Bí Thư Trùng Sinh

Thời gian ấm áp luôn qua nhanh, sáng sớm hôm sau Vương Tử Quân mặc quần áo xong, Tần Hồng Cẩm và y phong mặc hai bộ đồ ngủ trắng đen lưu luyến đứng bên cạnh. Tần Hồng Cẩm cẩn thận thổi chút bụi dính trên áo của hắn.

- Tử Quân, tình huống ở tỉnh Nam Giang rất phức tạp, anh nhất định phải chú ý.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Tần Hồng Cẩm khẽ mở miệng dặn dò.

Vương Tử Quân được Tần Hồng Cẩm tiễn về nhà của mình, hắn cũng không nghe lời đề nghị của Đào Nhất Hành mà đến ở trong nhà khách Nam Giang, hắn đến ở trong căn nhà của mình.

Xe của Tần Hồng Cẩm không đi đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân tập thể dục trong sân một lúc, sau đó đi lên lầu. Sau khi ăn sáng đơn giản, lúc này đã đến bảy giờ bốn mươi.

Vương Tử Quân cầm lấy cặp và đi xuống dưới lầu, lúc này Du Giang Vĩ và lái xe đã chờ ở bên dưới. Khi thấy Vương Tử Quân đi ra, Du Giang Vĩ tiến lên nhận lấy cặp trong tay Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương.

Du Giang Vĩ khẽ hô lên với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Du Giang Vĩ, sau đó hắn chuẩn bị lên xe. Lúc này một người từ trong một căn biệt thự cách đó không xa đi ra, khi thấy Vương Tử Quân thì khẽ gật đầu.

- Chào chủ tịch Chữ.

Vương Tử Quân có chút chần chừ, sau đó hắn vung tay lên chào người kia.

- Ha ha, bí thư Tử Quân, anh đi làm sớm thế?

Chủ tịch tỉnh Nam Giang Chữ Vận Phong có thân hình cao lớn làm cho người ta dễ sanh ra cảm giác so sánh mạnh yếu. Chữ Vận Phong là người có uy tín rất cao, là cán bộ bò từ cơ sở lên trên, có nhiều thủ hạ đáng tin trong tỉnh.

Vương Tử Quân và Chữ Vận Phong căn bản không có nhiều kết giao, hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hai người không có liên hệ nhiều trong lúc công tác, thế cho nên mối liên hệ cũng hơi chút thiếu hụt.

Chữ Vận Phong khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó hắn ngồi lên chiếc xe số hai tỉnh ủy, chiếc Audi màu đen chậm rãi biến mất trước mắt Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân ngồi lên xe mà không nói lời nào, hắn rơi vào trạng thái trầm ngâm. Du Giang Vĩ ngồi ở phía trước, trong lòng lại đang bùng sóng, suy xét về những lời đề nghị của mình với bí thư Vương.

Du Giang Vĩ nghĩ rằng bí thư Vương nhất định sẽ vận dụng những lời đề nghị của mình để làm cho cơ quan trở nên nghiêm túc, nhưng ba bốn ngày qua đi mà không có chút động tĩnh nào. Bí thư Vương vẫn ngồi trong phòng làm việc không nói một lời, ngoài việc xem văn kiện thì căn bản giống như chẳng muốn làm gì. Hơn nữa phương diện gặp mặt cán bộ thủ hạ, dù là ai cũng chỉ cười tủm tỉm, giống như căn bản không chút tức giận.

Du Giang Vĩ mơ hồ có chút thất lạc vì phản ứng của bí thư Vương, thậm chí còn nghi ngờ lãnh đạo của mình có phải quá mềm hay không? Nhưng bầu không khí của cơ quan vào thời gian qua căn bản làm cho hắn cảm thấy ý nghĩ của lãnh đạo là không phải không thể nào thực hiện được.

Tuy lãnh đạo cũng không làm gì nhưng bầu không khí cơ quan đã nghiêm túc hơn, ngay cả đám cán bộ chuyên hút thuốc đọc báo cũng thành thật ngồi trên cương vị của mình, không dám tiếp tục đi qua đi lại nói chuyện lung tung.

Hiệu suất của đơn vị lúc này được đề cao hơn khá nhiều, có nhiều văn kiện mà trước kia phải qua vài ngày đi lòng vòng mới được thông qua, bây giờ chỉ cần một buổi sáng là xong.

Du Giang Vĩ bắt đầu cảm thấy kỳ quái vì hiện tượng này, ngày hôm qua hắn trò chuyện với đồng sự, thế là chợt hiểu có chuyện gì xảy ra. Thì ra mọi người biết lãnh đạo mới đến nhận chức, nhất định sẽ nắm một người nào đó để khai đao, vì vậy trước khi lãnh đạo nổi giận, bọn họ đều trở nên cực kỳ thành thật, chỉ sợ mồi lửa sẽ chuyển lên người mình.

Muốn mà không làm mới thật sự là thượng sách, Du Giang Vĩ thầm suy đoán ý nghĩ của bí thư Vương, thế là cảm thấy mình học tập được không ít. Bí thư Vương tự cấp áp lực cho đơn vị của mình, đồng thời lại ném quyền chủ động vào trong tay mình. Lúc này nếu như có ai không chịu kiềm chế, chỉ sợ sẽ bị gậy của bí thư đập vào mặt.

- Hôm nay có sắp xếp gì không?

Khi lái xe chạy vào khu văn phòng tỉnh ủy, Vương Tử Quân trầm giọng hỏi Du Giang Vĩ.

- Bí thư Vương, sáng hôm nay có một hội nghị liên tịch của ủy ban tư pháp, bí thư Phùng xin ngài đi chủ trì.

Du Giang Vĩ đã sớm nhớ rõ hành trình trong ngày của bí thư Vương, lúc này Vương Tử Quân hỏi thì vội vàng trả lời.

Hội nghị liên tịch của ủy ban tư pháp, ủy ban tư pháp chính là đơn vị nắm công tác tư pháp, nếu bí thư ủy ban tư pháp có thể thống lĩnh hội nghị liên tịch của khối tư pháp, trên cơ bản có thể quán triệt được ý chỉ của mình vào trong hệ thống tư pháp trong tỉnh.

Đây là hội nghị liên tịch đầu tiên của ủy ban tư pháp khi Vương Tử Quân tiến vào nhận công tác ở tỉnh Nam Giang. Đối với hắn thì đây chính là một cơ hội để làm nổi bật tâm tư, có thể khống chế được khối tư pháp hay không thì hội nghị lần này rất quan trọng.

- Ừ!

Vương Tử Quân khẽ gật đầu nói.

Khi xe dừng lại thì phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc đã chờ sẵn dưới lầu, hắn cầm vài phần văn kiện trong tay. Khi thấy Vương Tử Quân xuống xe, hắn nhanh chóng tiến lên chào đón:

- Bí thư Vương, chỗ này của tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài.

Phùng Thường Quốc là một cán bộ công tác không ít năm trong khối tư pháp tỉnh Nam Giang, trước kia từng là phó cục trưởng cục công an tỉnh. Hắn căn bản không có chút mâu thuẫn với vị trí bí thư ủy ban tư pháp, vì hắn là người đã có tuổi, hướng đi không còn nhiều, căn bản không có ý kiến gì với các vị lãnh đạo đến nắm công tác tư pháp.

Phùng Thường Quốc cho rằng ai là bí thư ủy ban tư pháp cũng như nhau, thế nhưng khi Vương Tử Quân đến làm bí thư thì hắn lại cảm thấy không tốt.

Cũng không phải Phùng Thường Quốc hoài nghi năng lực của Vương Tử Quân, vì hắn luôn quan tâm đến điều này. Dù hắn chưa từng có liên hệ với bí thư Vương, thế nhưng hắn biết vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này cũng không phải là người dễ dàng gì.

Chưa nói đến những thứ gì khác, sau khi vào nhận công tác thì Vương Tử Quân căn bản chưa từng làm ra hành động gì khác, đặt chính mình lên một vị trí tuyệt diệu. Nhìn thì giống như lãnh đạo không quan tâm, thế nhưng thực tế lại làm cho mình đứng lên vị trí trọng tài, ai xảy ra vấn đề sẽ bị đánh đòn. Thế cho nên ba vị phó bí thư trong ủy ban tư pháp đều trở nên dễ bảo, chỉ sợ phần công tác mình được phân công quản lý có xảy ra vấn đề.

Nhưng nắm giữa ủy ban tư pháp và cả hệ thống tư pháp là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là Phùng Thường Quốc biết rõ cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi là hạng người gì. Hắn cảm thấy bí thư Vương nếu muốn nắm chặt hệ thống tư pháp thì căn bản không phải là việc gì dễ dàng.

Bí thư tiền nhiệm cũng không phải là một nhân vật đơn giản, cũng muốn quán triệt ý chỉ của mình vào trong hệ thống tư pháp, thế nhưng cuối cùng không phải biến thành cánh chim gãy cánh sao? Hơn nữa uất ức nhất chính là lúc rời đi còn phải mở miệng đề cử Chân Hồng Lỗi tiến lên nhận lấy chức vụ để trống.

Đối với Phùng Thường Quốc thì Chân Hồng Lỗi không tiến lên nắm giữ chức vụ đã là chiến thắng lớn nhất, còn Vương Tử Quân công tác như thế nào thì hắn cũng không quá quan tâm suy xét.

- Anh Phùng, đến phòng làm việc của tôi rồi nói.

Vương Tử Quân căn bản cũng khá tôn trọng Phùng Thường Quốc, hắn khẽ cười cười với đối phương rồi cất bước đi về phía phòng làm việc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui