Bí Thư Trùng Sinh

- Còn muốn nói điều gì, đó là chuyện của Liêu An Như.

Vương Tử Quân thấy vẻ nghi hoặc của Tống Ích Dân, nhưng hắn không chỉ rõ vấn đề.

- Vâng, tôi biết rồi.

Tuy lúc này lại gặp phải trắc trở, thế nhưng viên phó kiểm sát trưởng Lôi Tiêu Ngô lại cảm thấy rất vui, dù sao thì hắn bị cưỡng ép đến thành phố La Nam, mà bên này căn bản lại không chịu đưa người.

Nếu là ba ngày trước thì Lôi Tiêu Ngô căn bản không thể tin mình sẽ đến thành phố Ln, vì số tiền thuế chưa đến một trăm ngàn từ một show biểu diễn mà chạy đến gây phiền toái cho một ngôi sao lớn.

Nhưng sự việc lại xảy ra cực kỳ ly kỳ, Lôi Tiêu Ngô còn nhớ rõ ràng đó là buổi chiều ba ngày trước. Vì buổi sáng uống hơi nhiều rượu mà hắn cảm thấy choáng váng và đang nghỉ ngơi trong phòng, lại bị chủ nhiệm văn phòng gọi đến gặp mặt lãnh đạo.

Lúc đó lãnh đạo ngồi trong phòng làm việc, cũng không phải chỉ là vị lãnh đạo trực tiếp của hắn, cònn có vài gương mặt mà Lôi Tiêu Ngô rất quen. Không phải hắn tiếp xúc nhiều và quen thuộc với bọn họ, mà là vì những người này mỗi ngày đều xuất hiện trên chương tình tin tức thời sự của thành phố Hàn Vũ.

- Anh chính là Lôi Tiêu Ngô sao?

Vị lãnh đạo ngồi ở vị trí chính giữa nhìn Lôi Tiêu Ngô và trầm giọng nói.

- Báo cáo bí thư Lục, tôi là Lôi Tiêu Ngô.

Cảm giác say trên người Lôi Tiêu Ngô đã hóa thành mồ hôi lạnh, hắn lớn tiếng nói.

Lúc này Lôi Tiêu Ngô đã nhanh chóng tỉnh táo, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm giác không yên. Nếu sớm biết sẽ có sự việc ngày hôm nay, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không uống rượu làm gì. Nhưng dù là uống thì hắn vẫn cảm thấy tinh thần cực kỳ căng thẳng, chẳng qua vẫn không che giấu được chút men say trên gương mặt. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Ừ!

Bí thư Lục nhìn Lôi Tiêu Ngô một cái, sau đó đứng lên khỏi ghế đi ra khỏi phòng.

Những người đi đến theo bí thư Lục cũng nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình và đi ra ngoài. Lôi Tiêu Ngô nhìn tình huống không đầu không đuôi này, thế là cảm thấy choáng váng sợ hãi.

Tuy bọn họ là đơn vị đặc thù, thế nhưng nếu bí thư thị ủy muốn cho bọn họ rơi đài thì căn bản không đáng là cái quái gì. Khi lãnh đạo đơn vị đi tiễn chân bí thư Lục, hắn thật sự cảm thấy trong lòng chao đảo khó chịu, đồng thời thầm oán hận mình một chặp. Không có việc gì mà đi uống rượu, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao? Hàng loạt những lời tự trách xuất hiện trong lòng hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Khi mà Lôi Tiêu Ngô đang cực kỳ chán nản, lúc này lãnh đạo đơn vị quay về. Hắn là người trước nay phối hợp rất tốt với lãnh đạo của mình, lúc này thấy lãnh đạo đi đến thì tiến lên giữ chặt tay nói:

- Kiểm sát trưởng Lý, anh nhất định phải giúp đỡ anh em một chút.

Hành động đột nhiên của hắn làm cho kiểm sát trưởng Lý cảm thấy sững sờ, hắn dùng giọng nghi hoặc khó hiểu nói:

- Anh Lôi, anh còn chưa tỉnh táo sao? Có phải còn đang chóng mặt không?

- Không, lúc này tôi rất tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo. Kiểm sát trưởng, tôi biết giữa trưa đi uống rượu là không đúng, tôi tình nguyện làm kiểm điểm, kính xin tổ chức cho tôi một cơ hội.

Lôi Tiêu Ngô lúc này nào có tâm tư nói đùa, hắn giữ chặt lấy tay của lãnh đạo rồi lớn tiếng nói.

Kiểm sát trưởng Lý lúc này xem như hiểu rõ Lôi Tiêu Ngô đang lo lắng về vấn đề gì, hắn vỗ vỗ vai Lôi Tiêu Ngô rồi cười ha hả nói:

- Được rồi anh bạn, không cần lo lắng chuyện này, bí thư Lục cũng không đến kiểm tra xem anh có uống rượu hay không.

- Vậy gọi tôi đến đây làm gì?

Lôi Tiêu Ngô càng thêm sợ hãi, bí thư thị ủy đến đây chỉ nhìn mình một cái rồi đi, những chuyện thế này rơi lên đầu kẻ nào cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

- Ha ha, vận may của anh đến rồi, bí thư Lục có một vụ án cần anh đi xa để thực hiện, tôi đã tiến cử anh, đây là một cơ hội rất tốt.

Kiểm sát trưởng Lý nói rồi lấy ra một trang giấy đưa cho Lôi Tiêu Ngô.

Lôi Tiêu Ngô nhìn nội dung trang giấy mà không khỏi nhếch miệng, vì một số tiền thuế chưa đến một trăm ngàn mà đi điều tra một ngôi sao lớn, hơn nữa chứng cứ lại rất mơ hồ, điều này giống như không phù hợp.

Nhưng căn bản là không thể không làm, Lôi Tiêu Ngô trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:

- Kiểm sát trưởng Lý, lãnh đạo có yêu cầu cụ thể gì không?

- Không làm oan uổng người tốt, nhưng càng không buông tha cho kẻ xấu. Chấp pháp cần phải nghiêm, phải truy cứu những vụ việc trái pháp luật.

Kiểm sát trưởng Lý nhìn Lôi Tiêu Ngô rồi dùng giọng nói rõ từng câu từng chữ một.

Kiểm sát trưởng Lý dù nói những lời có ý nghĩa cực kỳ chính khí thế nhưng Lôi Tiêu Ngô lại căn bản hiểu rõ nội dung ẩn giấu bên trong. Rất nhiều lãnh đạo cho ra chỉ thị nhìn qua rất có hương vị của quan trường trong nước, đó chính là cực kỳ ngay thẳng chính đáng, thế nhưng những ngôn ngữ như vậy chỉ là tân trang, cần phải hiểu rõ nội dung thực tế ở bên trong mới được.

Có một vài lời tuy là nội dung giống nhau, thế nhưng sự việc trước sau lại có biến đổi, căn bản là không hề giống nhau.

Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này thì Lôi Tiêu Ngô luôn nghiên cứu về Liêu An Như. Trước kia hắn căn bản không xem tivi, vì vậy căn bản không quá hiểu rõ về Liêu An Như. Sau khi nhìn tấm ảnh chụp người phụ nữ này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một dự đoán, đó là chẳng lẽ anh Lục có hứng thú với người phụ nữ này, cho nên mới...

Sau khi chuẩn bị kỹ càng cho công tác, Lôi Tiêu Ngô đi đến thành phố La Nam. Sau khi tiếp xúc với đơn vị kiểm sát địa phương thì hắn mới hiểu sự việc căn bản không đơn giản như vậy, sau khi gặp mặt một người đàn ông họ Tào, hắn càng ý thức được đây là một cơ hội hiếm có.

Tuy người đàn ông họ Tào kia căn bản không nói tên cho Lôi Tiêu Ngô biết, thế nhưng chỉ cần căn cứ vào tình huống đối phương mở miệng mà bí thư Lục phải cúi đầu nghe, điều này đã nói lên tất cả. Hắn lại thấy rõ biểu hiện gấp gáp của người đàn ông họ Tào, càng hiểu rõ chỉ cần mình giải quyết được sự việc khó khăn này, chỉ sợ sẽ có thể trèo lên cành cây cao, tương lai khó thể dự đoán.

Lôi Tiêu Ngô nghĩ đến những điều này mà không khỏi cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Tuy lúc này vị trí của hắn là khá tốt, nhưng đứng trên đỉnh núi này thì sẽ nhìn núi cao hơn, hắn vẫn tình nguyện tiến lên vị trí cao hơn để phát huy tài trí của mình.

- Nếu như quý vị không phối hợp với công tác của chúng tôi, chúng tôi sẽ phản ánh với ban ngành thượng cấp, chỉ sợ đến lúc đó thượng cấp xử lý thì rất khó coi.

Lôi Tiêu Ngô nói đến đây thì dùng ánh mắt hung hăng nhìn thoáng qua viên kiểm sát trưởng phụ trách tiếp đãi của thành phố La Nam, sau đó xoay người bỏ đi.

Lôi Tiêu Ngô rời khỏi chỗ ở của Liêu An Như, quay về chỗ ở tạm thời của mình. Hắn bấm số điện thoại của Tào tiên sinh, sau đó dùng giọng cực kỳ chú ý để báo cáo tin tức.

- À, anh chuẩn bị tài liệu để thông cáo cho tuyến trên, những chuyện khác thì anh cũng không cần phải lo lắng.

Tào tiên sinh trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

- Cảm tạ Tào tiên sinh đã giúp đỡ cho công tác của tôi, có những lời của ngài thì chúng tôi càng có lòng tin công tác hơn. Tào tiên sinh, ngài có thời gian rảnh không, tôi mời ngài một bữa cơm, để tôi bày tỏ lòng cảm tạ với ngài.

Mặc dù hỗ trợ cho người khác nhưng Lôi Tiêu Ngô lại biết rõ mình và đối phương chênh lệch quá lớn, thế nên chủ động mời người ta dùng cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui