Bí Thư Trùng Sinh

Trương Tiểu Lỵ nghe những âm thanh nghị luận mà không khỏi kích động, trước nay dù nàng luôn nắm thái độ chối bỏ đối với sự kiện Liêu An Như trốn thuế, nhưng lúc này nàng mới thật sự cảm thấy quá đỗi vui mừng.

Đủ mọi giấy tờ xuất hiện trên màn hình.

Thu nhập lên đến mười triệu, thế nhưng Liêu An Như dùng lên người mình chưa đến một triệu, số tiền quyên góp ra bên ngoài hơn chín triệu.

Năm sau đó Liêu An Như quyên góp mười lăm triệu, tuy số tiền làm cho người ta rung động, thế nhưng giấy tờ có đầy đủ đường hoàng lại xóa bỏ đi những âm thanh hoài nghi.

Cũng không ai lên tiếng, không ai đặt câu hỏi, tất cả mọi người nhìn vào một mớ giấy tờ, hình ảnh liên tục biến đổi trên màn hình.

Trương Tiểu Lỵ nhìn Liêu An Như đang ngồi lẳng lặng bên trên, lúc này dù Liêu An Như không khóc, thế nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy người phụ nữ không lớn tuổi hơn mình đang có tâm tình rất thấp.

Liêu An Như khóc.

Lúc này Trương Tiểu Lỵ nhanh chóng bấm máy, nàng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc khó quên này.

- Liêu tiểu thư vốn cũng không muốn cho người ta biết đến số tiền quyên tặng này, nhưng bây giờ có người muốn dùng số tiền thuế một trăm ngàn để gây ảnh hưởng đến nhân cách của Liêu tiểu thư. Tôi cảm thấy nếu không nói ra thì lương tâm khó chịu, sẽ làm ảnh hưởng đến chính nghĩa, lòng nhân ái, thế cho nên mới thuyết phục Liêu tiểu thư công bố ra ngoài...

Ai làm cho nữ thần khóc?

Tuy người trợ lý tài vụ của Liêu An Như không nói gì, thế nhưng mọi người đều biết rốt cuộc là ai làm cho nữ thần của mình phải khóc. Liêu An Như là một người có lòng nhân ái, đầy thiện tâm, quan tâm đến xã hội, nhưng lại bị người ta làm tổn thương, là ai chứ? Là ai làm cho nữ thần của chúng ta khóc?

Một người nghệ sĩ hiến tặng tất cả số tiền mà mình có thể kiếm được, nàng sẽ vì số tiền một trăm ngàn mà trốn thuế sao? Vấn đề này dù là ai ngốc đến mấy cũng có thể trả lời được.

Lúc này đám phóng viên cảm thấy mình phải hành động, cần phải làm gì đó để phấn chấn nhân tâm, để cho những trái tim nhân ái không tiếp tục tổn thương.

...

"Tôi xin hỏi người đó là ai? Nhưng không có ai trả lời, chẳng qua tôi tin trên thế gian này vẫn còn công chính, sẽ không còn người nào làm cho một nữ thần như vậy phải khóc!"

"Ai làm cho nữ thần khóc?"

Tiêu đề bài viết như vậy không quá hay, thế nhưng nó lại làm cho Trương Tiểu Lỵ múa bút thành danh. Thế nhưng bài viết này lại mang đến những ảnh hưởng như một cơn gió lốc, đánh sâu vào tâm linh quá nhiều người.

Ai làm cho nữ thần khóc? Một topic mới được lập trên một trang web nổi tiếng, ngay ngày hôm đó đã có hơn trăm ngàn bài viết phản hồi.

Một người hâm mộ của Liêu An Như nhanh chóng thành lập trang web dành cho các fan hâm mộ, ngay sau đó kêu gọi mọi người bảo vệ nữ thần của mình. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Tuyệt đối không được làm cho nữ thần phải khóc.

Đây là một câu khẩu hiệu truyền miệng của nhiều người, là hành động của fan hâm mộ. Rất nhiều người trong giới nghệ sĩ đứng lên triển khách mãnh liệt những người có liên quan trong sự việc Liêu An Như. Có vô số cuộc gọi đến tòa soạn, điện thoại hầu như trở thành đường dây nóng. Đa số mọi người tán thưởng bài vết của tờ báo "Giải trí vô hạn", không sợ cường quyền, có can đảm đứng tra làm chủ cho Liêu An Như. Càng nhiều người yêu cầu tòa soạn đưa ra yêu cầu của bọn họ với chính quyền và tòa án: Yêu cầu bọn họ xử bắn tên khốn dám xâm nhập vào phòng với ý đồ cưỡng hiếp Liêu An Như.

Đám người kia đúng là khốn nạn, lợi dụng vài đồng tiền dơ bẩn của mình, vừa ý người phụ nữ nào thì cũng muốn ra tay chiếm đoạt sao? Đúng là không ra thể thống gì. Anh cho rằng việc này giống như chạy ra chợ mua thức ăn sao? Ném ra vài đồng tiền là có thể thích lấy thứ gì bỏ vào túi cũng được à? Những loại người không coi pháp luật ra gì như thế này nên được trừng trị thật sự thích đáng, để cho lòng dân bớt căm phẫn.

Cũng có người cho ra yêu cầu mãnh liệt, đó là nếu tên kia không phải rơi từ trên lầu năm xuống đất, nếu như bị bắt giam, không phải sẽ bị xử mọt gông sao? Mong sao chính quyền có thể cùm chân loại người khốn kiếp như vậy, để cho chân bị mài nát, đau chết người, để loại xấu hổ không biết đê tiện kia sáng mắt ra, nếu vì bị thương mà bỏ qua thì căn bản là quá tiện nghi cho loại người này rồi.

Tất cả những lời bình luận trên inte đều yêu cầu xử lý thật nghiêm kẻ phạm tội, ít nhất cũng phải cho đám người manh động như vậy một bài học nhãn tiền. Những con sóng bùng lên làm cho đám phóng viên truyền thông cảm nhận được độ nóng của thông tin, thật sự là nóng bỏng chết người.

Ngay sau đó thông tin về giường bệnh của Tào Viễn trong bệnh viện không biết vì sao lại được tiết lộ ra bên ngoài, kể từ khi đó bệnh viện này bắt đầu gặp xui xẻo, vô tình sẽ có một đống xú uế được ném qua cửa sổ, thậm chí còn rơi cả lên giường Tào Viễn. Nhân viên công tác của bệnh viện tuy ngày nào cũng làm hết chức trách của mình, ngày nào cũng đến chăm nom chu đáo cho Tào Viễn, thế nhưng cặp mắt trên chiếc khẩu trang y tế căn bản không có chút độ nóng.

So sánh với truyền thông trong nước thì giới truyền thông Hongkong lại lớn gan hơn, bọn họ dù không điểm danh Tào gia, thế nhưng thực tế chỉ cần là người có chút hiểu biết đọc qua là biết đang nói đến ai.

Trong tình huống mà thông tin bùng lên như gió bão, kiểm sát trưởng Lôi Tiêu Ngô tiếp nhận một đợt phỏng vấn, sau đó lén đưa người của mình lui về thành phố Hán Vũ.

Ngôn từ của đám phóng viên quá sắc bén, tuy Lôi Tiêu Ngô có đầy đủ chứng cứ, thế nhưng khi thấy có quá nhiều phóng viên đặt câu hỏi thì hắn nhanh chóng á khẩu, nghẹn họng trân trối. Sau khi che giấu những hoạt động của mình, hắn làm báo cáo với kiểm sát trưởng Lý ở Hán Vũ, sau đó vội vàng lên xe quay về.

- Đã đến nơi!

Lôi Tiêu Ngô đi xuống một chiếc xe khách đường dài, lúc này mới thở dài một hơi. Hắn nhìn những con đường ngõ phố quen thuộc, nhìn dòng người liên tục xẹt qua, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

"Cuối cùng cũng về đến nhà!"

- Kiểm sát trưởng Lôi, lần này chúng ta nhất định phải dùng một bữa cơm tối.

Một tên thanh niên đi cùng nhìn vẻ mặt của Lôi Tiêu Ngô, sau đó khẽ dùng giọng đề nghị nói.

"Suy bụng ta ra bụng người!"

Lôi Tiêu Ngô biết rõ cảm giác của người đồng hành, hắn vung tay lên dùng giọng rất có khí phách nói:

- Tất nhiên rồi.

- Vậy chúng ta về nhà trước hay là đến đơn vị trước?

Một tên thanh niên trẻ tuổi khác khẽ hỏi Lôi Tiêu Ngô.

Lôi Tiêu Ngô trầm ngâm giây lát, trong mắt hiện lên kinh nghiệm mình bị đám phóng viên bao vây trối chết, thế là lên tiếng:

- Trước tiên cứ về nhà, chờ tôi tiến hành báo cáo với kiểm sát trưởng Lý, sau đó chúng ta sẽ tính toán những bước tiếp theo.

- Kiểm sát trưởng Lôi, chuyện này chúng ta còn tiếp tục điều tra không?

Một tên thanh niên với gương mặt tức giận lớn tiếng nói với Lôi Tiêu Ngô.

Lôi Tiêu Ngô cũng tức giận nói:

- Điều tra cái gì mà điều tra, quay về nói ra sự thật cho anh Lưu, để bọn họ tự xử lý lấy vụ này.

Đám người đi theo Lôi Tiêu Ngô đều là hạng hiểu chuyện, sau khi nghe Lôi Tiêu Ngô nói như vậy thì xem như sự việc đã căn bản xử lý xong. Đối với chính bọn họ cũng không hy vọng sự việc tiếp tục tiến hành. Một phần là vì vấn đề lương tri, thứ hai chính là đám phóng viên giám sát quá chặt, quá đáng ghét.

- Đi thôi, dùng cơm trước rồi nói sau.

Lôi Tiêu Ngô nói rồi lấy điện thoại gọi đi:

- Alo, giám đốc Lý sao? Ngay cả giọng nói của tôi mà cũng không nghe ra được à? Tôi là anh Lôi.

Lôi Tiêu Ngô báo ra tên của mình và có chút mất hứng, nhưng giám đốc Lý kia cũng không phải hạng bình thường, sau khi biết đó là Lôi Tiêu Ngô thì cười nói:

- Kiểm sát trưởng Lôi, thì ra là anh, mới hai ngày không đi dùng cơm với anh, không ngờ giọng nói của anh lại trở nên quyến rũ tương tác như thễ. Tôi còn tưởng rằng vừa rồi có một ngôi sao lớn nào đó gọi điện thoại cho mình.

- Đi chết đi, chuẩn bị cho chúng tôi một bàn thức ăn ngon, anh em chúng tôi vừa ra ngoài vất vả, ăn cơm trước rồi nói sau.

Lôi Tiêu Ngô dù biết giám đốc Lý kia đang mở miệng lừa dối mình, thế nhưng hắn vẫn thích nghe những lời như vậy. Hơn nữa hắn đã ăn quá nhiều khổ sở đến từ đám phóng viên, bây giờ là lúc cần được trấn an như

Lôi Tiêu Ngô cúp điện thoại và nói với đám bộ hạ đi theo mình:

- đi thôi, đến Thâm Lam Hoàng Cung, chúng ta vui vẻ hưởng thụ một chút.

Đám bộ hạ nghe thấy Lôi Tiêu Ngô nói như vậy thì giống như mèo thấy chuột, hai mắt kẻ nào cũng tỏa sáng.

- Chào kiểm sát trưởng Lôi, tôi là phóng viên Ngô Tiếu Nịnh của báo Tân Dương, tôi muốn hỏi anh, anh dựa vào căn cứ gì để chứng minh tiểu thư Liêu An Như trốn thuế?

Lôi Tiêu Ngô nhìn cô gái trẻ đeo kính cầm một chiếc micro trong tay mà thiếu chút nữa sính ra xúc động xách dép bỏ chạy. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn khắp bốn phía, hắn cảm thấy mình căn bản không chạy được. Lúc này ở chung quanh có quá nhiều người to cao tốt tướng, đám người cầm trong tay micro và máy quay phim, tất cả đang tấn công về phía hắn.

- Kiểm sát trưởng Lôi, trước đó không phải phần lớn là nữ phóng viên sao? Thế nào bây giờ lại...

Một người thanh niên theo sát lôi tiêu ngô chợt dùng giọng run rẩy hỏi.

Lúc này Lôi Tiêu Ngô căn bản không có thời gian trả lời đối phương, hắn sửa sang trang phục, chuẩn bị tiến lên nghênh đón Ngô Tiếu Nịnh.

Lúc này có gió nhưng không có sông núi chung quanh, thế nhưng dù là thành phố Hàn Vũ cũng không có thể phụ trợ cho hình tượng của kiểm sát trưởng Lôi vào lúc này được.

...

Vương Tử Quân luôn chú ý đến tình cảnh của Liêu An Như, lúc này nàng đã làm bùng lên dư luận tốt, thế là hắn biết rõ nàng đã an toàn. Nhưng khi dư luận bùng phát thì hắn mất đi cơ hội tiếp xúc với nàng. Xưa nay hồng nhan luôn gây họa, hắn là người giao thiệp qua lại trên quan trường, hắn không nên để cái đuôi cho người ta nắm chặt. Không có gì thì không sao, nếu xảy ra chuyện sẽ là hậu hoạn vô cùng. Không những con đường làm quan của hắn bị cản trở, lãnh đạo chỉ sợ sẽ chỉ vào mặt hắn mắng:

- Một người không quản được đũng quần của mình, sao có thể tọa trấn chỉ đạo một phương?

- Tút tút tút!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn chiếc điện thoại màu đỏ bí mật của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.

- Chào bí thư Vương, tôi là Tào Lục Thuận, xin hỏi bây giờ anh có rảnh không?

Một âm thanh bình tĩnh truyền qua điện thoại, tuy giọng điệu xa lạ, thế nhưng Vương Tử Quân lại căn bản không quá xa lạ với cái tên của đối phương.

Tào Lục Thuận là chú của Tào Chân Nhi, dù chỉ là một vị cục trưởng trong bộ và ủy ban trung ương, nhưng là một nhân vật quan trọng của Tào gia. Nghe nói không bao lâu sau sẽ tiến lên làm một vị thứ trưởng.

Vương Tử Quân tuy không thể không đối phó với Tào gia, thế nhưng đối phương gọi điện thoại đến, hắn chỉ có thể mỉm cười nghe máy:

- Cục trưởng Tào, anh có gì cần phân phó sắp xếp sao?

Vương Tử Quân nói cũng rất khách khí, nhưng Tào Lục Thuận hay là Vương Tử Quân đều hiểu rõ ý nghĩ của nhau. Tào Lục Thuận còn chưa đến cấp độ có thể phân phó sắp xếp công tác cho Vương Tử Quân, nếu đến mức như vậy thì căn bản sẽ không cần phải gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương quá khách khí rồi, phân phó thì không dám.

Tào Lục Thuận nói hai câu khiêm tốn, sau đó trầm giọng nói:

- Đứa cháu tôi thật sự không ra gì, lão gia tử ở nhà rất tức giận, ông cụ nhờ tôi chuyển cáo cho bí thư Vương, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc. Tào gia chúng tôi tình nguyện không có một đứa cháu như vậy, cũng không thể bôi đen thanh danh nhà mình.

Tào Lục Thuận nói rất dõng dạc, rất đúng điểm. Vương Tử Quân căn bản rất bội phục lời nói của cục trưởng Tào, người này vốn là muốn mình ra tay lưu tình, thế nhưng mở miệng lại cực kỳ hợp tình hợp lý, tất cả ý nghĩ đã biểu đạt quá rõ ràng rồi.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:

- Cục trưởng Tào, tôi cũng rất đau lòng với sự việc của Tào Viễn, cũng may chẳng có hậu quả gì có tính chất thương tổn quá lớn. Kính xin ngài chuyển cáo cho Tào lão, thành phố La Nam chúng tôi sẽ phá án theo đúng trình tự với sự kiện này, sẽ không xuất hiện bất kỳ tin tức gì bất lợi.

"Xử lý sự việc theo đúng trình tự!"

Tào Lục Thuận chợt híp mắt, hắn không tin Vương Tử Quân nghe mà không hiểu ý nghĩ lời nói của mình. Đối phương trả lời như vậy rõ ràng đã khá dễ hiểu, chuyện này đối phương sẽ không can thiệp vào.

Nếu Vương Tử Quân không can thiệp thì Tào Viễn sẽ có thể tránh được kiếp nạn.

Nhưng nếu để cho Vương Tử Quân không can thiệp, căn bản là Tào Lục Thuận chưa đủ trình độ. Thế cho nên hắn hạ quyết tâm, vẫn dùng giọng nghiêm túc nói:

- Vậy cám ơn bí thư Vương, tôi nhất định sẽ chuyển lời của anh cho ông cụ.

- Lục Thuận, thế nào?

Lý Tú Anh trơ mắt nhìn Tào Lục Thuận rồi vội vàng hỏi.

Lúc bắt đầu thì Liêu An Như căn bản không xem sự việc này ra gì, nhưng càng ngày càng làm bùng phát dư luận, nàng càng cảm thấy sự việc căn bản là không ổn chút nào. Đừng nói là làm gì được Liêu An Như, chỉ sợ con mình sẽ khốn khổ khốn nạn trong vụ này.

Lý Tú Anh cảm thấy sợ hãi, nàng bắt đầu tìm người trong tỉnh Sơn Nam, cả người ở thành phố La Nam. Nhưng đám người kia đều chỉ cho nàng một phương hướng, chính là đi tìm bí thư thị ủy La Nam Vương Tử Quân. Trong thành phố La Nam, thậm chí là trong tỉnh Sơn Nam, chỉ có một mình Vương Tử Quân mới có thể xử lý được vụ này.

Quá nhiều người cho ra lời đề nghị như vậy, Liêu An Như không thể không tin, đó là nguyên nhân mà Tào Lục Thuận phải gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Chị à, chỉ sợ không được.

Tào Lục Thuận thở dài một hơi nói:

- Cấp bậc của em còn chưa đủ, nếu chị có biện pháp, không bằng yêu cầu Mạc gia ra mặt một lần.

Nhờ Mạc gia ra mặt? Liêu An Như trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tôi có quan hệ không tệ với cô cô của Mạc Tiểu Bắc, để xem có thể nhờ Vương Tử Quân hỗ trợ được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui