Bí Thư Trùng Sinh

- Ha ha ha, chủ tịch Hà quá khách khí ròi, tôi thấy ngài lớn hơn tôi hai tuổi, nếu ngài không khách khí từ cứ gọi tôi một tiếng em.

Cục trưởng Đồ chủ động nối gần quan hệ, Hà Khởi Duệ tất nhiên sẽ không phản đối. Cục trưởng Đồ yêu cầu hắn gọi bằng em, cũng không phải là vì trên người hắn có bùng ra khí chất quân vương, mà đối phương căn bản là nể mặt Vương Tử Quân.

- Ha ha, anh Đồ quá khách khí rồi, anh nếu nói tôi gọi là em, như vậy cũng đừng gọi tôi là chủ tịch Hà.

Hai người một cố tình một cố ý, thế là chỉ sau mấy câu thì đã xưng anh em. Hai người đều là kẻ thông minh, ngay từ đầu đã nói ra vài lời níu kéo cảm tình, còn phương diện công tác thì hai người đều không hé nửa lời. Tình huống không thoải mái vào lúc sáng căn bản giống như chưa từng xuất hiện giữa hai người.

- Anh, chiều nay anh có việc gì không?

Sau khi nói vài lời nhiệt liệt, cục trưởng Đồ chợt trầm giọng hỏi.

- Điều này còn chưa có sắp xếp cụ thể.

Hà Khởi Duệ thầm nghĩ sẽ nhanh chóng nói ra sự kiện sân bay thành phố La Nam với cục trưởng Đồ, chợt nghe thấy cục trưởng Đồ nói:

- Vậy thì tốt quá, bây giờ tôi đang ở cách khu thường trú của thành phố La Nam trong thủ đô không xa, không bằng hai người chúng ta tìm chỗ an tĩnh để thượng nghị về những chuyện của thành phố La Nam.

Hà Khởi Duệ cúp điện thoại và thở dài một hơi, hắn vốn cảm thấy khó khăn nhất chính là hạng mục sân bay, thế nhưng nó lại được giải quyết theo kiểu như vậy. Tuy cục trưởng Đồ không nói thêm điều gì, thế nhưng đối phương đã đến thăm nom, như vậy chắc chắn sẽ rất lạc quan.

Thời gian Vương Tử Quân học tập ở trường đảng trung ương căn bản là rất phong phú, nếu như không phải là tiệc rượu quá nhiều, hắn thật sự sinh ra cảm giác giống như đi dạy học vào kiếp trước.

Tuy uống rượu không phải là việc tốt, thế nhưng thông qua nó có thể biết được không ít người, hơn nữa còn có thể kéo quan hệ được với những người có thực quyền như chủ nhiệm Lục.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại người gọi đến, phát hiện đó là một dãy số lạ. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nghe máy.

- Xin hỏi có phải là bí thư Vương không?

Một âm thanh có chút quen thuộc từ trong điện thoại truyền vào trong tai Vương Tử Quân, hắn suy đoán thân phận của đối phương rồi trầm giọng nói:

- Tôi là Vương Tử Quân.

- Chào bí thư Vương, tôi là Trình Tứ Nguyên, là Trình Tứ Nguyên của công ty Đại Nguyên.

"Trình Tứ Nguyên!"

Vương Tử Quân nghe tên và nhớ đối phương là ai, hắn cũng không có ấn tượng quá tốt về người này, đặc biệt là tình huống đối phương đưa đến hai ngôi sao, điều này càng làm hắn cảm thấy đối phương bụng dạ khó lường.

Tuy trong lòng không muốn liên lạc nhiều với Trình Tứ Nguyên, nhưng nghĩ đến phương diện đối phương là người được Lật Tòng Ba giới thiệu, thế là Vương Tử Quân vẫn cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái của mình nói:

- Chào giám đốc Trình, có chuyện gì không?

- Bí thư Vương, bây giờ ngài có rãnh không? Tôi có công tác muốn báo cáo với ngài.

Trình Tứ Nguyên nói đến đây thì giọng điệu có chút không yên, giống như rất sợ Vương Tử Quân không đồng ý lời yêu cầu của mình.

Vương Tử Quân rất không muốn gặp Trình Tứ Nguyên, hắn thản nhiên nói:

- Hôm nay tôi có việc, nếu như anh có chuyện thì cứ nói thông qua điện thoại.

- Bí thư Vương, chuyện này rất quan trọng, tôi cũng không quấy rầy ngài bao lâu, chỉ là năm phút thì tốt. Tôi thật sự chỉ cần năm phút mà thôi.

Trình Tứ Nguyên vẫn nói rất bình tĩnh, thế nhưng bên trong giọng nói bình tĩnh đó lại mang theo vài phần cầu khẩn.

Vương Tử Quân nhíu mày, hắn tuy không sợ tình huống bị người ta quấn lấy người, thế nhưng Trình Tứ Nguyên lại là kẻ được Lật Tòng Ba giới thiệu, nếu để cho đối phương đẩy Lật Tòng Ba đi ra, không bằng gặp mặt một lần cho xong. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói:

- Tôi đang uống trà ở quán trà bên cạnh trường đảng, anh đến đi.

Trình Tứ Nguyên cúp điện thoại mà cảm thấy sau lưng mình vã mồ hôi, mặc dù hai bên cách xa nhưng hắn cảm thấy lời nói phát ra từ miệng bí thư Vương mang đến áp lực cho mình. Cảm giác sợ hãi Vương Tử Quân không đồng ý càng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không yên.

May mà bí thư Vương kia không từ chối, đây là một cơ hội cho hắn.

- Giám đốc Trình, thế nào?

Phó tổng giám đốc của công ty Đại Nguyên là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nàng có bối cảnh du học nước ngoài, luôn mặc tây trang, có vẻ cực kỳ giỏi giang, có hương vị một người phụ nữ mạnh mẽ.

- Nhanh chóng chuẩn bị, đây là cơ hội duy nhất của công ty chúng ta.

Trình Tứ Nguyên cầm lấy cặp công văn trên bàn, sau đó cất bước ra khỏi cửa.

Nữ phó tổng giám đốc đã công tác ở công ty Đại Nguyên ba bốn năm, trước nay luôn thấy tổng giám đốc của mình trầm ổn như núi, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, hôm nay hình như lãnh đạo có chút bối rối thì phải.

Nữ phó tổng giám đốc biết rõ tầm quan trọng của hạng mục lần này là thế nào, nhưng biểu hiện của Trình Tứ Nguyên hôm nay lại làm cho nàng càng thêm bất ngờ. Nàng thầm nghĩ bí thư thị ủy La Nam rốt cuộc là người như thế nào? Sao có thể làm cho lãnh đạo của mình căng thẳng như vậy? Đối phương thật sự có thể giúp đỡ giải quyết chuyện này được không?

- Có thể chạy nhanh hơn một chút được không?

Trình Tứ Nguyên nhìn dòng xe cộ hỗn loạn trước mặt, mặc dù biết lái xe đã cố gắng hết sức thế nhưng vẫn dùng giọng nóng lòng như lửa đốt hỏi.

Lái xe dùng ánh mắt có chút khó khăn nhìn thoáng qua Trình Tứ Nguyên:

- Giám đốc Trình, qua đoạn đường này thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Trình Tứ Nguyên khoát tay áo, hắn cũng thấy rõ tình cảnh bên ngoài, cũng biết lái xe nói lời như vậy là trấn an mình. Thật ra hắn cũng không trách lái xe, vì thủ đô luôn nổi tiếng là nơi giao thông hỗn loạn.

Nhưng lúc này bí thư Vương đang chờ, nếu để cho bí thư Vương chờ quá lâu, xem như cơ hội lần này Trình Tứ Nguyên đã tranh thủ được phải vứt ra ngoài đường. Sau này có còn cơ hội như vậy nữa hay không? Trình Tứ Nguyên căn bản là khó thể biết được.

Trình Tứ Nguyên có thể tùy tiện gặp mặt Lật Tòng Ba vì quan hệ giữa hai người là rất tốt, nhưng hắn căn bản chưa từng lui tới với Vương Tử Quân, vì thế càng phải nhìn vào tâm tình của người ta.

- Giám đốc Trình, hay là chúng ta gọi điện thoại cho bí thư Vương?

Nữ phó giám đốc nhìn bộ dạng gấp gáp của Trình Tứ Nguyên thì không nhịn được dùng giọng đề nghị hỏi.

Trình Tứ Nguyên liếc mắt nhìn phó giám đốc của mình rồi dùng giọng do dự nói:

- Nếu như bí thư Vương hủy cuộc gặp mặt lần này thì thế nào?

- Vậy cũng xem như tốt hơn để cho người ta cứ ngồi mỏi cổ chờ mình. Nếu lần này không được thì lần sau gặp mặt không tốt hơn sao?

Lời nói của nữ phó giám đốc làm cho Trình Tứ Nguyên chợt vỗ đầu mình một cái. Trước kia hắn là người cực kỳ khôn khéo, hôm nay sao lại hồ đồ như thế. Hắn khẽ cười cười với nữ phó giám đốc, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Sau khi thấy lời đề nghị của mình được Trình Tứ Nguyên tiếp thu thì nữ phó giám đốc cảm thấy rất tự đắc. Nhưng khi ánh mắt của nàng rơi lên người Trình Tứ Nguyên, nàng lại phát hiện giám đốc của mình không gọi điện thoại.

- Lăng Lệ, cô nói xem lần này tôi phải nói thế nào đây?

Khi nữ phó giám đốc không nhịn được định mở miệng nhắc nhở Trình Tứ Nguyên, đột nhiên thấy Trình Tứ Nguyên trầm giọng hỏi.

Nữ phó giám đốc được gọi là Lăng Lệ không khỏi dùng ánh mắt khó tin nhìn Trình Tứ Nguyên, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông đang do do dự dự này có phải là một Trình Tứ Nguyên trước nay luôn quyết đoán trong mắt mình không? Trước kia nàng và Trình Tứ Nguyên đã từng tham gia nhiều bữa tiệc rượu, khi đó Trình Tứ Nguyên cũng không phải không đối mặt với cán bộ cấp tỉnh, mỗi lần như vậy thì Trình Tứ Nguyên đều là kẻ phong độ nhẹ nhàng, hôm nay là sao vậy?

- Nói thật là được.

Lăng Lệ thở dài một hơi rồi cho ra lời đề nghị.

Trình Tứ Nguyên do dự một chút, sau đó mới nói:

- Cô nói đúng, tôi vừa rồi thật sự suy nghĩ quá nhiều.

Trình Tứ Nguyên nói rồi bấm một dãy số quen thuộc trên điện thoại.

- Alo, chào anh, anh là bí thư Vương phải không? Tôi là Trình Tứ Nguyên.

Trình Tứ Nguyên cố gắng hạ thấp âm thanh, giống như sợ giọng nói của mình làm cho đối phương kinh sợ.

Lái xe là người đi theo Trình Tứ Nguyên nhiều năm, lúc này hắn thấy giám đốc Trình cẩn thận như vậy, thế là không dám phát ra âm thanh nào. Lăng Lệ lại cảm thấy xem thường vì giám đốc của mình chuyện bé xé ra to.

Bố cục ở thành phố La Nam rất quan trọng đối với công ty của Trình Tứ Nguyên, thế nhưng bộ dạng khúm núm của Trình Tứ Nguyên hôm nay thật sự làm cho Lăng Lệ xem thường.

- Bí thư Vương, tôi vừa nghe thấy chỉ thị của ngài thì yêu cầu lái xe chạy đến ngay, thế nhưng ngài cũng biết giao thông ở thủ đô rồi đấy, đường kẹt cứng, giống như nếu muốn đến phải mất nửa giờ nữa.

Vương Tử Quân ở đầu dây bên kia nhìn đồng hồ của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Không có gì, lát nữa tôi cũng không có tiết học nào.

- Vâng, bí thư Vương, lát nữa chúng ta gặp mặt.

Trình Tứ Nguyên khẽ cúp điện thoại, sau đó trên mặt có vài phần hưng phấn.

Vương Tử Quân đồng ý chờ nửa giờ, điều này không khỏi làm cho Trình Tứ Nguyên đang suy sụp tinh thần cảm thấy hưng phấn không thôi. Chỉ cần có thể được gặp vị bí thư nhất ngôn cửu đỉnh ở thành phố La Nam, như vậy hắn tràn đầy hy vọng nói ra sự việc của mình.

- Đường sắp thông chưa?

Trình Tứ Nguyên nhìn dòng xe hỗn loạn bên ngoài, hắn dùng giọng tươi cười hỏi lái xe.

Lái xe dùng ánh mắt bực bội nhìn hai phía xe, sau đó mới nói:

- Giám đốc Trình, tôi cũng không biết rõ ràng, nhưng ít nhất đã kẹt cả kilomet rồi.

Trình Tứ Nguyên nhìn dòng xe rối loạn mà trầm ngâm giây lát, sau đó vung tay lên nói:

- Đừng đợi ở chỗ này, chúng ta xuống xe đi một đoạn rồi bắt xe, tuyệt đối không nên cho bí thư Vương chờ lâu.

Lăng Lệ tuy không muốn rời khỏi xe nhưng Trình Tứ Nguyên đã cho ra chỉ thị, nàng là phó giám đốc, chỉ có thể chấp hành mà thôi. Nhưng lúc này trong lòng nàng đã đem tất cả mọi thứ quy tội lên đầu Vương Tử Quân.

Nếu không phải có người kia thì bà cô đâu phải khổ sở như lúc này.

Nửa giờ sau Trình Tứ Nguyên và Lăng Lệ từ trên taxi đi xuống, hắn nhanh chóng rút ra tờ một trăm đồng đưa cho lái xe, sau đó nói một tiếng không cần trả tiền thừa rồi đi vào trong quán trà.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Trình Tứ Nguyên và Lăng Lệ đến một gian phòng yên tĩnh. Lăng Lệ đi vào phòng, khi đó nàng thấy một người trẻ tuổi đang rót nước trà.

Khi thấy tình cảnh này thì Lăng Lệ chợt bừng lửa giận, nàng thầm nghĩ tên họ Vương kia rõ ràng là không có quy củ, đã nói là chờ nửa giờ, sao bây giờ lại ra đi không nói một tiếng, người gì kỳ cục như vậy?

Khi Lăng Lệ nghĩ mình có nên an ủi giám đốc của mình một vài câu hay không, chợt nghe thấy Trình Tứ Nguyên dùng giọng trần đầy vui mừng nói:

- Bí thư Vương, để cho ngài chờ lâu, thật sự là có lỗi.

"Bí thư Vương, người đàn ông trẻ tuổi quá mức kia là bí thư Vương sao?"

Lăng Lệ cảm thấy thật sự khó thể tin, ánh mắt chuyển hết lên người Vương Tử Quân.

Lúc này Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Lăng Lệ, hắn bắt tay Trình Tứ Nguyên rồi cười nói:

- Đây cũng không thể trách anh, chỉ là kẹt xe mà thôi.

- Cám ơn bí thư Vương đã thấu hiểu cho.

Trình Tứ Nguyên ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, sau đó chỉ vào Lăng Lệ nói:

- Bí thư Vương, vị này chính là giám đốc Lăng Lệ của công ty chúng tôi, lần này chúng tôi đến quấy rầy ngài, có một việc muốn làm phiền ngài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui