Bí Thư Trùng Sinh

Lý Quý Niên thấy chủ nhiệm văn phòng hỏi như vậy thì thiếu chút nữa nổi trận lôi đình, hắn không nói gì mà mở cửa xe tiến vào. Sau đó hắn hạ kiếng xe xuống rồi thò đầu ra, sau đó dùng giọng mất hứng nói:

- Một bữa cơm không ăn thì chết người sao? Chỉ có chút thời gian mà không chờ được à? Những gì anh nên làm chính là thực hiện tốt chức trách công tác của mình. Bí thư Vương có quan hệ gì với tôi? Sao anh biết anh ấy không đến? Tôi nói cho mà biết, dù là chờ ba giờ cũng phải chờ.

Lý Quý Niên giận tím mặt lên tiếng làm cho chủ nhiệm văn phòng chợt sững sờ, hắn chợt nghĩ đến tình huống lãnh đạo của mình bị lạnh nhạt, mà mình lại được nhìn thấy. Những chuyện tương tự như vậy sao hắn có thể truy vấn được? Thế nên hắn tranh thủ lên tiếng và chuẩn bị tranh thủ thời gian rời đi.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, chủ tịch tỉnh đang xem văn kiện. Khi thấy Vương Tử Quân tiến vào, hắn chợt khoát tay áo nói:

- Cậu ngồi xuống trước đi, tôi xem xong cái đã.

Thư ký đến rót trà cho Vương Tử Quân và đi ra ngoài, Thạch Kiên Quân nhanh chóng cầm bút ký vài chữ lên văn kiện, sau đó mới đặt văn kiện xuống mặt bàn.

- Tử Quân, thế nào rồi?

Thạch Kiên Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi dùng giọng không đầu không đuôi hỏi.

Vương Tử Quân biết rõ Thạch Kiên Quân hỏi như vậy là có ý gì, hắn cười nói:

- Cá nhân tôi tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, nhưng thành công hay không thì còn phải nhờ vào sự quan tâm của lãnh đạo.

Thạch Kiên Quân cười khổ một tiếng nói:

- Tử Quân, vì chuyện này mà điện thoại của tôi muốn nổ tung, lúc này người thân và bạn bè như nhảy từ đâu ra, làm cho tôi thật sự cảm thấy náo động.

Thạch Kiên Quân dù nói rất khoa trương nhưng đó là sự thật. Vương Tử Quân biết được nhiều tin tức từ Mạc Tiểu Bắc, Thạch Kiên Quân có nhiều bạn bè và người thân ở thủ đô, tất nhiên những người kia phần lớn là giúp đỡ cho Nguyễn Chấn Nhạc.

Vương Tử Quân cười cười vừa định nói chuyện thì nghe thấy Thạch Kiên Quân lên tiếng:

- Chỗ này của tôi thì cậu cứ yên tâm, bây giờ còn chưa đến thời điểm mấu chốt, quan trọng là phải xem vào chính bản thân cậu.

Vương Tử Quân hiểu câu nói căn cứ vào chính bản thân mình có ý nghĩa như thế nào, hắn cười cười với Thạch Kiên Quân rồi nói:

- Chủ tịch Thạch cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng.

Sau khi nghe lời nói có mang theo vài phần nịnh nọt của Vương Tử Quân, Thạch Kiên Quân cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Có thể làm cho Vương Tử Quân nói ra những lời nịnh nọt như vậy là căn bản không dễ dàng chút nào, vì người này có cá tính mạng mẽ, không dễ dàng thu phục. Nhưng Vương Tử Quân là kẻ thông minh và cực kỳ xảo trá, có một đồng bọn như vậy cùng hợp tác là thật sự không tệ.

Thạch Kiên Quân lấy ra một điếu thuốc ném cho Vương Tử Quân, sau đó hắn cười nói:

- Lúc này tuyến trên đã bắt đầu phương án trưng cầu ý kiến, bình thường thì qua hai tuần thì sẽ có phương án đưa xuống. Chúng ta dù chỉ là bản thảo của sự kiện trưng cầu ý kiến, thế nhưng có một điều dễ xác định, chính là sẽ dùng kinh tế để xem xét, điều này thì thành phố La Nam làm rất tốt.

Vương Tử Quân lấy bật lửa châm thuốc cho Thạch Kiên Quân, sau đó hắn cười nói:

- Cám ơn lãnh đạo khích lệ, có những lời này của ngài thì tôi cũng bớt lo lắng hơn.

- Tiểu tử cậu cũng đừng đắc ý quá sớm, trong chuyện này thật sự có quá nhiều vấn đề, mặc kệ là xảy ra vấn đề gì, như vậy sẽ không ai giúp được cậu cả.

Vẻ mặt Thạch Kiên Quân trở nên nghiêm túc thêm vài phần:

- Bây giờ điều quan trọng nhất với thành phố La Nam chính là sự ổn định.

Vương Tử Quân cực kỳ đồng ý với những lời của Thạch Kiên Quân, ổn định là đệ nhất, thật ra không phải là không đúng. Đặc biệt là vào thời điểm mà hai bên đang tranh chấp vị trí thường ủy tỉnh ủy, căn bản là không thể nào để xuất hiện vấn đề.

- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu rồi.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi nói tiếp:

- Nhưng tôi cảm thấy cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, có vài người thật sự không muốn tôi được yên ổn.

Vương Tử Quân nói gì thì Thạch Kiên Quân hiểu rõ ràng, hắn cười cười nói với Vương Tử Quân:

- Người ta muốn làm sao thì đó là chuyện của người ta, nhưng ở phương diện của cậu thì phải giữ được thế ổn định đại cục.

- Đồng thời những ngày qua bên phía ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã có điều chỉnh nhân sự, cậu nhìn qua xem thế nào.

Thứ Thạch Kiên Quân đưa sang chỉ là danh sách điều động vài vị trí trong ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, bên trên không có mấy người, trong đó có Triệu Quân Dũng. Vị chủ nhiệm Triệu này vẫn là chủ nhiệm, thế nhưng là chủ nhiệm một phòng trong sở nông nghiệp tỉnh Sơn Nam.

Từ vị trí quyền cao chức trọng trong ủy ban kỷ luật tiến vào sở nông nghiệp làm một vị chủ nhiệm phòng ban, tuy cấp bậc không đổi, thế nhưng ý nghĩa của nó là như thế nào thì ai cũng hiểu được. Vương Tử Quân nhìn phần danh sách điều động mà cười nói với Thạch Kiên Quân:

- Cám ơn chủ tịch Thạch.

- Điều này không cần cảm ơn tôi, đây chỉ là một phương diện điều động cán bộ bình thường mà thôi.

Thạch Kiên Quân khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói.

Sau khi hàn huyên thêm hai câu với Thạch Kiên Quân, đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó thư ký đi vào báo cáo:

- Chủ tịch Thạch, đoàn đại biểu Châu Âu đã đi đến rồi.

Thạch Kiên Quân nhìn thời gian rồi đứng lên nói:

- Tử Quân, định mời cậu dùng cơm, thế nhưng thời gian thật sự quá gấp, tôi căn bản không thể nào quyết định được, thế nên cậu tự mình giải quyết đi.

Thư ký và Thạch Kiên Quân có quan hệ khá tốt, sau khi nghe Thạch Kiên Quân nói lời vui đùa với Vương Tử Quân, hắn lập tức có tâm tư với vị bí thư thị ủy này. Hắn đã rất quen thuộc phong cách của chủ tịch tỉnh, biết rõ chủ tịch thường hay nói đùa với những người mà mình tán thưởng và xem trọng.

- Khi nào lãnh đạo rảnh thì tôi sẽ đến nhà tặng táo.

Vương Tử Quân đi theo Thạch Kiên Quân ra ngoài, sau đó cười tủm tỉm nói.

- Tặng cái gì cũng được, thế nhưng đừng tặng táo nữa. Vừa nghe con bé Tiểu Ngư trong nhà gặm táo thì dạ dày tôi đã cồn cào lên rồi.

Thạch Kiên Quân nói làm cho người ta không khỏi cười lên ha hả.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thạch Kiên Quân rời đi mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Dù Thạch Kiên Quân nói không ít, thế nhưng thực tế chỉ biểu hiện một ý nghĩ, đó là muốn làm cho hắn hiểu, chủ tịch tỉnh đang ủng hộ mình ở phương diện này.

Dù kết quả là như thế nào thì đó cũng là một phần nhân tình mà Thạch Kiên Quân ném cho Vương Tử Quân, sau này Vương Tử Quân tiếp tục công tác và phải báo đáp lại.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại làm Vương Tử Quân bừng tỉnh khỏi tình huống trầm ngâm, hắn cầm lấy điện thoại nhìn vào dãy số gọi đến, sau đó cười nói:

- Giám đốc Quý Niên, anh có phải là có thiên lý nhãn hay không? Tôi vừa đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Thạch thì anh đã gọi điện thoại đến rồi.

- Ha ha, bí thư đại nhân, tôi cũng không phải có thiên lý nhãn, thế nhưng tôi có một người quen công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, tôi nhờ anh ấy chú ý đến anh. Tôi vất vả lắm mới có được cơ hội, thế cho nên cũng không thể nào dễ dàng bỏ qua được.

Lý Quý Niên cười lớn trong điện thoại, sau đó dùng giọng khẩn thiết nói:

- Này bí thư Vương, lần này anh cũng không thể để tôi phải chờ mãi được, anh không thể nào chạy thoát khỏi bữa cơm lần này đâu.

Vương Tử Quân là một người chạm tay có thể phỏng, hắn cảm thấy đi uống rượu với người khác là một tình huống chịu tội, nhưng với Lý Quý Niên thì căn bản là không thể từ chối được, hắn cười sảng khoái đồng ý:

- Thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng tôi phải nói trước, tửu lượng tôi rất kém, mong anh cũng không nên tiếp tục rót rượu nhiều như lần trước.

Nghe Vương Tử Quân nói về tình huống uống rượu trước đó thì Lý Quý Niên ở bên kia chợt nở nụ cười, lần trước hắn cùng Vương Tử Quân uống rượu là vì xuống La Nam kiểm tra chỉ đạo công tác, khi đó Vương Tử Quân mang theo toàn thể ban ngành tiếp đón lão chủ tịch của thành phố La Nam. Lý Quý Niên cực kỳ kích động, thật sự sinh ra cảm giác áo gấm về làng, thế nên uống một lượt sáu ly với Vương Tử Quân. Sáu ly rượu xếp thành hàng, lại được uống cạn từng ly, không thừa dù chỉ là một giọt.

Tuy Vương Tử Quân khi đó thật sự cảm thấy rất choáng váng, thế nhưng vì nể mặt Lý Quý Niên thì hắn vẫn uống cạn. Nhưng kết quả sau sáu ly rượu là Vương Tử Quân ngày hôm sau căn bản đi làm trong trạng thái khá hỗn loạn.

- Điều đó là đương nhiên, vẫn theo quy củ cũ, tôi là người kính rượu lãnh đạo.

Lý Quý Niên nghe Vương Tử Quân nhắc đến sự kiện lần trước thì hào hứng hơn hẳn, dù hắn thật sự mang lòng cảm kích với bí thư Vương Tử Quân, thế nhưng vẫn phải biểu hiện mình là một người thủ hạ mà thôi.

Lần trước uống rượu với Vương Tử Quân thì Lý Quý Niên lấy lại được chút lòng tin của mình. Đừng nói những phương diện khác mình thua kém Vương Tử Quân, thế nhưng tối thiểu thì trên phương diện tửu lượng thì mình vẫn toàn thắng.

Sau khi nói chuyện hai câu với Lý Quý Niên, Vương Tử Quân cất bước ra khỏi khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Hắn còn chưa rời khỏi nơi này thì một tên cán bộ trẻ nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn nói:

- Xin hỏi ngài có phải là bí thư Vương không?

Vương Tử Quân có chút cảm giác lạ lẫm với viên cán bộ trẻ tuổi này, thế nhưng hắn vẫn cười nói:

- Tôi là Vương Tử Quân.

- Chào bí thư Vương, tôi là Tiểu Tả của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Vừa rồi chủ tịch Trương nói nếu ngài không có chuyện gì quan trọng thì mời đến phòng làm việc của chủ tịch một chuyến.

Trương Đông Viễn triệu kiến, Vương Tử Quân đừng nói là bây giờ không có chuyện gì, dù là có cũng phải chạy đến.

- Tiểu Tả, bây giờ cậu công tác ở bên cạnh chủ tịch Trương sao?

Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá Tiểu Tả rồi khẽ nói.

Tiểu Tả tuy tự xưng là Tiểu Tả nhưng hắn đi cùng một chỗ với Vương Tử Quân thì giống như hai người bạn cùng trang lứa. Lúc bắt đầu thì Tiểu Tả còn nói chuyện có chút tùy ý với Vương Tử Quân, nhưng hắn cảm nhận được áp lực từ trên người Vương Tử Quân, Tiểu Tả chợt cảm thấy đối phương gây ra cảm giác cho mình giống hệt như chủ tịch Trương Đông Viễn.

Tiểu Tả rót trà cho Vương Tử Quân rồi rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Trương Đông Viễn, lúc này hắn thật sự sinh ra cảm giác trăm nghe không bằng mắt thấy. Vương Tử Quân nhìn qua thật sự không khác biệt với mình bao nhiêu, thế nhưng đứng cùng với người này thì thật sự sinh ra áp lực khá lớn, không biết đến khi nào hắn mới làm cho người ta sinh ra cảm giác không giận mà uy giống như Vương Tử Quân chứ nhỉ?

Vương Tử Quân tất nhiên không biết những suy nghĩ của Tiểu Tả, hắn dù không tăng được vài phần hiểu biết về Tiểu Tả, thế nhưng với quan hệ với Trương Đông Viễn, hắn thật sự không quá cố kỵ đối phương.

- Tử Quân, ông nội của cậu vẫn khỏe đấy chứ?

Trương Đông Viễn chờ Vương Tử Quân ngồi xuống rồi hỏi tình hình sức khỏe của Vương lão gia tử.

Vương Tử Quân rất cung kính trả lời câu hỏi thăm ân cần của Trương Đông Viễn:

- Sức khỏe của ông cũng không tệ, bây giờ còn có thể cố gắng làm được vài việc trong vườn. Vài ngày trước cháu về nhà, ông còn đang trồng đậu phộng, nói là chờ Tiểu Bảo Nhi quay về sẽ luộc ăn.

Trương Đông Viễn cười ha hả nói:

- Vậy thì tốt rồi, nói thật nhé, bố tôi rất hâm mộ Vương lão gia tử, ông cụ đang ngày nhớ đêm mong, muốn Thiên Tâm có cháu cho ông được thỏa lòng mong nhớ.

Vương Tử Quân cười cười, hắn hàn huyên vài câu với Trương Đông Viễn, hắn biết rõ lần này Trương Đông Viễn tìm mình là chuyện tiến vào làm thường ủy tỉnh ủy.

Quả nhiên sau khi nói chuyện vài câu thì Trương Đông Viễn thay đổi chủ đề:

- Cậu có chuẩn bị sẵn sàng cho sự kiện tiến vào thường ủy tỉnh ủy lần này chưa?

- Đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vương Tử Quân nhìn Trương Đông Viễn rồi trầm giọng nói.

Lần này Trương Đông Viễn gọi Vương Tử Quân đến, tất nhiên định dặn dò vài câu. Nhưng lúc này lão nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tự tin của Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác vẽ rắn thêm chân.

Vương Tử Quân trước mặt tuy vẫn làm cho Trương Đông Viễn sinh ra cảm giác trẻ trung năng nổ, thế nhưng với chức vụ và địa vị hiện tại cộng với kinh nghiệm công tác trước nay, còn với tâm kế của Vương Tử Quân, nào không hiểu những lời dặn dò của mình?

- À, cậu cứ cố gắng thể hiện, tôi sẽ giúp đỡ cậu.

Vương Tử Quân đã làm tốt công tác nghe Trương Đông Viễn mở miệng chỉ bảo, không ngờ Trương Đông Viễn chỉ là nói một câu như vậy. Hắn nhìn Trương Đông Viễn rồi trầm giọng nói:

- Chú Trương, cháu sẽ không làm cho ngài thất vọng.

Còn chưa chờ Vương Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của Trương Đông Viễn, chuông điện thoại của hắn đã vang lên. Vương Tử Quân nhìn dãy số gọi đến, hắn vội vàng nghe máy.

- Bí thư Vương, anh ở đâu vậy? Có cần tôi đến đón anh không?

Lý Quý Niên ở đầu dây bên kia chợt trầm giọng hỏi.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, chợt cảm thấy đã hơn nửa giờ trôi qua, hèn gì Lý Quý Niên đã nóng lòng như vậy. Hắn vừa đi ra ngoài vừa nói với Lý Quý Niên:

- Giám đốc Lý, vừa rồi tôi tạm thời có chuyện, bây giờ tôi sẽ sang ngay.

Lý Quý Niên nghe xong lời đảm bảo của Vương Tử Quân, thế là cúp điện thoại. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi, sau đó đi xuống lầu.

- Tử Quân, anh tới đây một chút.

Khi Vương Tử Quân đi về phía xe của mình, đúng lúc thấy Đường Cảnh Ung vẫy vẫy tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui