Bí Thư Trùng Sinh

- Tào Viễn, sau này cậu chú ý cách ăn nói.

Mạc Tiểu Bắc không thích liên hệ với Tào Viễn, thế cho nên vung vung tay cho đối phương nhanh chóng rời đi.

Tào Viễn cũng là người thức thời, dù đã bị đánh nhưng vẫn phải liên tục nở nụ cười gật đầu với Mạc Tiểu Bắc, sau đó còn vươn tay với Vương Tử Quân:

- Chào anh, nếu như tôi đoán không lầm thì anh chính là bí thư Vương. Tôi không nhận ra ngài, tôi xem như quá lỗ mãng, tôi là Tào Viễn, chào anh!

Khi thấy Tào Viễn vươn tay thì Vương Tử Quân cũng duỗi bàn tay của mình ra, hai bên bắt tay nhau, hắn nói:

- Thật sự là nước ngập miếu Long Vương, người một nhà mà không nhận ra nhau, Tiểu Bắc tính tình nóng nảy, mong cậu đừng quá để bụng.

Dù Vương Tử Quân nói lời xin lỗi nhưng Liêu An Như thật sự rất muốn cười, đã cho người ta một tát mà xin lỗi là xong, xem ra bí thư Vương thật sự rất biết cách mở lời.

Lúc này dù Tào Viễn thật sự thầm căm hận nhưng căn bản chỉ có thể nói:

- Bí thư Vương, chỉ trách tôi mở miệng không chú ý, còn nữa, tôi đúng là nói năng không ra gì, điều này...

Tào Viễn đang nói thì ánh mắt chợt rơi lên chiếc đồng hồ trên tay Vương Tử Quân.

Đồng hồ của Vương Tử Quân là do Mạc Tiểu Bắc tặng, còn nó là nhãn hiệu gì thì Vương Tử Quân căn bản là không hỏi. Tuy Vương Tử Quân không biết nhưng ánh mắt Tào Viễn nhìn vào chiếc đồng hồ, sau đó trong mắt không khỏi lóe lên chút hào quang.

Tào Viễn nói hai câu rồi xám xịt bỏ đi, cũng không nói với Liêu An Như một lời nào.

Vương Tử Quân cũng không phát hiện ra ánh mắt khác thường của Tào Viễn, lúc này tâm tư của hắn đã chuyển lên người Mạc Tiểu Bắc, mà lúc này ánh mắt của Mạc Tiểu Bắc lại rơi lên người Liêu An Như.

Dù kiếp này Vương Tử Quân khẳng định không có liên hệ gì nhiều với Liêu An Như, thế nhưng hai người vợ hai kiếp trước và sau gặp nhau, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác đau đầu.

Phải nói là dựa vào bản năng mẫn cảm của một người phụ nữ, Mạc Tiểu Bắc biết rõ sự tồn tại của Tần Hồng Cẩm. Vương Tử Quân cũng hiểu rõ điều này, hắn cũng căn bản không dám đột phá một lớp cửa giấy như vậy, nhưng hôm nay mình đưa con trai đi dùng cơm lại gặp Liêu An Như, phải nói thế nào đây?

Vương Tử Quân và Liêu An Như căn bản là không có gì, hắn việc gì phải sợ?

Tuy Vương Tử Quân thầm tự giễu chính mình nhưng vẫn cảm thấy có chút tâm tư.

- Tôi là Mạc Tiểu Bắc, xin hỏi chị là?

Mạc Tiểu Bắc bắt đầu nở nụ cười.

Liêu An Như cũng cảm thấy không thoải mái dưới ánh mắt của Mạc Tiểu Bắc, nàng có chút trầm ngâm, sau đó cũng vươn tay nói:

- Chào chị, tôi là Liêu An Như, trước nay luôn nghe nói bí thư Vương có một phu nhân xinh đẹp, hôm nay gặp mặt quả nhiên là quá kinh ngạc.

Hai bàn tay của hai người phụ nữ chợt bắt chặt lại với nhau, hai bàn tay thon dài cùng tiếp xúc thì giống như sinh ra một tình cảnh cực kỳ đẹp đẽ, thế nhưng bí thư Vương căn bản không có tâm tư thưởng thức bức tranh tươi đẹp này.

Bí thư Vương lúc này căn bản không thể nào tự nhiên cho được. Hai người phụ nữ nói hai câu, sau đó Liêu An Như viện cớ có việc cần và đi trước.

Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như bỏ đi, hắn vung tay nói:

- Tiểu Bắc, em nghĩ gì vậy, anh chỉ ngẫu nhiên gặp mặt cô ấy mà thôi.

- Em biết rồi, ta đi thôi.

Mạc Tiểu Bắc quay lại đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó ôm lấy Tiểu Bảo Nhi rồi xoay người bỏ đi.

Vương Tử Quân rốt cuộc là không biết Mạc Tiểu Bắc có tin tưởng hay không, nhưng hắn vẫn phải đi theo Mạc Tiểu Bắc. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tào Viễn kia là ai?

- Là em trai của Tào Chân Nhi, trước kia từng gặp mặt.

Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân nhắc đến Tào Viễn thì khóe miệng có chút ghét bỏ.

Là em trai của Tào Chân Nhi, không phải là em vợ của Nguyễn Chấn Nhạc sao? Chính mình và Nguyễn Chấn Nhạc sao lại có duyên như vậy? Dù là đến thành phố Ma Đô cũng gặp được thân thích của Nguyễn Chấn Nhạc.

Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế nhưng ngoài miệng lại nói:

- Anh thấy hắn hình như rất sợ em!

Lúc này nhiệm vụ của Vương Tử Quân chính là phân tán lực chú ý của vợ mình. Dù hắn là người trong sạch, thế nhưng cũng không thể để cho Mạc Tiểu Bắc cứ nghĩ mãi về sự kiện hôm nay. Lúc này biện pháp tốt nhất với hắn chính là cùng vợ nói về những chuyện khác.

- Trước kia em từng đánh hắn vài lần.

Mạc Tiểu Bắc vuốt ve con trai trong lòng rồi dùng giọng có chút ghét bỏ nói.

Trước kia đã từng đánh vài lần, hèn gì một cái tát vừa rồi giống như rất thuận tay, nhưng Vương Tử Quân căn bản không dám nói ra những lời này.

- Bảo bối, sao mua được nhiều gấu bông như vậy?

Triệu Tuyết Hoa và Lâm phu nhân đang xách theo nhiều túi to bọc nhỏ cũng đi đến, khi thấy những con gấu bông trong tay của Tiểu Bảo Nhi, thế là Lâm phu nhân cười ha hả nói.

- Có một chú gì đó bồi thường cho cháu.

Tiểu Bảo Nhi lúc này vừa mới trải qua tình huống khó chịu, vừa rồi còn khóc lóc thảm thương, bây giờ hai hàng chân mày lại giãn ra, khóe miệng là nụ cười tươi, nó hưng phấn nói với Lâm phu nhân.

Trương Hợp Tuân tiếp nhận túi gấu bông trong tay của Tiểu Bảo Nhi, trong miệng nói với Vương Tử Quân:

- Vừa rồi chú Lâm gọi điện thoại đến, nói là tối nay không có việc gì, sẽ cùng chúng ta dùng cơm, xem như là một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho con.

Vương Tử Quân đến Ma Đô cũng là vì có việc cần bàn với Lâm Trường Công, vốn tưởng còn phải sắp xếp thời gian, không ngờ sự việc lại thuận lợi như thế.

Trong phòng cơm của gia đình Vương Quang Vinh, thức ăn được dọn lên bàn, một chai rượu Ngũ Lương được uống hơn phân nửa đang đặt trước mặt bí thư Vương.

- Chú Lâm, cháu mời ngài một ly.

Vương Tử Quân nâng ly rựou lên mời Lâm Trạch Viễn.

Lâm Trạch Viễn nâng ly cụng với Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười nói:

- Tử Quân, tiểu tử cậu trước đó rõ ràng kéo chú Lâm tôi vào một trận chiến không tiếng súng, đáng phạt một ly.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Lâm Trạch Viễn, vì những việc hắn đã làm, hắn không hiểu thì ai hiểu? Hắn nâng ly lên cụng với Lâm Trạch Viễn, sau đó lại cười nói:

- Chú Lâm, chuyện kia cháu phải xin lỗi chú, cháu nhận phạt một ly.

- Ha ha ha.

Lâm Trạch Viễn nhìn Vương Tử Quân cạn ly mà không khỏi nở nụ cười cởi mở, lão vừa uống rượu vừa nói:

- Tiểu tử cậu thạt sự đã mai phục tôi, nhưng sự kiện kia được thực hiện quá đẹp, lãnh đạo thượng cấp còn gọi điện thoại cho tôi liên tục tán thưởng về cậu.

Vương Tử Quân thật sự không ngờ lãnh đạo thượng cấp lại gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn. Dù hắn biết sau lưng Lâm Trạch Viễn có lãnh đạo cấp cao yểm hộ, nhưng rốt cuộc đó là ai thì căn bản còn chưa rõ ràng, không phải người đứng phía sau Lâm Trạch Viễn là lãnh đạo thượng cấp đấy chứ?

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cười nói:

- Chú Lâm, cháu cũng là bị ép không còn đường chọn lựa mà thôi.

- Tiểu tử cậu không cần phải nói với tôi về chuyện này, nhưng sự việc xảy ra thì cậu có thể giải thích cho tôi rõ ràng được không?

Lâm Trạch Viễn nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói tiếp:

- Nhưng cậu có nói với tôi, tôi căn bản cũng không thể nào sắp xếp cho tốt, nhưng dù cậu xử lý sự việc không chút manh mối, nhưng hình như cậu đã quên quan trường là một thế giới tài ba, vẫn còn có người nhìn rõ sự việc.

Vương Tử Quân cười cười, hắn căn bản không phản bác lại lời nói của bí thư Lâm Trạch Viễn, vì đây là những lời thực chất, luôn có người nhìn ra những vết tích mà anh để lại.

- Tiểu tử thối, nghe được cũng không là vấn đề, sau này có chuyện thì cứ nói với chú Lâm, không cần phải làm loạn.

Vương Quang Vinh chờ Lâm Trạch Viễn nói xong, lão học theo phong thái của lãnh đạo, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tất nhiên không dám phản bác lại lời nói của bố mình, nhưng Lâm Trạch Viễn lại mở miệng nói thay cho hắn:

- Quang Vinh, anh cũng đừng nên trách Tử Quân, dù cậu ấy xử lý có chút mạo hiểm, thế nhưng lãnh đạo vẫn rất tán thưởng.

Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì nở nụ cười nói:

- Tử Quân bây giờ đã ba mươi ba rồi à?

Vương Tử Quân đáp:

- Vâng, sang năm là ba bốn.

- Ba mươi bốn tuổi là dịp tốt, cậu đã giữ cấp bậc hiện tại được bốn năm, dù là thành phố La Nam hay Đông Bộ thì vẫn có thành tích quá rõ ràng, đã tạo nên một cơ sở thật sự không tệ.

- Trên vị trí này thì đúng là từng bước từng bước nhanh, chậm một bước là không hay.

Lâm Trạch Viễn nói rồi uống một ngụm trà, lại nói tiếp:

- Khả năng cậu đã nghe nói tuyến trên đã chú trọng đến các vị bí thư thị ủy trong các tỉnh, lại có người chú trọng đến quá trình phát triển của các thành phố trọng tâm, lại có người lợi dụng vào đó để đẩy mạnh xúc tiến các công tác khác.

Tất nhiên Vương Tử Quân có nghe nói về những tin tức này, hơn nữa trong lòng hắn cũng có những mục tiêu cụ thể của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui