Bí Thư Trùng Sinh

- Bố, bố xem kìa, kia là cái gì?

Tiểu Bảo ngồi trên xe dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn khung cảnh mới lạ chung quanh, thỉnh thoảng lại hô lớn với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân vuốt ve con trai mập mạp mà trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Hắn nhịn không được muốn véo mũi con một cái, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh đã trừng mắt cảnh cáo.

Vương Tử Quân vội vàng buông tay, hắn khẽ cười với Mạc Tiểu Bắc, xem như là một lời xin lỗi cho hành vi chưa chính quy của mình. Nhưng chờ đợi ánh mắt của hắn là nụ cười như hoa của Mạc Tiểu Bắc.

Vì đến công tác ở thành phố Ma Đô nên Vương Quang Vinh quyết định không về ăn tết ở thành phố Giang Thị, thế nên bí thư Vương nhàn hạ hơn một chút đành phải chạy đến thành phố Ma Đô. Hắn về thăm bố mẹ, đồng thời còn có vài hạng mục cần phải bàn bạc.

Thật ra Vương Tử Quân bàn bạc chỉ là ra mặt mà thôi, thật ra người bên dưới đã làm xong hết rồi.

Vương Tử Quân mang theo giấy phép của ủy ban nhân dân thành phố Ma Đô, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ ở của Vương Quang Vinh. Nơi đây là một căn nhà hai tầng giữa không gian xanh mát rượi, thật sự rất lịch sự tao nhã.

Không đợi xe dừng lại thì Triệu Tuyết Hoa đã chạy đến bên cửa, bà ôm Tiểu Bảo xuống. Đã lâu rồi bà chưa được thấy mặt cháu trai, thế cho nên nhanh chóng ôm vào lòng mình.

- Tiểu Bảo, ôi chao cháu trai của bà, để bà nội xem có mập không nào?

Mặc dù đã một thời gian chưa được gặp mặt bà nội Triệu Tuyết Hoa, thế nhưng Tiểu Bảo vẫn không có chút ngại ngùng xấu hổ, nó dùng giọng ngọt ngào chào bà nội, sau đó thổi một hơi khí lạnh lên cổ bà, làm cho bà nội vui như hoa.

Vương Tử Quân nhìn hai bà cháu vui vẻ mà không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp, dù là Mạc Tiểu Bắc cũng khẽ hé miệng cười.

Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc rồi lớn tiếng nói:

- Mẹ, ngài có cháu cũng đừng quên con chứ, hai chúng con còn chưa dùng cơm.

- Được rồi, cậu không đói chết được, tôi đã chuẩn bị cơm rồi, nhưng phải chờ bố cậu về dùng cơm.

Triệu Tuyết Hoa căn bản không thèm quay đầu nhìn Vương Tử Quân, bà tiếp tục chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi, chỉ lớn tiếng nói với theo Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn hai bà cháu đang vui đùa hớn hở, hắn không khỏi cười nói với Mạc Tiểu Bắc:

- Em có thấy không, anh cũng không biết làm sao hơn. Mẹ này, mẹ không quan tâm đến con trai cũng phải chú ý đến nàng dâu chứ?

Vương Tử Quân đi vào phòng bắt đầu nghỉ ngơi đơn giản rồi dùng cơm, vì Vương Quang Vinh cũng không quay về. Lúc này có nhiệm vụ tiếp đãi, chủ tịch Vương căn bản không thể nào về nhà dùng cơm được.

Triệu Tuyết Hoa đã quá quen thuộc với tình huống như vậy, dù bà mở miệng oán trách vài câu nhưng lại rất nhanh bỏ qua. Vương Tử Quân lại càng hiểu rõ tình huống của bố mình, dù sao thì hắn cũng là như vậy mà thôi.

Một nhà bốn người vui vẻ dùng cơm, sau đó bí thư Vương tự mình xuống nhà bếp rửa chén, mẹ của Lâm Dĩnh Nhi xách một túi bao lì xì qua nhà.

Ba người phụ nữ đã đủ là một cái chợ, Mạc Tiểu Bắc là người không thích nói chuyện, thế nhưng nàng cũng là phụ nữ. Hơn nữa chủ đề luôn xoay quanh Tiểu Bảo Nhi, thế nên nàng cũng vui vẻ và nói năng nhiều hơn.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui tươi hớn hở của Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi thầm nghĩ:

"Dù là những người phụ nữ không ăn khói lửa nhân gian, thế nhưng một khi câu chuyện có liên quan đến con, cũng phải biết thành một người mẹ đúng mực. Điều này cũng không phải khó hiểu, mẫu tính là như vậy, ai mà chẳng thương con, huống hồ là Mạc Tiểu Bắc!"

Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà cảm thấy có hơi buồn cười.

Tất nhiên Vương Tử Quân không có cơ hội tham gia vào cuộc trò chuyện, hắn quay lại phòng làm việc của bố để xem tivi. Hắn mở tivi định đổi đài, tâm tư chợt bay lên người Lâm Dĩnh Nhi đang ở nước ngoài.

Lâm Dĩnh Nhi đã đi được hai năm, dù thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại về thế nhưng Vương Tử Quân vẫn sinh ra chút cảm giác lạ lẫm. Hai ngày trước Lâm Dĩnh Nhi chủ động gọi điện thoại về, nói rõ năm nay sẽ kết thúc việc học, chuẩn bị quay về.

Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái tươi non như lúa lên đòng, trong lòng thầm cảm khái, không biết bây giờ bộ dáng của nàng là thế nào.

- Tối mai nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng Liêu An Như sẽ có một cuộc biểu diễn ở Ma Đô, lúc này chương trình đã cháy vé, rất nhiều fan hâm mộ của Liêu An Như đã đứng chờ sẵn bên ngoài, cảnh tượng rất náo nhiệt...

Không biết vì sao Vương Tử Quân lại mở kênh ca nhạc, thế là tinh thần đang từ Lâm Dĩnh Nhi chợt quay sang Liêu An Như. Liêu An Như thật sự biến hóa quá lớn, từ khi nổi tiếng đến nay thì khí chất trên người biến hóa dữ dội, giọng điệu cực kỳ dễ nghe, nụ cười nhàn nhã quyến rũ, đặc biệt là hàm răng đều như bắp mỗi lần đóng mở làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác rất khó quên. Liêu An Như có một cặp chân mày đẹp, chính giữa giống như bùng ra một luồng sáng, không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy run rẩy.

Một năm qua thành phố La Nam dưới sự lãnh đạo của Vương Tử Quân mà phát triển vượt bậc, Liêu An Như cũng dựa vào bộ phim "Thiên Kiếm Kỳ Duyên" để mở rộng hình tượng, thậm chí ngay sau đó là tám bộ phim điện ảnh được ra mắt, sự nghiệp tiến triển rất nhanh.

Vương Tử Quân thật sự chúc phúc cho Liêu An Như khi liên tục lấy được những thành tích vượt bậc ở con đường nghệ thuật, đồng thời hắn cũng cảm nhận được cự ly hiện tại giữa hai người.

Mặc dù kiếp trước khó thể xóa nhòa, thế nhưng cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ, đây là một hành vi căn bản là rất tự nhiên. Mỗi lần Vương Tử Quân mở kênh giải trí lên và nhìn thấy những tin tức mạnh mẽ về Liêu An Như thì trong lòng lại sinh ra chút cảm giác ghen tuông.

Đàn ông mà, ai cũng như vậy mà thôi.

Vương Tử Quân cảm khái và lấy ra một điếu thuốc, hắn còn chưa châm lửa thì Tiểu Bảo Nhi đã chạy đến như một quả bóng, nó mở miệng dùng giọng chỉ huy nói:

- Bố, bà nội và bà Lâm nói muốn đưa con và mẹ đi mua sắm.

Tiểu Bảo Nhi vừa nói vừa chạy đến nhìn vào điếu thuốc trong tay Vương Tử Quân. Tiểu tử này đã quá quen thuộc với công tác cấm hút thuốc, nó nhanh chóng leo lên mặt ghế lấy đi điếu thuốc trong tay bí thư Vương.

- Nếu nói mà không giữ lời thì không phải là ba ba tốt.

Không biết từ bao giờ Tiểu Bảo Nhi được mẹ bồi dưỡng thành tư thế cấm hút thuốc, nó chống tay lên eo, dùng ngón tay chỉ vào Vương Tử Quân:

- Ba ba không hút thuốc mới là tốt, Tiểu Bảo Nhi sẽ không cho ba ba hút thuốc.

Vương Tử Quân vội vàng đầu hàng, hắn sờ lên đầu con trai, sau đó dùng giọng van nài nói:

- Tốt, bố hứa với Tiểu Bảo Nhi, sau này sẽ giảm bớt hút thuốc. Con không phải sẽ cùng bà nội đi mua sắm sao? Vậy thì đi đi, đúng rồi, là đàn ông thì nên biểu hiện một chút.

- Bố cứ yên tâm, bà Lâm vừa nói sẽ mua cho con một viên kim cương biến hình, con muốn loại lớn nhất.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hai mắt tỏa sáng của Tiểu Bảo Nhi, thế là dùng giọng yêu thương căn dặn:

- Con trai, không phải ở nhà chúng ta còn một đống đồ chơi sao, nên mua ít thôi.

Tiểu Bảo Nhi không chờ Vương Tử Quân nói xong thì sôi nổi bỏ đi, thế nhưng Vương Tử Quân còn chưa kịp châm điếu thuốc thì Tiểu Bảo Nhi lại chạy nhanh trở về.

- Bà nội nói cho ba cùng đi.

Tiểu Bảo Nhi dùng giọng chân thật nói với Vương Tử Quân.

- Bố không thích đi dạo phố.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đáng yêu của con trai, sau đó lên tiếng.

Tiểu Bảo Nhi giống như biến thành một nhân viên truyền tin, nó lại chạy xuống lầu, một phút sau lại chạy lên với gương mặt lấm tấm mồ hôi.

- Bà nội nói bố không cần đi dạo.

Sau khi nghe xong lời nói của Tiểu Bảo Nhi thì Vương Tử Quân vui vẻ nằm xuống ghế sa lông. Hắn đang định nhắc nhở con trai đi chơi đừng làm loạn, chợt nghe Tiểu Bảo Nhi dùng giọng chân thật nói:

- Bà nội nói chỉ cần bố ngồi trong xe là được.

Bí thư Vương chợt cảm thấy khổ sở, vài năm qua hắn chưa từng trải qua kiếp sống như vậy, hơn nữa hắn không có đường chọn lựa. Cho dù hắn có không thích như vậy, đó là mệnh lệnh của mẹ, hắn không thể nào kháng cự.

Vì vậy Vương Tử Quân không còn cách nào khác, chỉ đành ôm con cùng tham gia tổ hợp đi dạo phố. Hắn thật sự không hiểu rõ, cùng ba người phụ nữ cộng lại hơn trăm tuổi đi dạo phố sẽ có trò hay gì xuất hiện.

- Ôi, nhìn một nhà ba người bọn họ mà tôi lại nhớ đến Dĩnh Nhi. Con bé này cũng vừa gọi điện thoại về, nói là sang năm sẽ quay về.

Lâm phu nhân nói đến Lâm Dĩnh Nhi thì không khỏi đau lòng oán trách:

- Đã là con gái lớn nhưng vẫn làm cho tôi lo lắng, chị Triệu thì quá tốt rồi, cháu trai đã lớn tướng thế này rồi.

Lâm phu nhân vừa vuốt ve Tiểu Bảo Nhi vừa dùng giọng hâm mộ nói.

Vương Tử Quân nghe thấy Lâm phu nhân nói như vậy thì thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng may mà hắn đã luyện thành công môn thần công da mặt như sắt, người thường căn bản không thể nào nhìn rõ hắn đang nghĩ gì.

Lâm phu nhân vuốt ve Tiểu Bảo Nhi mà không khỏi nhìn một nhà ba người trong xe, trong lòng không khỏi có chút hối hận. Năm xưa mình gặp mặt Vương Tử Quân, sao lại không nghĩ rằng sẽ kéo hắn về phía Lâm Dĩnh Nhi? Khi đó bà nghĩ rằng Lâm Dĩnh Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng bây giờ thì...Ôi, tất cả đã chậm mất rồi.

Nếu có thể thay thế Mạc Tiểu Bắc là Lâm Dĩnh Nhi thì quá hoàn mỹ rồi.

Lâm phu nhân cũng chỉ là nghĩ như vậy mà thôi, thật ra vẫn rất vui vẻ cười nói với Mạc Tiểu Bắc, lại rất quan tâm đến cô gái không nhiều lời kia.

Đoàn người đi đến trung tâm thương mại, bí thư Vương dù không phụ trách mua sắm nhưng phương diện tay xách nách mang thì cực kỳ hiệu quả, chỉ sau nửa tiếng thì Vương Tử Quân giống như cảm thấy mình đã đến mức cực hạn.

- Con trai, để cho mẹ và các bà tiếp tục đi dạo, bố con mình đi uống sữa nhé? Thế nào?

Vương Tử Quân là người có kinh nghiệm đấu tranh phong phú, nếu như hắn nói mình mệt mỏi thì sợ rằng mẹ sẽ khó bỏ qua, thế nên không bằng áp dụng phương pháp vu hồi, dụ dỗ con trai.

Tiểu Bảo Nhi đang vui vẻ ôm lấy món đồ chơi kim cương biến hình không thấp hơn người nó bao nhiêu, đang cảm thấy cực kỳ vui thích, nào hiểu được tâm tư của Vương Tử Quân? Vừa nghe nói được uống sữa thì nhanh chóng đồng ý, mà hai bà tất nhiên cũng không phản đối ý kiến của cháu.

Chỉ có Mạc Tiểu Bắc là trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng biết rõ ý đồ của Vương Tử Quân, thế nhưng dù biết cũng không làm gì được. Vương Tử Quân lúc này đã cầm tay Tiểu Bảo Nhi đi về phía khu vực ăn uống.

Vương Tử Quân gọi ra một phần chân gà, một phần sữa tươi. Hắn nhìn con trai gặm chân gà với vẻ mặt hạnh phúc, thế là nụ cười trên mặt có thêm vài phần sáng lạn.

- Bí thư Vương, là ngài sao?

Khi Vương Tử Quân đang toàn tâm toàn ý nhìn con trai ăn uống, chợt nghe thấy có người lên tiếng.

Vương Tử Quân cảm thấy âm thanh có chút quen thuộc, hắn nghiêng đầu nhìn, chợt thấy Liêu An Như đeo kính đen đang mỉm cười nhìn mình.

Hôm nay Vương Tử Quân vừa được xem tin tức Liêu An Như sắp biểu diễn ở thành phố Ma Đô, không ngờ lúc này lại gặp nàng ở chỗ này. Lúc này hắn dù đã kéo ra một khoảng cách nhất định với nàng, thế nhưng hai người quen gặp mặt nhau, hắn không thể nào không chào hỏi cho được.

- Chào em!

Vương Tử Quân khẽ cười với Liêu An Như rồi nói với Tiểu Bảo Nhi:

- Chào dì đi con!

Tiểu Bảo Nhi đang gặm chân gà, nó khôn khéo đặt chân gà xuống rồi dùng giọng trong trẻo nói:

- Chào dì!

Liêu An Như nhìn Tiểu Bảo Nhi mập mạp đáng yêu, thế là không khỏi ngồi xổm xuống nói:

- Bảo bối, cháu rất dễ thương.

- Bảo bối, có chút thịt dính lên má này, để dì lau giúp cho, nếu không lát nữa đi ra khỏi đây cóc sẽ nhảy lên ăn miếng thịt này đấy.

Liêu An Như nói rồi duỗi bàn tay trắng nõn lấy đi miếng thịt dính trên mép Tiểu Bảo Nhi, sau đó nàng dùng giọng oán trách nói với Vương Tử Quân:

- Ngài càng ngày càng là quan lớn, thế nhưng lại không biết lau miệng cho bé sao?

Liêu An Như lên tiếng oán trách, đây chỉ là một câu nói cực kỳ bình thường, thế nhưng lại kéo Vương Tử Quân quay về cuộc sống kiếp trước. Ngày xưa không phải nàng cũng vui vẻ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình sao?

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hai mắt Vương Tử Quân chợt nhìn xuống bàn tay mềm mại đang khẽ lau mặt cho Tiểu Bảo Nhi. Liêu An Như giống như cũng có cảm ứng, cặp kính đen cũng nhìn về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thầm cảm thấy đau xót, hắn không dám tiếp nhận ánh mắt của Liêu An Như, nếu ánh mắt hai bên va chạm vào nhau, nếu lở may phát sinh tia lửa, như vậy lý trí của hắn rất dễ bị hòa tan bởi người phụ nữ này. Vương Tử Quân có một loại tình cảm nói không rõ cứ tồn tại trong người, thế cho nên căn bản không có dũng khí đối mặt với nàng.

Liêu An Như thấy Vương Tử Quân tránh né ánh mắt của mình, trong lòng có hơi lạnh lẽo. Nàng cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó vẫn là Vương Tử Quân mở miệng phá bỏ cục diện xấu hổ vào lúc này:

- Em đến để biểu diễn sao?

- À, có một buổi biểu diễn, sau khi hát xong thì em sẽ quay về nhà.

Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân, giọng điệu đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.

- Dì này, dì sẽ là diễn viên xuất hiện trên truyền hình sao?

Tiểu Bảo Nhi đang cầm lấy chân gà ăn uống hăng say, nó nghe được cuộc đàm thoại giữa hai người, thế là dùng giọng hào hứng nói với Liêu An Như.

Liêu An Như không hiểu vì sao lại rất thân cận với Tiểu Bảo Nhi, nàng âu yếm vuốt ve đầu của nó, sau đó cười nói:

- Tất nhiên, dì là diễn viên mà.

- Bố, chúng ta không phải cũng nên đi xem dì biểu diễn chứ?

Tiểu Bảo Nhi nhìn Vương Tử Quân, trong mắt có vài phần chờ mong.

Những năm qua Vương Tử Quân luônn cố gắng xử lý tốt mối quan hệ giữa mình và Liêu An Như, lúc này sau khi nghe được câu hỏi của Tiểu Bảo Nhi, hắn chỉ cười cười, trong lòng lại nhanh chóng có đáp án.

Liêu An Như ở phía bên kia lại có vài phần chờ mong.

- Tiên sinh, nữ sĩ, đây có phải là con trai của anh chị không? Cậu bé này rất mập mạp đáng yêu, công ty chúng tôi gần đây cho ra một sản phẩm đồ chơi là gấu ôm rất đẹp, anh chị có nên mua cho bé không?

Đột nhiên có người lên tiếng, một cô gái đưa theo ba bốn con gấu đủ màu nhanh chóng bước về phía hai người Vương Tử Quân và Liêu An Như.

Vương Tử Quân nghe thấy câu nói của cô gái kia mà trong lòng không khỏi có vài phần thất lạc, hắn chợt không biết trả lời thế nào, còn Liêu An Như thì chợt mắc cở đến mức hai tai đỏ tía.

- Chị à, chị nhầm rồi, đó là dì của em, không phải là mẹ em, lúc này mẹ em đang đi mua sắm, mà em không thích gấu ôm.

Giọng điệu trẻ thơ của Tiểu Bảo Nhi xem như đã giải thoát Vương Tử Quân ra khỏi tình huống xấu hổ.

Cô gái kia chợt thè đầu lưỡi xấu hổ, ánh mắt của nàng khẽ lướt qua hai người Vương Tử Quân và Liêu An Như, sau đó ánh mắt và nụ cười khả ái lại rơi lên người Tiểu Bảo Nhi.

- Tiểu tử, em thật sự rất dễ thương, chị tặng em một món quà nhé, chúng ta kết giao bạn bè.

Cô gái nói rồi lấy ra một con gấu bông nhỏ có thể bỏ túi đưa vào trong tay Tiểu Bảo Nhi

- Em không thích gấu ôm nhưng có thể dùng con gấu nhỏ này để tặng cho bạn gái nhỏ, hì hì, được chứ?

Tiểu Bảo Nhi nhìn cô gái kia vui vẻ rời đi, nó nghi hoặc cầm lấy món lễ vật, thế là dùng giọng hiếu kỳ hỏi Vương Tử Quân:

- Bố, bạn gái nhỏ là gì?

Vương Tử Quân phải dùng giọng ấm úng giải thích:

- À, chính là...Chính là một cô bạn cùng tuổi với con ấy.

Bí thư Vương dù là gặp lãnh đạo thượng cấp cũng chưa từng ấp úng như vậy, thế nhưng bây giờ chỉ là một tình huống nhỏ nhặt lại làm hắn sinh ra cảm giác ngọng nghịu.

- Bố, vậy bố xem con cho Đồng Đồng được không?

Tiểu Bảo Nhi cầm lấy con gấu nhỏ trong tay rồi trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thật sự rất muốn gật đầu thật mạnh, Đồng Đồng là một cô gái cùng tuổi với Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Na thỉnh thoảng hay đưa Tiểu Bảo Nhi sang nhà Đồng Đồng chơi. Khi hắn đang định mở miệng trả lời thì Liêu An Như đã nói:

- Tất nhiên là được, cái gì tốt phải chia xẻ mới vui.

Tiểu Bảo Nhi giống như đã hiểu rõ tất cả, nó bắt đầu nghĩ về hành trình tặng quà của mình, điều này không khỏi làm cho bí thư Vương thả lỏng một chút.

- Em đang làm gì vậy?

Một giọng điệu oán trách chợt vang lên.

Vương Tử Quân nghe vậy và đưa mắt nhìn, người mở miệng oán trách là một người đàn ông, đối phương đang đi về phía bên này. Sau lưng người đàn ông kia có hai tên khác đi theo, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó thấy được Liêu An Như đang giúp Tiểu Bảo Nhi uống sữa ở phía bên này.

- Hắn là ai?

Tên đàn ông cướp ly sữa trong tay của Liêu An Như, vẻ mặt có chút tức tối.

Khi thấy tên đàn ông kia thì Liêu An Như có chút nhíu mày:

- Anh ấy là ai thì không liên quan đến anh. Tào tiên sinh, anh có chuyện gì sao? Đồng thời mong Tào tiên sinh đừng ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện giữa tôi và bạn bè.

Ly sữa bị giật đi rất đột nhiên, một ít sữa văng ra tung tóe rồi rơi lên mặt bàn, còn có vài phần rơi lên người Tiểu Bảo Nhi đang vui vẻ ôm gấu uống sữa. Sau khi kinh ngạc trong nháy mắt, Tiểu Bảo Nhi chợt nhếch miệng, bộ dạng giống như muốn khóc đến nơi.

Vương Tử Quân thấy con trai của mình chịu uất ức, thế là vẻ mặt chợt biến đổi, hắn đưa mắt nhìn con trai rồi mở miệng an ủi:

- Bảo Bảo, con là một cậu bé kiên cường, con gấu kia bị dính sữa, chúng ta sẽ mua con khác.

- Mong anh đừng đến quấy phá tôi.

Liêu An Như thấy Tiểu Bảo Nhi sắp khóc đến nơi thì vẻ mặt chợt trở nên khó coi, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tào tiên sinh, sau đó dùng giọng lạnh lẽo nói.

Tào tiên sinh nhìn vẻ mặt của Liêu An Như, vẻ mặt hắn cũng rất khó coi, hắn chỉ vào Liêu An Như rồi nói:

- Không phải là con của cô chứ? Cô nói cho tôi biết, sao cô lại sinh ra loại tạp chủng này?

Lời nói của tên đàn ông làm cho Vương Tử Quân nổi trận lôi đình, hắn chợt đứng lên khỏi ghế, hắn còn chưa mở miệng thì có người lên tiếng hỏi:

- Anh vừa nói cái gì vậy?

- Nói nó là loại tạp chủng.

Tên họ Tào nhìn Vương Tử Quân rồi nói.

Khi âm thanh vừa dứt thì một cái tát đã đánh lên mặt tên đàn ông họ Tào, một tát này quá nhanh và mạnh, âm thanh rất lớn, không khỏi hấp dẫn ánh mắt đám người đang ở trong cửa hàng ăn nhanh.

Lúc này Mạc Tiểu Bắc đang rất tức giận, tư thế của nàng căn bản không quá thục nữ. Sau này Liêu An Như nhiều lần nghĩ về thế đứng của Mạc Tiểu Bắc, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Dù là bất kỳ người phụ nữ nào khi nổi giận đều rất khó coi, vì sao vợ của Vương Tử Quân lại có dáng vẻ vừa khó coi vừa ưu nhã như vậy?

Dưới ánh mắt của đám người trong cửa hàng ăn, Mạc Tiểu Bắc chỉ tay vào tên đàn ông họ Tào, nàng lạnh lùng nói:

- Nếu cậu còn dám nói một câu như vậy về con trai của tôi, tôi sẽ cho nửa đời sau của cậu chỉ có thể nằm yên trên giường.

Tên họ Tào nhìn Mạc Tiểu Bắc với khí thế tuyệt đỉnh, thế là không khỏi sững sờ. Lúc này hai tên đàn ông đứng phía sau thấy đại ca của mình bị đánh, thế là chuẩn bị tiến lên hộ giá, lại bị tên họ Tào vung tay cản lại, hắn vội vàng nở nụ cười nói với Mạc Tiểu Bắc:

- Chị Tiểu Bắc, em sai rồi, em đáng bị đánh.

Mạc Tiểu Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, tên đàn ông họ Tào giống như rất sợ Mạc Tiểu Bắc tiếp tục ra tay, hắn nói tiếp:

- Chị Tiểu Bắc, em thật sự là quá ấm đầu, không biết gì cả, ngài xem như em vừa nói một câu không ra gì, mong chị bỏ quá cho.

Vương Tử Quân thấy tên đàn ông họ Tào kia nhận ra Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi thầm nghĩ về lai lịch của đối phương. Tiểu Bảo Nhi lúc này giống như đã tìm được tổ chức của mình, nó khóc lớn chạy về phía mẹ:

- Mẹ, gấu của con, hu hu...

Lúc này tên đàn ông họ Tào đã thấy mình gây họa, vừa hay nhìn thấy cô gái bán gấu đứng ở phía xa, thế là bất chấp tất cả chạy đến mua lấy vài con gấu, sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Bảo Nhi nói:

- Này cậu bé, cháu xem đã đủ chưa? Nếu không đủ thì chú mua thêm cho.

- Không, không cần, cháu chỉ muốn một cái này mà thôi, không muốn thêm.

Tiểu Bảo Nhi lúc này liên tục vặn vẹo người trong lòng Mạc Tiểu Bắc.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giở trò vô lại của Tiểu Bảo Nhi, thế là không khỏi có chút buồn cười, tiểu tử kia học trò này từ ai vậy? Thật sự là quá đủ xảo quyệt Hắn tiến lên vỗ vỗ mông con trai rồi dùng giọng trêu ghẹo nói:

- Tiểu Bảo Nhi, bố đã nói thế nào? Nếu tiếp tục gây náo loạn thì về nhà bố không chơi với con nữa.

Câu nói này của bí thư Vương bình thường đều có uy lực rất lớn, thế nhưng lần này lại giống như mất đi hiệu lực, Tiểu Bảo Nhi vẫn tiếp tục khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui