Bí Thư Trùng Sinh

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Nguyễn Chấn Nhạc không muốn tiếp điện thoại, thế nhưng chuông điện thoại giống như đang đánh đố với hắn, liên tục không dứt.

Nguyễn Chấn Nhạc tức giận cầm lấy điện thoại, hắn đã có quyết định của mình, nếu như nó chỉ là một chuyện căn bản không quan trọng, hắn sẽ mở miệng quở trách tên khốn dám làm ảnh hưởng đến khoảng thời gian nghỉ ngơi của mình.

- Chấn Nhạc, là con sao?

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm bổng.

Nguyễn Chấn Nhạc nghe được âm thanh này thì cơn tức giận tan biến sạch sẽ, hắn trầm giọng nói:

- Bố, là con!

- Vừa rồi sao không tiếp điện thoại?

Giọng nói ở đầu dây bên kia trở nên có vài phần lạnh lẽo, rõ ràng đang rất tức giận vì vừa rồi Nguyễn Chấn Nhạc không nghe máy.

- Bố, buổi sáng con có uống vài ly với nhà đầu tư, vừa rồi đang ngủ.

Nguyễn Chấn Nhạc cười làm lành nói.

Câu trả lời của Nguyễn Chấn Nhạc xem như tạm làm cho người ở đầu dây bên kia hài lòng, nhưng trong lòng hắn lại không thoải mái, chẳng qua hắn lại không dám phát tác.

- Bố, ngài tìm con có chuyện gì vậy?

Nguyễn Chấn Nhạc sợ bố mình tiếp tục hỏi rõ tình huống, hắn không khỏi mở miệng thay đổi chủ đề.

Quả nhiên sự việc không nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Chấn Nhạc, bố hắn cũng không tiếp tục truy hỏi tình hình vừa rồi, bắt đầu trả lời theo câu hỏi của hắn:

- Vừa rồi nhận được tin tức, đã có phương án, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì hai ngày sau sẽ phát xuống tuyến tỉnh.

Hai ngày nữa sẽ có văn kiện từ trung ương, tất nhiên trung ương cùng phải cho địa phương vài ngày, như vậy phải mất gần nửa tháng.

Nguyễn Chấn Nhạc tuy luôn yêu cầu mình trấn định, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy tim mình đập lên rất mạnh, hắn dùng sức xoa hai hàng chân mày rồi trầm giọng nói:

- Bố, con biết rồi.

- À, lão gia tử không thể giúp được con, nhưng tài nguyên trong nhà thì con có thể sử dụng. Đồng thời còn phải nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến phát triển trong tương lai của con, sau này thành rồng hay rắn thì phải nhìn vào kết quả lần này.

Tuy Nguyễn Chấn Nhạc đã cúp máy được vài phút nhưng âm thanh của bố vẫn vang vọng trong đầu. Trước đó khi hắn đến tỉnh Sơn Nam, lão gia tử đã đùng giọng đầy ẩn ý nói, không cần dùng ánh mắt thiển cận, cần phải nhìn xa hơn, nắm bắt tương lai, liên tục tích góp kinh nghiệm để có thể tiến xa ngàn dặm.

Lúc đầu đến tỉnh Sơn Nam thì Nguyễn Chấn Nhạc thật sự thỏa thuê mãn nguyện, khi đến thành phố Đông Bộ thì hắn thật sự tràn ngập tự tin về cảnh sắc có thể bước đi ngàn dặm, hắn cũng tình nguyện khổ sở tích góp từng kinh nghiệm cho tương lai của mình.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc đã gặp phải địch thủ, gặp phải một Vương Tử Quân làm cho hắn căn bản khó thể nào giữ được bình tĩnh. Lúc này văn kiện sắp đưa xuống, hắn còn chưa ra chiêu mà Vương Tử Quân bên kia đã phát triển quá nổi bật, đến khi mình nhấc chân thì đối phương đã chạy mất rồi, không biết hắn có còn cơ hội gì nữa không.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại lại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua dãy số, hắn tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn cầm lấy điện thoại nói:

- Chủ tịch Trình, có chuyện gì sao?

- Bí thư Nguyễn, vừa rồi giám đốc Lý của công ty Độ Tân nói có một người bạn hy vọng được đầu tư trong khu công nghiệp Lam Hà của chúng ta, hạn ngạch đầu tư lên đến năm chục triệu.

Trình Hiểu Bình dùng giọng hưng phấn nói bên trong điện thoại.

Nếu như không có hội nghị kêu gọi đầu tư vừa rồi, không có cuộc điện thoại vừa rồi thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ căn bản không tiếc lời khen ngợi cho Trình Hiểu Bình, sẽ cảm thấy sảng khoái vì hạng mục này.

Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không thể nào vui nổi, hắn có chút trầm ngâm, sau đó dùng giọng rầu rĩ không vui nói:

- Chủ tịch Trình, chị tự mình làm chủ đi.

Từ khi được đè bạt đến nay thì Trình Hiểu Bình căn bản là chưa từng bị Nguyễn Chấn Nhạc lạnh nhạt như vậy, thế là trong lòng chợt phát lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn đảm bảo:

- Bí thư Nguyễn, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nắm thật đúng mực, nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ.

Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống rồi châm lửa hút thuốc, sau khi hít một hơi thì cầm điện thoại lên.

- Chân Nhi, chuyện bên kia thế nào rồi?

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì có chút run rẩy.

Nguyễn Chấn Nhạc lúc đầu còn có chút kháng cự vì lời đề nghị của Tào Chân Nhi, hắn tự tin cho rằng với bản lĩnh thật sự của mình thì đã quá đủ để đánh bại Vương Tử Quân, thậm chí là toàn thắng. Nhưng bây giờ dưới tình huống này, hắn biết mình muốn chiến thắng thì căn bản không còn đường nào khác để đi nữa.

Tào Chân Nhi đã sớm biết Nguyễn Chấn Nhạc muốn gì, nàng cũng không buông tha cho câu nói mỉa mai:

- Ơ, không phải anh nói sự việc này không quang minh chính đại, anh hoàn toàn có thể tự mình làm chủ được sao? Thế nào? Bây giờ anh muốn dùng đến thủ đoạn hạ lưu của em tôi sao?

Nguyễn Chấn Nhạc nghe những lời nói chanh chua của Tào Chân Nhi mà không khỏi nổi giận, thiếu chút nữa thì bộc phát. Anh nói xem, một người vợ chung giường chung gối với anh, nói một câu sai là nàng ta tính toán chi li, là người có thù sẽ báo, anh còn bao nhiêu tình ý dành cho nàng nữa? Vào thời đại mà tình nhân xuất hiện lớp lớp, Nguyễn Chấn Nhạc đụng phải một người vợ như vậy, thật sự cảm thấy mình giống như một người nghèo đói lâu năm, bây giờ thấy một bàn đầy thịt cá, thật sự muốn phá giới, muốn ăn sạch, giống như muốn tìm về những thứ gì không có được từ trên người Tào Chân Nhi.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc là người làm việc lớn, hắn biết mình phải nhẫn nhịn những thứ mà người thường không thể làm được. Vì vậy sau khi chờ Tào Chân Nhi nói xong, hắn dùng giọng dịu dàng nói:

- Chân Nhi, anh sai rồi, lúc đó anh...Anh thật sự có hơi say...

- Bây giờ mới biết mình say sao? Bí thư Nguyễn! Hừ, tôi nói cho anh biết, rõ ràng là anh bị người ta ép đến mức không còn gì mới đến tìm tôi. Hôm nay tôi có xem tivi, lúc này có quá nhiều xí nghiệp đến tham gia hội nghị phát triển kinh tế và đầu tư ở thành phố La Nam, thậm chí truyền thông đến La Nam cũng không ít. Ha ha, tôi nói cho anh biết, tối hôm nay sẽ có tin tức về La Nam, người ta đã làm tốt công tác lấy tiêu đề, chính là "La Nam xòe cánh tung bay!"

Tào Chân Nhi có không ít bạn bè làm truyền thông, vì vậy Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không dám nghi ngờ những tin tức của nàng là không chân thật. Tuy hắn cảm thấy rét run thế nhưng bây giờ tình thế ở thành phố La Nam đã quá mạnh mẽ, nếu như tin tức thời sự bảy giờ lại đưa tin, căn bản là xu thế quá áp đảo.

Dưới ưu thế như vậy, chính mình lấy gì để chống lại? Biết đâu sẽ nhanh chóng bại như núi đổ?

- Chân Nhi, lần trước là anh nói bậy, em nói lời xin lỗi dùm anh với Tào Viễn, nói là anh rể sẽ không quên cậu ấy.

Nguyễn Chấn Nhạc nói làm cho đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ có ba chữ được truyền đến:

- Mềm trứng dái.

Tào Viễn ngồi trong một căn biệt thự ở thủ đô, Tào Viễn mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, sau đó thản nhiên nói:

- Đạo diễn Lý, giám đốc Lý, chuyện này anh có thể nắm bắt không?

Người đàn ông trung niên được gọi là giám đốc Lý có vẻ mặt không quá tốt đẹp, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới khó xử nói:

- Tào công tử, Liêu An Như là nhân vật của công chúng, hơn nữa có không ít người hâm mộ, nếu như sự việc gây náo loạn, cũng không phải đùa.

Tào Viễn không nói gì, hắn nhìn người được xưng là giám đốc Lý, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm có vài phần lạnh lùng.

Trước thực lực tuyệt đối thì căn bản không có đàm phán công bằng, Tào Viễn thật sự rất tán thưởng câu nói này. Lúc này hắn mở lời với người đàn ông trung niên trước mặt, căn bản không cho đối phương ra điều kiện, chỉ là hạ mệnh lệnh.

Làm thì tốt, không làm cũng phải làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui