Bí Thư Trùng Sinh

- Bố, Trần Trọng Khang là người tốt, lại rất cung kính với ngài, bản thân cũng đã công tác lâu năm ở ngành xây dựng. Con cảm thấy vị trí chủ nhiệm phòng xây dựng căn bản không thể có ai hơn anh ấy được.

La Xương Hào không hề nói vòng quanh với La Nhân Uy, hắn trầm giọng nói.

La Nhân Uy trầm mặc giây lát, sau đó mới nói:

- Trần Trọng Khang thật sự có cơ sở quần chúng quá kém, khi phòng tổ chức tổ chức thi tuyển thì kết quả không được như lý tưởng. Người này là không được, đẩy cũng khó thể đứng lên, khó thể thu phục kẻ dưới.

- Tổ chức khảo sát? Bố, bố thật sự cho rằng con không hiểu gì cả sao? Lên hay không chẳng phải một câu nói của ngài là được sao? Cái gì mà tổ chức khảo sát? Cái gì là cơ sở quần chúng? Cái quái gì chứ? Không phải là xác định dân chủ và đánh giá phiếu bầu sao? Trong thành phố Sơn Viên thì ngài chính là tổ chức, điều này không phải giả đấy chứ?

La Xương Hào nói đến đây thì chợt đứng lên:

- Con đã đồng ý chuyện của Trần Trọng Khang, bố, bố cũng phải để cho con có mặt mũi trước mặt bạn bè, nếu không sau này con căn bản không còn mặt mũi gì nữa rồi.

La Nhân Uy thật sự không muốn dây dưa với con trai của mình, nhưng nếu cứ ném vị trí chủ nhiệm của phòng xây dựng cho Trần Trọng Khang thì nó liên quan đến rất nhiều phương diện. Lão cần phải chăm chú suy xét. Vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn mới nói:

- Chuyện Trần Trọng Khang cứ như vậy đi, cậu nên quan tâm đến vấn đề của mình đi thôi. Tôi nói cho cậu biết, những sự việc kia có lực ảnh hưởng quá lớn, bây giờ còn thừa dịp quay đầu lại, thấy nên quay đầu thì quay đầu đi là vừa.

Lời cảnh cáo của La Nhân Uy làm cho ánh mắt của La Xương Hào có vài phần đau buồn, nhưng hắn che giấu rất tốt, chút lo lắng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ một giây sau đã khôi phục lại bộ dạng tràn đầy tự tin:

- Bố, con làm việc mà ngài còn chưa an tâm sao? Con trai của ngài là người chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng, nếu nhìn thấy chuyện không tốt thì không nhúng tay vào, tuyệt đối không có vấn đề.

La Nhân Uy biết mình có khuyên nữa cũng vô dụng, thế cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn La Xương Hào.

La Xương Hào bị La Nhân Uy nhìn sinh ra cảm giác mất tự nhiên, hắn đứng lên khỏi ghế rồi cười nói:

- Bố, con đi đây, lúc này tuổi của ngài cũng không còn nhỏ nữa rồi, sau này nên kiềm chế một chút, con biết được đứa em kia, vì người phụ nữ đó cũng không lớn hơn con mấy tuổi. Con khuyên ngài một câu, bỏ bớt tâm tư đi, tốt nhất đừng cho cô ấy xuất hiện trong nhà chúng ta, từ xưa hồng nhan gây họa, nên ngừng thì ngừng, nếu không sẽ sinh loạn.

La Xương Hào đi, tâm tình tốt đẹp của La Nhân Uy chợt tan biến sạch sẽ. Lão lấy ra một phần văn kiện, sau khi xem xét qua vài lượt thì ném mạnh vào trong máy cắt giấy.

"Điều tra về sự kiện góp vốn phi pháp!"

Tư liệu với một bài viết được ghi bằng chữ đậm đã được máy cắt thành từng mảnh vụn, nhưng tiêu đề kia vẫn nằm trong lòng La Nhân Uy, làm cho lão cảm thấy cực kỳ ưu phiền.

Vài phút sau La Nhân Uy lại khôi phục như thường, lão vẫn là bí thư thị ủy Sơn Viên, lão cầm lấy điện thoại phân phó vào bên trong:

- Anh thông báo cho chủ tịch Quan, để anh ấy đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Sau khi Quan Quả Đống nhận được điện thoại của La Nhân Uy, hắn cũng không lập tức đến phòng làm việc của bí thư La. Hắn nâng ly trà lên, thản nhiên tự đắc uống trà.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, người đi vào là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Vương Quyền Hồng. Lúc này tuy Vương Quyền Hồng mới chỉ hơn bốn mươi thế nhưng đỉnh đầu đã không còn vài sợi tóc. Nếu hắn mặc áo tăng ni chống thêm một cây trượng thì hoàn toàn có thể đi hóa duyên.

Nhưng ở khối công tác của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố thì Vương Quyền Hồng căn bản còn có khả năng quản việc hơn của thư ký trưởng, vì người này chính là tâm phúc được chính tay Quan Quả Đống đề bạt.

- Chủ tịch Quan.

Vương Quyền Hồng nhanh chóng châm đầy ly trà cho Quan Quả Đống, sau đó khẽ nói:

- Tôi nghe nói tập đoàn Miyanda đã ký kết hợp đồng đầu tư với thành phố Dạ Nguyệt.

Quan Quả Đống khẽ gật đầu mà không lên tiếng.

Vương Quyền Hồng có thể trở thành tâm phúc của Quan Quả Đống thì tất nhiên sẽ là con giun trong bụng của lãnh đạo, nắm đúng tâm tư của lãnh đạo. Lúc này hắn thấy Quan Quả Đống không có hứng thú gì với chuyện này, thế là thay đổi chủ đề:

- Chủ tịch Quan, vừa rồi tôi thấy La Xương Hào.

- Sao?

Quan Quả Đống ngước mắt lên, bên trong có ý dò hỏi.

Khi thấy Quan Quả Đống có hứng thú thì Vương Quyền Hồng đã nhanh chóng lên tiếng:

- Chủ tịch Quan, anh không thấy bộ dạng của La Xương Hào đâu, thật sự ngang ngược, giống như chính quyền thành phố căn bản là nhà hắn.

Vương Quyền Hồng sở dĩ có thể nói La Xương Hào như vậy mà căn bản không nể mặt La Nhân Uy tất nhiên cũng là vì nắm rõ tâm tính của Quan Quả Đống. Nói cách khác, nếu không hắn có mười lá gan cũng không dám mở mồm nói như vậy.

Ban ngành thành phố Sơn Viên dù là cực kỳ đoàn kết, là một ban ngành hăng hái tiến lên, thế nhưng thực tế thì bên trong có chuyện gì xảy ra, chỉ có các thành viên của thị ủy Sơn Viên biết rõ ràng mà thôi.

- Hừ, giả danh lừa bịp, chẳng làm ra được cái gì ra hồn.

Quan Quả Đống nói ra một câu khinh thường, sau đó lấy từ trong gói thuốc của mình ra một điếu.

Vương Quyền Hồng cũng không chờ Quan Quả Đống lên tiếng, hắn nhanh tay lẹ mắt dùng bật lửa châm thuốc cho Quan Quả Đống. Sau đó hắn mới cười nói:

- Tôi nghe nói vị La công tử này hôm trước mua một chiếc xe mới, hình như tên là Maybach, con bà nó, thật sự là quá sướng, vài triệu bạc chứ ít gì.

Quan Quả Đống cười cười nói:

- Tên này bây giờ có không ít tiền, hì hì, anh La thật sự có phúc.

Vương Quyền Hồng thấy lãnh đạo của mình vui vẻ thì cũng cười theo. Hắn là tâm phúc của Quan Quả Đống, trên cơ bản đều hiểu rõ tâm tình lãnh đạo của mình. Dù hắn căn bản không quá đồng ý với chỉ thị trước kia của lãnh đạo, thế nhưng lần đó căn bản là Quan Quả Đống không còn biện pháp nào khác hơn.

Dù sao thì La Nhân Uy cũng là lãnh đạo đứng đầu thành phố Sơn Viên, là thường ủy tỉnh ủy. Có không ít cán bộ thành phố Sơn Viên bị cuốn vào trong công ty của La Xương Hào, nếu Quan Quả Đống chọc sự việc này ra ngoài, chỉ sợ hắn căn bản khó thể nào tiếp tục sống trong thành phố Sơn Viên.

Có nhiều chuyện tuy biết nhưng chỉ có thể giả vờ hồ đồ mà thôi, chỉ như vậy thì anh mới có thể cẩn thận băng qua rừng chông, từng bước tiến lên.

Quan Quả Đống nhìn trời khoảng mười phút, sau đó mới đứng lên. Thư ký nhanh chóng đi đến giúp lãnh đạo cầm theo ly trà. Hắn là lãnh đạo khối ủy ban nhân dân thành phố, hắn vừa ra khỏi phòng và đi đường thì có hoàn cảnh khác hẳn, ai nhìn thấy cũng phải cười tủm tỉm dừng lại chờ lãnh đạo đi qua.

Sau khi đi vào phòng làm việc của La Nhân Uy, lúc này La Nhân Uy đang ngồi ở bên kia xem xét văn kiện. Khi Quan Quả Đống đi vào thì La Nhân Uy đứng lên rồi đi ra khỏi bàn làm việc nói:

- Chủ tịch Quan, mời anh ngồi.

Tuy trong lòng Quan Quả Đống có không ít bức bối với La Nhân Uy, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra cực kỳ tươi cười:

- Bí thư Nhân Uy, lúc này ngài triệu kiến thuộc hạ, có gì dặn dò không?

- Anh Quan, nhìn anh kìa, Tiểu Lưu, lấy trà ngon pha cho chủ tịch Quan nếm thử.

Sau khi thư ký rời khỏi phòng thì La Nhân Uy mới thu nụ cười trên mặt lại, lão đứng lên nói:

- Quả Đống, tình huống đàm phán của công ty Miyanda với thành phố Sơn Viên chúng ta như thế nào?

Thành phố Sơn Viên là tỉnh thành của Sơn Nam, cũng là một địa điểm được công ty Miyanda chọn làm nơi đặt khu hậu cần, chủ tịch Quan Quả Đống chính là người chịu trách nhiệm vụ này.

Quan Quả Đống có hơi nhíu mày, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Bí thư La, công ty Miyanda cũng không xây dựng khu hậu cần ở thành phố chúng ta. Tuy chúng ta đã cho ra nhiều ưu đãi thế nhưng người ta không có hứng thú, đây cũng là sự kiện không có biện pháp mà thôi.

- Đồng chí của tôi, bây giờ không phải là lúc xem xét công ty Miyanda có hứng thú với thành phố Sơn Viên chúng ta hay không, mà là lúc này công ty Miyanda đang ký kết hợp đồng hợp tác với thành phố Dạ Nguyệt của tỉnh hàng xóm. Chủ tịch Thạch đang rất căm tức, muốn truy cứu trách nhiệm ở sự kiện này.

La Nhân Uy đứng lên lắc lắc vai cười nói:

- Tôi nghe nói công ty Miyanda sở dĩ không chọn tỉnh Sơn Nam chúng ta để đầu tư, chủ yếu là vì thái độ của thành phố La Nam quá cứng, thế cho nên làm cho bọn họ nghĩ rằng tỉnh Sơn Nam không có thành ý.

Quan Quả Đống đã hiểu mục đích La Nhân Uy gọi mình đến vào lúc này, thế là trong lòng thầm kêu khổ. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới trầm giọng nói:

- Bí thư Nhân Uy, ngài là thường ủy tỉnh ủy, ngài là người nhất ngôn cửu đỉnh với các sự kiện trong tỉnh, tôi cảm thấy ngài nên phản ứng với tỉnh ủy, như vậy đỡ làm cho lãnh đạo tỉnh truy cứu trách nhiệm cho chúng ta.

La Nhân Uy chợt híp mắt, phản ứng của Quan Quả Đống hầu như phá vỡ kế hoạch của lão. Lão híp mắt nhìn thoáng qua Qquảng đông rồi nói:

- Nếu tôi tiến lên nói thì có chút bất lợi với phương diện đoàn kết, vừa rồi tôi đã báo cáo tình huống của thành phố Sơn Viên cho bí thư Nhất Phong. Khi đó bí thư Nhất Phong cho ra yêu cầu, chính là thành phố chúng ta cần phải tiến hành báo cáo cho tỉnh theo đúng trình tự.

"Dựa theo đúng trình tự, cái gì là đúng trình tự? Không phải là ép mình phải đi đánh trận này sao? Tuy người đứng đầu chịu trách nhiệm vụ này phải là chủ tịch Hà Khởi Duệ của thành phố La Nam, thế nhưng toàn tỉnh Sơn Nam có ai không biết Vương Tử Quân là người đứng đầu thành phố La Nam? Nếu không có Vương Tử Quân lên tiếng, Hà Khởi Duệ căn bản không có gan làm như thế!"

Thật ra Quan Quả Đống cũng không muốn đắc tội với Vương Tử Quân, người này là kẻ tương lai vô hạn, gần đây tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, đắc tội với đối phương gây ra hậu quả quá lớn. Nhưng bây giờ La Nhân Uy đưa lá khiên Hào Nhất Phong đi ra, hắn không đồng ý không xong.

Quan Quả Đống thầm mắng La Nhân Uy, sau đó cũng chỉ có thể dùng giọng thành thật nói:

- Bí thư Nhân Uy cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho văn phòng làm báo cáo thật tốt.

- Tốt!

La Nhân Uy nhìn thấy xu thế đã thành, lão nhanh chóng quyết định sự việc:

- Chiều nay anh phải đến đưa tư liệu báo cáo cho chủ tịch Thạch.

Có đốc thúc của La Nhân Uy thì Quan Quả Đống cũng không dám kéo dài thời gian. Vào lúc gần tan tầm thì bản báo cáo của thành phố Sơn Viên đã xuất hiện trên bàn làm việc của chủ tịch Thạch Kiên Quân.

Lúc này tâm tình của Thạch Kiên Quân rất không thoải mái, công ty Miyanda ký kết hợp đồng với thành phố của tỉnh hàng xóm, điều này làm hắn rất bức bối. Nhưng cảm giác này được hắn giấu vào trong bụng, căn bản không thể nào phát tác được.

Vương Tử Quân, nghiêm khắc mà nói thì Vương Tử Quân và hắn cũng không đơn giản là quan hệ thượng cấp hạ cấp, hai người còn là minh hữu trong tỉnh Sơn Nam. Một minh hữu nhỏ trong mắt Thạch Kiên Quân vào thời điểm trước kia đã phát triển thành một cây đại thụ cành lá rậm rạp vào lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui