Bí Thư Trùng Sinh

Không ngờ Diêu Trung Tắc cho ra một lời đề cử tiến lên chức vụ phó chủ tịch thường vụ vẫn là cán bộ thành phố Lâm Hồ. Diệp Thừa Dân không tin Diêu Trung Tắc căn bản không hiểu ý nghĩ của mình, thế nhưng lúc này Diêu Trung Tắc làm như vậy, chỉ có thể nói rõ một sự thật: Trong sự kiện này thì Diệp Thừa Dân căn bản không cùng một dòng nước với chủ tịch Chữ Vận Phong.

Lãnh đạo đứng hàng thứ hai và thứ ba trong tỉnh cùng vận tác với nhau, điều này không khỏi làm cho Diệp Thừa Dân cảm nhận được áp lực sâu sắc. Nhưng lão căn bản không biểu hiện ra bên ngoài, dù sao thì vào lúc bình thường lão vẫn biểu hiện ra cực kỳ quy củ, cũng không vì Chữ Vận Phong là người không ra gì mà ném bỏ những phong cách của mình.

Sau khi trầm ngâm một lát thì Diệp Thừa Dân nói:

- Để cho các đồng chí của phòng tổ chức khảo sát cẩn thận một chút, nếu như không có vấn đề gì, ngày mai sẽ mở hội nghị thường ủy thảo luận.

Diêu Trung Tắc gật đầu xưng vâng, vẻ mặt có vài phần đạm bạc giống như đây là sự kiện căn bản không liên quan gì đến mình. Thế nhưng lão lại cảm thấy rất vui, cũng không phải vui vì nắm bắt được vị trí phó chủ tịch thường vụ này, đó là đối sách của mình tỏ ra hữu hiệu với bí thư Diệp. Lão đi giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Nam Giang, lão cần phải làm sao cho quyền lợi của mình đạt đến vị trí cao nhất.

- Bí thư Diệp, ngài đã nghe qua những yêu cầu của đồng chí Tử Quân với tòa án tỉnh chưa?

Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi thay đổi chủ đề.

Vẻ mặt Diệp Thừa Dân trở nên vô cùng thản nhiên, lão khẽ xoay ghế, sau đó cười nói:

- Yêu cầu gì? Anh ấy là bí thư ủy ban tư pháp, xem ra cũng khá nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác.

Diêu Trung Tắc không tin Diệp Thừa Dân không biết, nhưng Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh, cho dù giả vờ hồ đồ thì anh cũng không thể chọc phá ra, chỉ có thể thành thật báo cáo. Lão có chút suy tư, sau đó khẽ nói:

- Hai ngày trước cục công an ra tay xử lý một vụ trộm cướp phương diện của ngành điện, sau đó phát hiện nó có liên quan đến vụ án sáu năm trước, kết quả là sáu năm trước tòa án có phán quyết oan sai cho một người.

- Tòa án tích cực chỉnh đốn và cải cách, cũng đã đền bù tổn thất cho người bị oan sai, chuyện này vốn nên chìm xuống. Nhưng bí thư Vương Tử Quân lại nghiêm khắc cho ra chỉ thị, yêu cầu nhân viên phá án phải có trách nhiệm. Điều này làm cho tòa án phát sinh mâu thuẫn, một vài nhân viên công tác cảm thấy có chút bàng hoàng.

Diệp Thừa Dân ừ một tiếng, cũng không tỏ thái độ gì, lão nhìn thoáng qua Diêu Trung Tắc rồi nói:

- Bí thư Diêu, anh thấy sự kiện này thế nào?

- Bí thư, yêu cầu nghiêm khắc là tốt, thế nhưng tôi cảm thấy đồng chí Vương Tử Quân là không tốt lắm. Hai ngày trước tổ chức hội nghị liên tịch của khối tư pháp, Chu Tiến Liên vì không khỏe nên không thể đến tham gia, thế là đồng chí Tử Quân mượn sự kiện này để gõ lên đầu khối tòa án, tôi cảm thấy tính cách như vậy gây bất lợi cho sự phát triển hài hòa của tỉnh Nam Giang.

Diêu Trung Tắc nói đến đây thì nuốt nước bọt nói:

- Tất nhiên chúng ta cần cố gắng giúp đỡ công tác của cán bộ trẻ tuổi, thế nhưng cũng phải ra tay uốn nắn khi xuất hiện sai lầm.

Lúc này Khuất Chấn Hưng đi vào châm trà cho hai vị lãnh đạo, hắn nghe được những lời của Diêu Trung Tắc, thế là tận đáy lòng có hơi ớn lạnh. Hèn gì người ta nói bí thư Diêu là kẻ hay đâm một đao thấy màu đỏ, lời này căn bản không sai chút nào. Lúc này bí thư Diêu mở miệng giống như quan tâm giúp đỡ bí thư Tử Quân, thế nhưng ý nghĩa thật sự là đẩy bí thư Tử Quân xuống đáy vực.

Nếu thượng cấp tiến hành phê bình bí thư Tử Quân ở phương diện này, như vậy sau này bí thư Vương Tử Quân làm sao có thể triển khai mở rộng công tác? Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, cần phải có sự giúp đỡ của lãnh đạo khi nắm bốn khối công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án, bây giờ thượng cấp không ủng hộ còn muốn cho một gậy, như vậy sau này còn có tư cách gì để người khác phải nghe lời?

Lúc này bí thư Diệp nếu vung tay kéo một cái thì tốt.

- À, đồng chí trẻ tuổi phải bảo vệ, đồng thời khi đến thời điểm thích hợp cũng phải bồi dưỡng một chút, anh đến trò chuyện với đồng chí Tử Quân đi.

Diệp Thừa Dân nói làm cho Khuất Chấn Hưng có chút thất vọng, nhưng chỉ là có chút thất vọng mà thôi. Hắn dù có chút hảo cảm với bí thư Vương, thế nhưng quan hệ giữa hai người là không sâu.

Diêu Trung Tắc báo cáo thêm mười phút nữa rồi rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Sau khi thấy Diêu Trung Tắc đi ra khỏi phòng bí thư, Khuất Chấn Hưng đi vào bên trong thu nhập những ly trà trên bàn.

- Chấn Hưng, cậu thấy Vương Tử Quân kia thế nào?

Khi Khuất Chấn Hưng chuẩn bị bưng trà bỏ đi, Diệp Thừa Dân chợt mở miệng hỏi.

Khuất Chấn Hưng chợt sững sờ, hắn không ngờ bí thư Diệp Thừa Dân lại hỏi mình một câu như vậy. Tuy hắn cảm thấy mình cho ra một đánh giá với cán bộ lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy thì căn bản không phù hợp, thế nhưng hắn là thư ký của bí thư Diệp, hắn cần phải đặt ý chỉ của bí thư Diệp lên cao nhất. Hắn suy tư giây lát rồi định mở miệng, thế nhưng Diệp Thừa Dân lại khoát tay nói:

- Cậu đi ra đi.

Chủ tịch Chữ Vận Phong dù có phòng làm việc ở khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng lão căn bản không ở chỗ này, chủ yếu ở lại phòng làm việc trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Lúc này lão đang trầm ngâm nhìn Chu Tiến Liên.

Chu Tiến Liên trước mặt người ngoài thì chọn năm lấy sáu, thế nhưng đứng trước Chu Tiến Liên thì căn bản giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, hắn cúi đầu chờ lãnh đạo phê bình.

- Anh Chu ơi là anh Chu, anh thật sự quá mạnh mẽ, tôi nói với anh thế nào đây? Anh làm như vậy thì bí thư Vương sao có thể tiếp tục chủ trì công tác của khối tư pháp? Lãnh đạo thượng cấp phê bình, cho dù anh có ý kiến thì cũng phải giải thích với lãnh đạo, nào có người giống như anh? Có phải anh cảm thấy mình khác với người ta không?

Gương mặt Chữ Vận Phong rất âm trầm, giọng nói càng thêm âm trầm.

Chu Tiến Liên là bộ hạ cũ của Chữ Vận Phong, hắn căn bản hiểu rõ tính nến của lãnh đạo. Hắn biết rõ lãnh đạo càng lớn tiếng thì đường về của mình càng rộng rãi. Khi lãnh đạo không phê bình mà nói cười như không có gì với anh, lại chúc mừng anh, như vậy tính mệnh chính trị của anh xem như chấm dứt.

VÌ vậy đám bộ hạ cũ luôn hy vọng bị lãnh đạo mắng, vì chủ tịch Vương càng mắng thì càng quan tâm đến anh, càng xem anh là người một nhà.

- Chủ tịch Chử, tôi biết sai rồi, tôi biết rõ không nên làm như vậy. Nhưng thưa lãnh đạo, tôi là lãnh đạo đơn vị, tôi phải phụ trách với cấp dưới, Vương Tử Quân có ý gì, không phải là vì hôm đó tôi không đến họp, thế cho nên mới dùng biện pháp này để gõ đầu tôi sao?

Khi thấy gương mặt Chữ Vận Phong tốt hơn một chút thì Chu Tiến Liên mới an tâm hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui