Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân không nói lời nào chỉ ngồi đó uống trà, trong đầu liên tục bùng sóng. Điều kiện mà đối phương đưa ra thật sự khá dày, thế nhưng muốn thực hiện nó thì hắn phải trả giá bằng thời gian hai năm của mình.

"Bỏ ra hai năm? Chính mình cần phải làm như vậy sao?"

Mình cần phải tiến lên, nhưng Vương Tử Quân có thể trả lời khẳng định với điều kiện kia, chẳng qua hắn được gì? Mà Vương lão gia tử lại có thái độ gì?

Một ý nghĩ liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, lúc này ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn về phía hắn, chờ đợi ý kiến của hắn ở phương diện này.

Vương Tử Quân trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn đặt ly trà xuống, sau đó bình tĩnh nhìn Vương lão gia tử rồi hỏi:

- Ông nội, điều kiện của bọn họ vẫn quá nhỏ, thật sự xem thường người ta.

Vương Tử Hoa là người lăn lộn trong quan trường cũng là nhiều năm, tất nhiên biết rõ tiến lên là khó khăn như thế nào. Sau khi nghe xong câu nói của Vương Tử Quân thì hắn thật sự cảm thấy bất ngờ. Chỉ là hai năm thì Vương Tử Quân có thể từ cấp giám đốc sở tiến lên phó bộ, chính hắn thì phí nhiều năm mà vẫn dậm chân tại chỗ, hắn cảm thấy mình và căn bản không biết đến bao giờ mới lên được cấp phó bộ. Vương Tử Quân trước mặt lại cho rằng điều kiện mà đối phương đưa ra là quá thấp, căn bản xem thường người ta, xem ra chênh lệch giữa hắn và Vương Tử Quân là quá lớn rồi.

Nếu so sánh với con trai của mình thì Vương Giải Phóng thật sự là trầm ổn hơn nhiều lắm. Dù sao bây giờ lão cũng có chức phó bộ, có một số việc vẫn tương đối rõ ràng. Lão nhìn vào ánh mắt của Vương Tử Quân mà giống như hiểu được điều gì đó, mà chút ý nghĩ đó lại làm cho lão có chút run rẩy.

Nếu thật sự là như vậy thì...

- Ha ha ha, Tử Quân thật sự là rất tốt, người ta cho ra điều kiện thì khẳng định là khả năng thắng rất lớn, nhưng nếu có cháu nhảy vào, như vậy thì khả năng sẽ nhỏ hơn, mà khả năng của cháu cũng rất nhỏ.

Vương lão gia tử rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của Vương Tử Quân, nhưng cuối cùng vẫn nói ra một câu cảnh tỉnh.

Vương Tử Quân căn bản cũng nghĩ đến lời nhắc nhở của ông nội, hắn thật sự không nghi ngờ khả năng của người đã đi đến đưa ra điều kiện với ông nội của mình.

Trong quan trường người người đều phải đứng thành hàng ngũ, Vương Tử Quân và Vương Quang Vinh là một đội, lãnh đạo tuyến trên xem xét sự kiện này nhất định sẽ chú ý. Nếu như Vương Tử Quân rút lui, trên cơ bản sẽ mất đi sự giúp đỡ từ phía đối phương.

Nếu thật sự xem xét kỹ càng thì mất đi vị trí thường ủy tỉnh ủy cũng là đáng, vì dù có cạnh tranh thì Vương Tử Quân cũng chưa chắc có thể trăm phần trăm chiến thắng.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của ông nội, hắn chỉ châm trà giúp ông mà căn bản không nói gì, thế nhưng vẻ mặt lại xem như một câu trả lời cho Vương Giải Phóng ở bên cạnh.

...

Tiếng pháo vang lên trong đêm, lúc này trong một căn tứ hợp viện đầy không khí đoàn viên gia đình ở thủ đô, bầu không khí đang rất náo nhiệt.

Nguyễn Chấn Nhạc là trưởng tôn của Nguyễn gia, hắn đang cầm theo chai rượu để rót vào ly cho các vị trưởng bối. Nguyễn gia có một quy củ, chính là vào dịp tết thì cả nhà phải cùng nhau tụ tập dùng cơm đoàn viên. Mặc kệ anh ở trời nam đất bắc, quy củ này phải tuân thủ tuyệt đối, thế cho nên một gian phòng khách rất lớn đã bị lấp đầy.

Nguyễn lão gia tử có tổng cộng ba người con, hai trai một gái. Bố của Nguyễn Chấn Nhạc là Nguyễn Kính Vân, con trai đầu trong Nguyễn gia, hiện tại đang làm chính ủy đại quân khu, Nhị thúc của Nguyễn Chấn Nhạc và Tam Thúc đều không tham gia chính trường, thế nhưng lại là những người phát triển mạnh mẽ trong thương trường.

Trong buổi tụ hội lần này thì Nguyễn lão gia tử và Nguyễn Kính Vân chính là hai đại nhân vật trên bàn, đại biểu cho thế hệ thứ ba của Nguyễn gia cũng chỉ có một mình Nguyễn Chấn Nhạc mà thôi.

- Bố, rượu này rất ngon, uống rất tốt, hơn nữa nó còn có tác dụng khá hay, ngài nên uống thêm vài ly.

Chồng của cô Nguyễn Chấn Nhạc chính là một vị phó chủ tịch tỉnh phương nam, là một người làm cho người ta sinh ra cảm giác nho nhã. Lúc này hắn đang nâng một chai rượu lên rót cho Nguyễn lão gia tử.

Thời gian phong vân năm xưa đã qua, lúc này Nguyễn lão gia tử chủ yếu là hưởng thụ những trò vui nhân gian vào tuổi già. Hiện tại gương mặt lão rất hồng hào, rất vui vẻ, nhìn qua có vẻ rất tinh thần.

- Anh Toại Hâm, tôi rất thích uống loại rượu này.

Tam thúc của Nguyễn Chấn Nhạc chính là Nguyễn Kính Thuận, trước kia vì nhỏ tuổi nhất nên có thói quen tùy tiện, bây giờ nhìn thấy bình rượu khá khác lạ, thế là có ngay hứng thú. Hắn dùng giọng không chút lịch sự nói với Lý Toại Hâm, sau đó cầm lấy chai rượu và cười ha hả.

Lý Toại Hâm là con rể của Nguyễn gia, hắn vẫn là người cực kỳ cẩn thận khi tiếp xúc với người Nguyễn gia, đồng thời cũng hiểu rõ tính cách của Nguyễn Kính Thuận. Vì vậy lúc này bị Nguyễn Kính Thuận cướp lấy chai rượu nhưng vẫn không tỏ ra khó chịu, hắn còn cười nói:

- Kính Thuận, rượu này thật sự rất tốt, tôi uống vào một chai mà cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.

Nguyễn Kính Thuận nhìn chai rượu, lại lầm bầm:

- Huyền Lộ Dịch? Hình như đã được nghe nói ở đâu thì phải?

- À, chính là một loại rượu bảo vệ sức khỏe của công ty Bất Lão Khang, trong công ty của tôi có nhiều người uống loại rượu này, đều khen không dứt.

Nhị thúc của Nguyễn Chấn Nhạc là Nguyễn Kính Triết, lão gắp một miếng thức ăn ồi nói.

- Là rượu đến từ tỉnh Sơn Nam sao? Này Chấn Nhạc, cháu ở tỉnh Sơn Nam, cháu nói xem rượu này được làm thế nào?

Nguyễn Kính Thuận nhìn qua nhãn hiệu của chai rượu, sau đó thấy nơi sản xuất, thế là không khỏi mở miệng hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.

Dù là Tam thúc của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng trong nhà thì Nguyễn Kính Thuận lại rất tôn trọng đứa cháu Nguyễn Chấn Nhạc của mình. Hắn biết Nguyễn Chấn Nhạc sau này sẽ có tương lai vô hạn, thế nên cũng không bỏ qua tình huống được hưởng chút hào quang trên người Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc lúc này có tâm tình rất tốt, dù sao thì cơ hội để cả nhà tập trung lại cũng là khó có được, nhưng sau khi nghe đến ba chữ Huyền Lộ Dịch thì tâm tình có chút ngột ngạt.

Tổng sản lượng kinh tế năm nay của thành phố La Nam chỉ kém thành phố Đông Bộ một chút mà thôi, điều này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ mất vui, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực rất sâu. Sang năm trung ương sẽ cho ra chỉ thị đưa các vị bí thư thị ủy thành phố phát triển kinh tế vào thường ủy tỉnh ủy, hắn và Vương Tử Quân căn bản là đối thủ khó thể tránh khỏi.

Dù trạng thái phát triển của thành phố La Nam bây giờ vẫn căn bản còn chưa vượt qua thành phố Đông Bộ, thế nhưng với xu thế hiện tại, chỉ cần một năm trôi qua, Đông Bộ sẽ bị thành phố La Nam bỏ lại sau lưng. Nguyễn Chấn Nhạc và Vương Tử Quân là hai người một trước một sau tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ và La Nam, khi đó hai bên chênh lệch như thế nào thì đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam đều hiểu rất rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui