có thể lên tiếng một câu với các lãnh đạo thành phố La Nam, để cho bọn họ đừng bài xích doanh nghiệp thành phố Tam Hồ chúng tôi hay không? Chúng tôi...Chúng tôi chuyên làm...Làm những trang thiết bị và phụ kiện cho bọn họ, nói về chất lượng thì không có vấn đề, cho dù là các xí nghiệp ở thành phố Chu Biên cũng chỉ là ngang bằng mà thôi.

Giám đốc Lý lau mồ hôi trán, cuối cùng cũng nói ra những lời che giấu trong lòng, hắn nói xong mà thật sự sinh ra cảm giác giống như muốn suy nhược.

Đây là một dịp quá tốt, các vị lãnh đạo thành phố với tỉnh ủy và trung ương đều có mặt, giám đốc Lý không thể không nói. Dù các xí nghiệp thành phố La Nam bày ra tình huống bài xích với bọn họ chưa đến nửa tháng, thế nhưng nhà xưởng của bọn họ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nếu như không giải quyết kịp thời, chỉ sợ xuất hiện tình huống quá mức, hậu quả của nó là khó thể tưởng tượng được. Đến lúc đó nhà xưởng mà mình cố gắng gầy dựng cũng sẽ phải đóng cửa như bao người khác.

Vì vậy vào đúng thời điểm quan trọng thì giám đốc Lý quyết định liều mạng không theo những quy ước trước đó với ủy ban nhân dân thành phố Tam Hồ. Dù hắn không biết kết quả cuối cùng là như thế nào, thế nhưng hắn biết nếu mình không liều mạng thì cơ ngơi này sẽ sụp đổ, chính hắn khó có đường làm ăn sinh sống.

Vì vậy lúc này hắn phải bước đi, hắn phải lên tiếng.

Giám đốc Lý nói giống như ném ra một quả lựu đạn làm cho đám người chung quanh choáng váng, toàn trường không một tiếng động.

Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân là hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, lúc này biểu hiện của bọn họ cực kỳ phức tạp. Hai người bọn họ chìm nổi quan trường nhiều năm, tất nhiên kinh nghiệm công tác phong phú, kinh nghiệm tiếp dân là cực mạnh, nhưng giám đốc Lý nói ra sự kiện này vẫn làm cho hai người bọn họ sinh ra cảm giác không kịp trở tay.

Ai cũng không ngờ lại xuất hiện sự kiện như vậy, không ngờ vào thời điểm này giám đốc Lý lại nói ra một yêu cầu như thế.

Hơn nữa vấn đề mà giám đốc Lý nói ra lại làm cho hai người Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cảm thấy khó thể hiểu nổi.

Vì sao lúc này lại liên quan đến thành phố La Nam, chẳng lẽ Vương Tử Quân làm trò quỷ quái gì?

Nhưng những lời này đến từ trong miệng một vị giám đốc doanh nghiệp nhỏ ở thành phố Tam Hồ, không liên quan quá lớn đến Vương Tử Quân. Nhưng nếu như không có Vương Tử Quân tham dự vào bên trong thì sự việc này là thế nào? Thế là ánh mắt của bọn họ không khỏi nhìn về phía Lâm Trường Công.

Lâm Trường Công cũng thấy rõ ánh mắt của hai vị lãnh đạo tỉnh ủy, lúc này hắn thật sự sinh ra cảm giác như bị hai cây chùy gai đâm vào người. Giám đốc Lý chợt cho ra một câu nói như vậy, hắn thật sự sinh ra cảm giác lật thuyền giữa sông.

- Thế này là thế nào? Ai có thể cho tôi biết thế này là thế nào?

Lâm Trường Công thật sự sinh ra cảm giác xúc động, hắn rất muốn mắng cho Hào Tử Động là kẻ phụ trách phương diện công tác này một trận nên thân. Nhưng hắn lúc này có thời gian mắng chửi sao? Huống hồ là giữa đám người như thế này, chỉ sợ hắn vừa mở miệng đã bị lãnh đạo mắng cho xối máu chó lên đầu.

Lâm Trường Công chợt nổi giận, hắn quát lớn với thư ký của mình:

- Mau đưa nước đến cho lãnh đạo, không phải trước đó đã căn dặn rồi sao? Mau lấy một chai nước khoáng lại đây.

Bí thư Lâm thật sự giận tím mặt một cách khó thể giải thích được, điều này không khỏi làm cho trái tim của thư ký treo lên cuống họng. Hắn thầm nghĩ có lẽ bí thư Lâm sợ giám đốc Lý nói nhiều và nói dở, nhưng thật sự là lúc này khó thể thay đổi được gì khác, hắn cũng không dám làm gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn mà thôi.

Vẻ mặt lãnh đạo thượng cấp vẫn rất hòa ái, lão dùng giọng cổ vũ cười nói với giám đốc Lý:

- Anh nói các xí nghiệp thành phố La Nam bài xích xí nghiệp thành phố Tam Hồ sao?

Giám đốc Lý chậm rãi bình tĩnh trở lại dưới ánh mắt cổ vũ của lãnh đạo thượng cấp, hắn dùng giọng can đảm nói:

- Trong thành phố Tam Hồ có không ít nhà xưởng doanh nghiệp giống như tôi, bọn họ đều kiếm tiền dựa vào các xí nghiệp và khu công nghiệp lớn ở thành phố La Nam. Ví dụ như nhà xưởng của tôi chuyên làm bao bì đóng gói cho công ty di động Sơn Trị của thành phố La Nam.

- Chúng tôi vốn làm tốt công tác của mình, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà thời gian trước các doanh nghiệp lớn ở thành phố La Nam đột nhiên không tiếp tục hợp đồng làm ăn với chúng tôi. Sau này chúng tôi bỏ thời gian hỏi thăm, nghe nói có một vị lãnh đạo thành phố La Nam cho ra chỉ thị, thà ném hạng mục vào trong sông cũng không cho thành phố Tam Hồ một chút điểm sống, nói rằng sẽ không chịu hợp tác kinh doanh với thành phố Tam Hồ chúng tôi. Lãnh đạo, ngài nói xem, các doanh nghiệp lớn làm như vậy không phải là tuyệt đường sống của doanh nghiệp nhỏ như chúng tôi sao?

Thạch Kiên Quân và Hào Nhất Phong nghe những lời của giám đốc Lý mà đầu óc thiếu chút nữa nổ tung, thật sự sợ ma thì gặp ma, con bà nó sao sự việc lại tiến triển như vậy? Trong lòng bọn họ bùng lên ý nghĩ, là vị lãnh đạo nào của thành phố La Nam nói ra những lời như vậy, đúng là hận không thể đâm cho một nhát chết tươi.

Nhưng bây giờ tất cả không thể nào nói được nữa, hai người bọn họ phải chờ lãnh đạo thượng cấp mở miệng bày tỏ cái đã.

Lâm Trường Công lúc này thật sự thở ra một hơi, dù giám đốc Lý cho ra một vấn đề có chút khác người, thế nhưng dù sao lúc này doanh nghiệp phản ánh vấn đề sẽ tốt hơn phía chính quyền thành phố Tam Hồ tự mở miệng.

Phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động cũng thở dài một hơi, đồng thời trong lòng lúc này còn sinh ra cảm giác đắc ý. Thầm nghĩ tên kia thật sự có bước tiến lớn, rõ ràng nói ra những lời như vậy, có lẽ thành phố Tam Hồ sẽ giải quyết được vấn đề khó khăn đến từ sự kiện các doanh nghiệp lớn ở thành phố La Nam không chịu hợp tác làm ăn.

Vẻ mặt lãnh đạo thượng cấp trở nên rất nghiêm túc, những năm qua lãnh đạo quốc gia luôn yêu cầu các địa phương không được rơi vào chủ nghĩa bảo vệ, để các xí nghiệp phát triển theo đúng xu hướng của mình, không ngờ sự kiện này lại phát sinh ở tỉnh Sơn Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui