Trình Hiểu Bình nhìn vào số điện thoại, sau đó lên tiếng nói:
- Chào bí thư Nguyễn.
- Chị đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Nguyễn Chấn Nhạc mở miệng nói bằng giọng điệu cực kỳ chân thật đáng tin.
Trương Hiểu Đông đã đến phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc không biết bao nhiêu lần, với số lần như vậy thật sự đã kéo gần khoảng cách với lãnh đạo, như vậy mới làm cho một vị phó chủ tịch thường vụ như nàng tiến lên vị trí quyền chủ tịch thành phố. Cũng có thể là nói nàng chịu khó đến phòng làm việc của lãnh đạo nên mới có được thành tựu vào lúc này.
Nếu nói thật lòng thì Nguyễn Chấn Nhạc là người rất đẹp trai, vóc dáng cao to, mày rậm mắt to, nói chuyện đi đứng đường hoàng khí thế, rất có khí độ của đàn ông, rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của phụ nữ. Trình Hiểu Bình cũng không phải người ngoại lệ, trong mắt nàng thì người đàn ông kia giống như một thân cây có sức quyến rũ vô hạn, vào thời điểm mấu chốt có thể che gió che mưa cho mình. Cho dù hắn không dao động, thế nhưng cũng có người chủ động chạy đến tìm sự che chở.
Anh nghĩ mà xem, bí thư Nguyễn là một người đàn ông cao to khỏe mạnh, lại trường kỳ không ở bên cạnh vợ, sao có thể giải quyết đói khát của mình? Có lẽ bí thư Nguyễn cũng giống như những cặp vợ chồng ở riêng, căn bản luôn rơi vào trạng thái đói kém thòm thèm mà thôi. Trình Hiểu Bình đặt mình vào hoàn cảnh của Nguyễn Chấn Nhạc để suy xét vấn đề, thế là sóng ngầm trong lòng bùng lên, thầm nghĩ vì sao mình lại nghĩ đi đâu thế này?
VÌ vậy sau khi Trình Hiểu Bình nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc kêu gọi mình đến, nàng chợt cảm thấy trong lòng sinh ra chút hưng phấn. Lúc này bí thư Nguyễn gọi mình đi đến, như vậy mình sẽ mở miệng báo cáo những gì vừa xử lý xong, chắc chắc mình sẽ có được hình tượng lo lắng giải hạn cho lãnh đạo, nhất định sẽ tăng thêm độ nặng trong lòng bí thư Nguyễn.
Tuy lúc này khả năng Nguyễn Chấn Nhạc tiến vào thường ủy tỉnh ủy là không lớn, nhưng sau khi biết được vài phần về bối cảnh của Nguyễn Chấn Nhạc, Trình Hiểu Bình căn bản vẫn nghĩ rằng bí thư Nguyễn sẽ là chim trời bay cao.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc rời khỏi thành phố Đông Bộ, như vậy vị trí bí thư thị ủy sẽ là của mình, khi đó chính Trình Hiểu Bình sẽ là chủ nhân của thành phố này.
Tương lai vô hạn, Trình Hiểu Bình nghĩ đến câu nói này mà không khỏi cảm thấy bước chân thêm nhẹ nhàng vài phần.
- Bí thư Nguyễn.
Sau khi thư ký giúp Trình Hiểu Bình mở cửa phòng, nàng phát hiện bí thư Nguyễn Chấn Nhạc không ngồi sau bàn làm việc, lúc này đang ngồi trên ghế sa lông, trước mặt là hai ly trà nóng bốc hơi nghi ngút.
- Chủ tịch Trình, chị đến ngồi bên này.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, hắn khẽ vẫy vẫy tay với Trình Hiểu Bình, vẻ mặt đầy bình thản.
Trình Hiểu Bình nhìn gương mặt bình tĩnh của Nguyễn Chấn Nhạc mà không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác xấu. Tuy nàng là phụ tá đắc lực cho Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng trước nay Nguyễn Chấn Nhạc căn bản có biểu hiện cực kỳ nghiêm túc, dù đến nơi này thì bí thư Nguyễn cũng thường xuyên dùng cảm giác bao quát tất cả để đối đãi với mình.
Nhưng hôm nay bí thư Nguyễn làm sao vậy? Vì sao lại tốt với mình như vậy? Chẳng lẽ Nguyễn Chấn Nhạc đang hiến tấm thân cho nhân dân thành phố Đông Bộ, bây giờ cũng muốn hiến thân cho mình sao? Nguyễn Chấn Nhạc là người mà nàng luôn ảo tưởng kết hợp rất nhiều lần, chẳng lẽ bây giờ ảo tưởng đó lại vô tình thành hiện thực sao?
Trình Hiểu Bình chợt có ý nghĩ như vậy, thế nhưng lại thấy tình cảnh lúc này là khá quen thuộc. Chẳng qua đối diện với lời mời của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng vẫn nhanh chóng thu thập tâm tình của mình, sau đó nở nụ cười ngồi xuống đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc, lại khẽ nói:
- Cám ơn bí thư Nguyễn.
- Chủ tịch Trình, tôi và chị nhập gánh công tác thật sự là có duyên phận. Chị đến phòng của tôi thì cứ tùy tiện một chút, như vậy tôi mới vui vẻ, như chị bây giờ rõ ràng là quá khách khí rồi.
Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi nâng ly trà lên tiếp tục:
- Ngfay hôm qua một người thân ở phươg nam đưa đến cho tôi ít trà quý, mời chị nếm thử, thứ này cũng không có nhiều.
Trình Hiểu Bình nhìn gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Nguyễn Chấn Nhạc, cảm giác bất an trong lòng nàng cũng hạ dần xuống. Nàng thầm nghĩ:
"Lúc này bí thư Nguyễn có tâm tình tốt, không phải có việc gì tốt phát sinh sao? Nếu không vì sao người này lại mời mình đến uống trà?"
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Trình Hiểu Bình càng khẳng định suy đoán của mình. Nàng ung dung nâng ly lên uống một ngụm, sau đó khen:
- Bí thư Nguyễn, tôi tuy không thích uống trà nhưng ly trà này lại làm cho người ta sinh ra cảm giác khác biệt. Nói ra cũng không ngại ngài che cười, đây là lần đầu tiên tôi được uống ly trà ngon như vậy. mới nhất ở truyen/y/y/com
Nếu Trình Hiểu Bình ở đối diện với người khác sẽ căn bản không nói ra những lời mất thân phận như vậy, nhưng bây giờ nàng ở đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc, nàng cũng không cảm thấy nói như vậy là mất mặt. Ngược lại nàng cảm thấy mình nói như vậy sẽ làm cho bí thư Nguyễn sinh ra cảm giác như người một nhà, sẽ thẳng thắn chân thành với mình.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:
- Thấy ngon thì cứ lấy về mà dùng, tôi đây cũng có không ít.
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi đã gặp mặt nói chuyện với trưởng phòng Triệu phòng tài nguyên môi trường và chủ nhiệm Lý của hiệp hội quản lý khu công nghiệp Lam Hà về sự việc ô nhiễm môi trường.
Trình Hiểu Bình buôn chuyện vài câu với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó băt đầu báo cáo sự việc liên quan đến ô nhiễm ở khu công nghiệp Lam Hà. Dù sao bây giờ những thành phố ở dưới hạ du Lam Hà đều đã có phản ứng, nhưng nó liên quan đến hai vị cán bộ cấp chính cục, hơn nữa nàng cảm thấy phương án xử lý của mình là rất tốt, mới biểu hiện ra trước mặt bí thư Nguyễn.
Nguyễn Chấn Nhạc không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nghe Trình Hiểu Bình báo cáo. Trình Hiểu Bình nhìn ánh mắt của Nguyễn Chấn Nhạc, thế là cảm giác không hay lại tiếp tục xuất hiện trong lòng.
- À, phòng tài nguyên môi trường và hiệp hội quản lý khu công nghiệp Lam Hà rõ ràng là bụng làm dạ chịu ở sự kiện ô nhiễm này, sự việc xảy ra thì bọn họ nhất định phải gánh chịu trách nhiệm của mình.
Nguyễn Chấn Nhạc nghe Trình Hiểu Bình báo cáo thì dùng giọng khẳng định nói.
Sau khi nghe được lời khẳng định của Nguyễn Chấn Nhạc sau khi nghe xong mình báo cáo, Trình Hiểu Bình càng thêm cảm thấy bàng hoàng. Nàng cố gắng ổn định tâm tình, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy sự việc phát triển đến mức này, chúng ta nên dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý, đỡ phải rơi vào trạng thái bị động.
Nguyễn Chấn Nhạc đứng lên khỏi ghế sa lông rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Trình, ý kiến của chị rất hay, hai người kia nhất định phải xử lý thật nghiêm túc, phải cho bọn họ gánh chịu hành vi tương xứng với trách nhiệm của mình.
Trình Hiểu Bình nghe thấy dòng chữ xử lý nghiêm túc mà trong lòng sinh ra cảm giác khác thường. Hạng mục khu công nghiệp Lam Hà này chủ yếu là do nàng và Nguyễn Chấn Nhạc thao tác, khi có hạng mục thì nàng cần phải có cái gật đầu của Nguyễn Chấn Nhạc, khi đó các xí nghiệp mới được cho vào định cư ở khu công nghiệp Lam Hà.
Bây giờ nếu truy cứu trách nhiệm thì bắt hai vị cán bộ cấp dưới chịu tội thay, rõ ràng là bí thư Nguyễn đang căn bản không muốn nương tay.
- Bí thư Nguyễn, tôi cảm thấy sự việc này có ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của thành phố Đông Bộ, chúng ta nên xử lý cho thật sớm, có câu trả lời rõ ràng cho quần chúng ở bên sông Lam Hà.
- Đúng vậy, những chuyện thế này có liên quan đến chất lượng sinh hoạt của nhân dân ven sông Lam Hà, chúng ta nhất định phải cho bọn họ một câu trả lời rõ ràng.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì đặt ly trà xuống nói:
- Chủ tịch Trình, tuy anh Triệu và anh Lý là hai người có trách nhiệm nặng nề, không thể nuông chiều, thế nhưng hai người bọn họ căn bản còn chưa đủ để cho quần chúng nhân dân thỏa mãn.
Trình Hiểu Bình chợt dùng giọng vô thức hỏi:
- Bí thư Nguyễn cảm thấy vị nào phù hợp hơn? Chủ tịch Triệu được không?
Trình Hiểu Bình nói đến chủ tịch Triệu, chính là vị phó chủ tịch mới đến nắm công tác công nghiệp.
Nguyễn Chấn Nhạc lắc đầu không nói gì.
- Chủ tịch Trần sao?
Đây là vị phó chủ tịch thường vụ, là người tiếp nhận vị trí của Trình Hiểu Bình.
Nguyễn Chấn Nhạc vẫn lắc đầu mà không nói gì.