Bí Thư Trùng Sinh

Lãnh đạo thượng cấp là người thế nào? Vừa nghe Hào Nhất Phong nói thì đã hiểu mặt ngoài sự việc. Thế nên cũng không hỏi lại, chỉ dùng ánh mắt nhìn Hào Nhất Phong, đợi lão nói cho xong.

Lúc này chủ nhiệm Triệu chỉ cảm thấy da đầu như sắp nứt ra, một cảm giác đại họa rơi xuống đầu làm trái tim nhảy lên cuống họng. Lúc này hắn nhìn Hào Nhất Phong đang không còn đường nào để lựa chọn với ánh mắt cầu khẩn.

Hào Nhất Phong giả vờ như không nhìn thấy, bây giờ là lúc nào rồi? Đã đến lúc liên quan đến tương lai của bản thân, nếu Hào Nhất Phong còn tiếp tục nể nang thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường phát triển của mình.

Vương Tử Quân mãi cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm vui sướng. Không quản đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt chủ nhiệm Triệu, nhưng vẻ mặt và cử chỉ của chủ nhiệm Triệu lại giống như đã sớm có thù oán với mình, phải biết rằng đối phương chính là kẻ chủ mưu trong sự kiện rút thành phố trọng tâm ra khỏi tay của thành phố La Nam.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gấp gáp đến mức vò tóc bứt tai của chủ nhiệm Triệu, thế là thầm nghĩ, sớm biết như thế thì trước kia cố gắng làm gì? Đáng đời. Bây giờ mới biết sợ hãi, sao trước đó không biết sợ? Quyền lực chính là cây kiếm hai lưỡi, anh nếu có tâm tư chém chết người khác, sao không nghĩ rằng sẽ có lúc nó chém đứt mình?

- Đầu năm chúng tôi đã tiến hành xác định thành phố trọng tâm, đã trải qua thường ủy nghiên cứu, chúng tôi đã định vị thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm.

Hào Nhất Phong nói xong câu này cũng thật sự rất khổ sở, dù sao thì khi đó mình cũng quăng một phiếu phản đối, bây giờ lại còn mở miệng nói đỡ cho Vương Tử Quân sao?

Nhưng bây giờ sự việc trước kia không còn quá mức quan tâm với Hào Nhất Phong, lão là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, thường ủy tỉnh ủy đã cho ra quyết định, lão không thể nào mở miệng cãi lại.

- Điều này...Thủ trưởng, khi đó các đồng chí và tôi đã cân nhắc các góc độ, thành phố La Nam có vị trí khá lệch, thật sự không phù hợp làm động cơ thúc đẩy phát triển kinh tế khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.

Chủ nhiệm Triệu biết mình bây giờ không nói không xong, dù hắn mở miệng thật sự không hay nhưng vẫn phải cố gắng.

Thường thì tuyến trên sẽ tôn trọng ý kiến của các địa phương ở phương diện đề cử danh sách thành phố trọng tâm, tuyến trên chủ yếu đi đến thẩm tra trình tự là được. Một hành vi trực tiếp thay đổi thành phố La Nam làm thành phố Tam Hồ là không đường hoàng, nếu như vì một nguyên nhân vị trí địa lý thì lại càng là hoang đường.

Vẻ mặt lãnh đạo thượng cấp dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão cũng không nhìn chủ nhiệm Triệu, lão đi đến vỗ vỗ vai Vương Tử Quân:

- Đồng chí Tử Quân, đã làm cậu phải chịu uất ức rồi.

Dù đấu tranh lần này Vương Tử Quân xem như đã giành được tất cả thắng lợi, thế nhưng lúc này lãnh đạo thượng cấp mở miệng tạ lỗi vẫn làm cho hắn sinh ra xúc động muốn rơi lệ. Hành vi này của hắn cũng không phải cố ý ra vẻ, thật sự là vì trước kia hắn chịu áp lực quá lớn.

Vương Tử Quân nghĩ lại tình huống mình mất khỏi tay địa vị thành phố trọng tâm, nghĩ lại tình huống mình nắm ban ngành thành phố La Nam vượt qua khó khăn để phát triển kinh tế, nghĩ lại những áp lực mà một năm qua mình phải chịu đựng, thế là vành mắt có hơi đỏ hồng.

- Cám ơn thủ trưởng quan tâm, chúng tôi thật sự không cảm thấy uất ức.

Vương Tử Quân dù ngoài miệng nói không chịu uất ức, thế nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho người nào nhìn vào cũng phải sinh ra cảm giác thương cảm.

Ngay cả lãnh đạo là người đến thị sát cũng cảm thấy bất bình, như vậy phản ứng của Vương Tử Quân là quá bình thường. Người ta làm tốt công tác phát triển kinh tế, thượng cấp không những không ủng hộ còn dùng biện pháp lấy thịt đè người, căn bản là không có lý lẽ.

Nếu như nói thành phố La Nam làm tốt công tác phát triển kinh tế của mình, sau đó phải kéo các thành phố chung quanh phát triển, đặc biệt là còn giúp đỡ cả thành phố Tam Hồ thì thật sự là quá buồn cười. Nhưng bí thư Vương Tử Quân là một cán bộ trẻ tuổi, vì đại cục mà nhẫn nhịn chịu đựng, lại phải làm tốt mối quan hệ với thành phố láng giềng, bên trong lại phải cố gắng giải tỏa bất hòa, bây giờ mây tan để lộ ánh trăng sáng, sao mắt không hồng cho được?

Khi thấy vành mắt Vương Tử Quân đỏ hồng thì người khó chịu nhất chính là chủ nhiệm Triệu, lúc này hắn thật sự có tâm tư chạy lên gọi Vương Tử Quân một tiếng cha. Vị bí thư Vương Tử Quân kia biểu hiện càng khổ sở thì càng thể hiện rõ bộ mặt ác ôn của chủ nhiệm Triệu mà thôi.

Chủ nhiệm Triệu căn bản không quan tâm đến tội tình của mình, hắn chỉ chú ý đến cái nhìn của lãnh đạo. Hơn nữa bây giờ hắn đang ở vào trạng thái quan trọng, hắn đang sắp được điều động.

Chủ nhiệm Triệu có chút trầm ngâm, hắn biết bây giờ mình nên làm gì, chính mình cần phải vãn hồi hình tượng trong mắt lãnh đạo. Chỉ có thể dưới tình huống lãnh đạo còn tín nhiệm thì mới xong, tất cả những thứ còn lại căn bản là không quan trọng.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi áo của chủ nhiệm Triệu, hắn căn bản không có tâm tư để ý, thế nên nhanh chóng bấm nút tắt. Hắn tiến lên đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi nói:

- Bí thư Vương, vì tôi công tác sơ suất mà tạo nên ảnh hưởng lớn đến bản thân anh và các đồng chí thành phố La Nam, tôi thành thật xin lỗi anh và toàn thể cán bộ đồng chí thành phố La Nam.

Vương Tử Quân nhìn chủ nhiệm Triệu tiến lên xin lỗi, hắn thật sự sinh ra cảm giác bội phục đối phương. Người quá ti tiện thì không có địch thủ, xem ra vị chủ nhiệm Triệu này là loại hình như thế.

Tất nhiên Vương Tử Quân cũng hiểu ý của chủ nhiệm Triệu, nhưng hắn không nghĩ sẽ dễ dàng bỏ qua cho đối phương. Thử nghĩ mà xem, là một người có tâm huyết, nếu có kẻ nào đó cho anh một tát, sau khi xảy ra thì mới xin lỗi nói không cố ý, anh có thể bỏ qua chuyện cũ mà nhiệt tình duỗi má ra sao? Đối với loại tiểu nhân chỉ có một phương án, đã đắc tội thì chẳng còn gì phải sợ cả.

Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ mới mẻ, hắn nhanh tay bắt chặt tay chủ nhiệm Triệu rồi nói:

- Chủ nhiệm Triệu, anh nói như vậy cũng không được, ai công tác mà không tránh khỏi sai sót? Chỉ cần chúng ta xuất phát từ sự công tâm, cho dù là có lỗi cũng sẽ dễ tha thứ, không phải chúng ta là chiến hữu trên cùng một chiến hào sao?

Sau khi nghe lời chế nhạo của Vương Tử Quân thì chủ nhiệm Triệu cực kỳ căm hận, tiểu tử này thật sự không dễ trêu vào. Đừng thấy Vương Tử Quân mở miệng nói lời khoan hồng độ lượng mà tưởng bở, thực tế đối phương đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói rằng sự kiện thành phố La Nam bị lấy mất vị trí thành phố trọng tâm là nhất định có nguyên nhân.

Đối với lãnh đạo thì nếu xuất phát từ phương diện công tâm thì rất dễ hiểu, nhưng nếu anh xuất phát từ tư tâm, như vậy là có âm mưu không tốt, không dễ tha thứ.

Sự kiện thành phố trọng tâm của La Nam đã ép chủ nhiệm Triệu vào vách núi, bây giờ lời nói của Vương Tử Quân không phải đâm cho hắn một đao khi đang đứng trên vách núi cheo leo sao?

- Chủ nhiệm Triệu, khoan dung mỹ đức, thái độ của đồng chí Vương Tử Quân là đáng giá khẳng định. Nhưng đồng chí địa phương có thể tha thứ cho anh, bản thân anh không thể buông lỏng chính mình được.

Lãnh đạo thượng cấp lên tiếng, thật sự rất đúng mực, đủ độ nặng, làm cho chủ nhiệm Triệu nghe vào tai mà sinh ra cảm giác thật sự muốn sụp đổ.

Chủ nhiệm Triệu là người đi theo lãnh đạo nhiều năm, hắn rất bội phục nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo. Nếu như lãnh đạo mở miệng mắng vài câu, như vậy biểu hiện hình tượng của anh trong đầu lãnh đạo vẫn còn có thể cứu vãn được; Ngược lại nếu vẫn tươi cười vui vẻ, như vậy càng có nghĩa là về sau anh càng khó sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui