Bí Thư Trùng Sinh

Mỹ Mỹ vẫn còn nhớ trước kia có một người trẻ tuổi đến đây uống rượu nói ra hai chữ Dế Trũi, đúng lúc giám đốc Lý đi qua nghe thấy được. Thế là giám đốc Lý không nói hai lời, hắn tiến lên tát cho đối phương hai cái, hơn nữa còn bị thuộc hạ của giám đốc Lý đá văng ra, nghe nói tên kia đã phải nằm trong bệnh viện chấn thương chỉnh hình nửa tháng ròng.

Lúc này giám đốc La nói biệt hiệu cũ của giám đốc Lý, không biết giám đốc Lý có nổi giận không?

Khi người phụ nữ Mỹ Mỹ có chút lo lắng, chợt thấy giám đốc Lý cười còn sáng lạn hơn hoa tươi:

- Giám đốc La, lời nói của anh thật sự là vàng ngọc, sau này tôi nên đề cao tính thưởng thức của mình. Cho dù là Dế Trũi thì cũng phải là cao cấp, tuyệt đối không nên làm cho ngài mất mặt.

Giám đốc Lý là một người một lòng nịnh hót rồi cười vang khắp phòng. Sau khi La Xương Hào nhổ hạt nho ra thì giám đốc Lý dùng giọng chú ý nói:

- Giám đốc La, mảnh đất phía đông thành phố còn có chút vấn đề nhỏ, còn cần ngài giúp đỡ một chút.

- Mảnh đất ở phía đông thành phố sao? Không phải tôi đã chào hỏi anh Tả ở cục địa chính rồi sao? Thế nào bây giờ còn chưa được làm tốt?

La Xương Hào nghe thấy giám đốc Lý nói đến mảnh đất kia thì có vài phần mất vui.

Giám đốc Lý thấy La Xương Hào mất hứng thì giả vờ có chút uất ức:

- Cục trưởng Tả căn bản là rất nhớ đến lời nói của ngài, vấn đề là có người bị bệnh đau mắt, căn bản chọc sự việc lên tỉnh.

- Chọc lên tỉnh?

La Xương Hào nâng ly rượu bên cạnh lên uống một ngụm rồi cười hì hì nói:

- Trong tỉnh cũng dễ nói, không phải là Thạch Kiên Quân sao? Lúc này hắn căn bản là thỏ không dám thò đuôi, anh cần gì phải lo lắng.

Vẻ mặt anh Lý chợt khẽ động, hắn dùng giọng có chút kích động nói:

- Chủ tịch Thạch sắp...Sắp phải đi rồi sao?

La Xương Hào nhìn vẻ mặt hoài nghi của giám đốc Lý thì lập tức mất hứng. Hắn khẽ vỗ lên đầu đối phương, sau đó dùng giọng khinh thường nói:

- Anh Lý, tôi lừa anh sao?

La Xương Hào nói đến đây thì lười biếng nằm dựa lưng lên ghế nói:

- Tôi đã nói với anh chuyện này, để cho anh biết sau này tỉnh Sơn Nam sẽ có họ gì.

Không những giám đốc Lý vểnh tai lắng nghe, dù là Mỹ Mỹ ở bên cạnh cũng rất chăm chú. Bọn họ dù có chút quan hệ ở thành phố Sơn Viên, thế nhưng căn bản không biết nhiều về những biến hóa trong tỉnh. Có một vài tin tức đưa đến làm cho bọn họ biết lãnh đạo tỉnh có phát sinh vài sự thay đổi, thế nhưng cụ thể là gì thì bọn họ căn bản là không rõ ràng.

Vẻ mặt hai người làm cho La Xương Hào cảm thấy rất hưởng thụ, hắn uống cạn ly rượu trong tay, sau đó mới ung dung nói:

- Lữ Tiến Binh vào nhà lao, Thạch Kiên Quân căn bản bị liên lụy, căn bản không thể nào tiếp tục ở lại Sơn Nam.

- Giám đốc La, đây là thật sao?

Giám đốc Lý vừa rồi còn ủ dột nhưng bây giờ thì nhanh chóng mừng rỡ. Hắn nghĩ đến vấn đề gì đó, thế là dùng giọng nịnh nọt nói:

- Ôi, anh xem đầu óc tôi kìa, đúng là đầu heo, dám hoài nghi lời nói của giám đốc La, thật sự đáng đánh đòn.

- Ha ha ha, anh Lý, anh đúng là khôi hài.

La Xương Hào chỉ vào anh Lý rồi mở miệng mắng.

- Giám đốc La, chuyện này chúng ta phải chúc mừng mới được. Tiểu thư Mỹ Mỹ, làm phiền cô xuống bên dưới lấy chai Laffey ra, tôi muốn kính giám đốc La vài ly.

Giám đốc Lý thấy chai rượu của La Xương Hào đã cạn, thế là quay sang nói với Mỹ Mỹ.

Mỹ Mỹ này thường xuyên đến đây tiêu khiển với La Xương Hào, biết rõ giá trị bình rượu mà giám đốc Lý vừa nói. Nàng khẽ nhìn thoáng qua La Xương Hào, sau đó lắc mông đi xuống lầu.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại La Xương Hào và giám đốc Lý. Giám đốc Lý khẽ cụng ly với La Xương Hào, sau đó hắn khẽ nói:

- Giám đốc La, lần này tên họ Thạch kia cuốn gói ra đi, như vậy ông nhà có phải sẽ được điều động không?

- Anh Lý, đây cũng không phải là thứ mà anh có thể hỏi.

La Xương Hào trừng mắt nhìn giám đốc Lý, giọng nói có vài phần trách cứ.

- Vâng.

Giám đốc La cũng không dám nói gì khác với lời dạy bảo của La Xương Hào.

- Đúng ra tôi không nên hỏi, thế nhưng chợt cảm thấy vui cho ông nhà anh.

Giám đốc Lý giống như một đứa bé phạm sai lầm, hắn lại dùng giọng chú ý nói.

La Xương Hào nhìn bộ dạng của giám đốc Lý thì cười ha hả nói:

- Được rồi, nói cho anh biết, chắc chắn ông nhà tôi sẽ được đề bạt. Anh biết không, bí thư Nhất Phong nói, nếu luận công ban thưởng thì ông nhà tôi có công lao lớn nhất.

Giám đốc Lý tuy không biết trong sự kiện này xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại không ngừng gật đầu nói:

- Đúng vậy, người nào không biết bí thư La là phụ tá đắc lực cho bí thư Hào Nhất Phong trong tỉnh Sơn Nam? Lúc này không phải ông cụ sẽ tiến lên mạnh mẽ sao, đồng thời Sơn Nam cũng sẽ rơi vào trạng thái sóng yên biển lặng.

- Anh nói đúng, Sơn Nam sẽ tiến vào trạng thái sóng yên biển lặng. Đúng rồi, anh Lý, anh mượn tiền tôi, bây giờ cũng nên trả rồi.

La Xương Hào nhìn giám đốc Lý, giọng nói có vài phần cấp bách.

Nhắc đến tiền thì vẻ mặt giám đốc Lý trở nên khó coi, hắn vặn hai tay rồi thở dài nói:

- Giám đốc La, không phải tôi không muốn trả, thế nhưng...Thật sự là...Nhà ở Hưng Nam căn bản chưa bán được phân nửa, thế cho nên số tiền kia cũng bị đóng băng.

Vẻ mặt La Xương Hào chợt trở nên không mấy tốt đẹp, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn giám đốc Lý, giống như thật sự muốn nuốt vị giám đốc Lý vừa trò chuyện vui vẻ vào trong bụng.

Gương mặt lạnh lùng của La Xương Hào giống như có vài phần tác dụng, thế là anh Lý vội vàng dùng giọng cẩn thận nói:

- Giám đốc La, anh Lý tôi thiếu nợ người khác chứ cũng không dám thiếu nợ ngài, hai ngày nữa ngân hàng sẽ huy động cho tôi một nguồn vốn, tôi sẽ trả tiền cho ngài ngay, ngài cứ yên tâm.

- Như vậy mới được, anh Lý, tôi nói cho anh biết, con người của tôi thích trượng nghĩa, nếu như ai không trượng nghĩa với tôi, tôi sẽ cho hắn biết tay.

La Xương Hào vỗ vỗ lên mặt giám đốc Lý, sau đó lại bày ra bộ dạng dữ tợn.

Cơ thể giám đốc Lý có vài phần run rẩy, thế nhưng trong miệng lại cười nói:

- Giám đốc La là người trượng nghĩa, điều này cả tỉnh Sơn Nam đều biết. Nếu như có ai dám nói lời nào không phải với ngài, anh Lý tôi sẽ cho đối phương biết thế nào là dao nhỏ đi vào dao đỏ đi ra.

- Ha ha ha, anh Lý, anh nói hay thế.

La Xương Hào nở nụ cười, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ ung dung bình tĩnh. Hắn dùng tay vỗ vỗ anh Lý, sau đó dùng giọng thân mật nói:

- Anh Lý, anh kinh doanh có nhiều bạn bè, anh có thời gian rảnh thì tuyên truyền cho tôi một chút. Chỉ cần gửi tiền vào chỗ tôi, căn bản là bọn họ sẽ có lợi tức cao vời, mạnh hơn gửi trong ngân hàng.

- Đúng vậy, giám đốc La, tiền của tôi chủ yếu ném vào phương diện kinh doanh, nếu không tôi sẽ đi theo kiếm chút tiền với giám đốc La. Ôi, lúc này tôi mới hối hận, tôi rõ ràng lao lực vì kinh doanh, nếu không đi theo ngài thì căn bản quá nhàn nhã rồi!

La Xương Hào căn bản không quan tâm đến lời nịnh hót của giám đốc Lý, thế nhưng vẻ mặt lại có vài phần u buồn. Nhưng chút lo lắng của hắn đến nhanh mà đi cũng không chậm, khi giám đốc Lý ý thức được có vấn đề thì vẻ mặt La Xương Hào đã nhanh chóng trở lại như thường.

- Giám đốc La, tôi nghe nói lúc này thành phố La Nam đang xây dựng nhà cho người thu nhập thấp, ngài xem chuyện này có thể để cho ông cụ nghĩ biện pháp, chỉ cần hoàn thành, tôi sẽ tình nguyện ném ra phân nửa lợi nhuận.

Giám đốc Lý trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng dò hỏi nói với La Xương Hào.

- Một nửa lợi nhuận sao?

Hai mắt La Xương Hào khẽ co giật, hắn trầm giọng nói:

- Anh Lý, anh nói thật sao?

- Tất nhiên, tôi nào dám nói láo, nhưng sự việc trong thành phố La Nam căn bản là khó nhúng tay vào.

Anh Lý dùng giọng có vài phần khích tướng nói.

- Tôi còn chưa biết tình huống ở thành phố La Nam sao? Anh Lý, tôi nói cho anh biết, thành phố La Nam sắp thay đổi, Vương Tử Quân là con trâu gì chứ? Đắc tội với quá nhiều người, bây giờ căn bản không thể ở lại La Nam, hì hì, anh không nên quá bận tâm.

- Thật vậy sao?

Anh Lý vốn chỉ là thử mở lời, thế nhưng lời nói của La Xương Hào làm cho hắn cực kỳ hưng phấn.

Hai người cùng cụng ly với nhau, hầu như ai cũng nở nụ cười. Nhưng lúc này nhân viên phục vụ mở cửa ra, Mỹ Mỹ đi vào, người đẹp càng giống như bừng sáng dưới ánh đèn rực rỡ.

Có mỹ nhân, có rượu ngon, thật quá tuyệt vời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui