Bí Thư Trùng Sinh

Tào Chân Nhi cũng không vội vàng hỏi, nàng lẳng lặng dựa lên hàng ghế phía sau, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tào Kha Nhi. Vừa rồi Tào Kha Nhi gọi điện thoại cho một người bạn công tác ở trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy, người kia cũng là một kẻ theo đuổi Tào Kha Nhi, thế cho nên căn bản mở miệng nói tất cả những gì mình biết.

- Chị, tên họ Vương kia thật sự xảo quyệt giống như những gì chị nói, khi mọi người cho rằng hắn đang thu, kết quả sớm rõ ràng, không ngờ đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, đối phương đã sớm chuẩn bị xong tất cả. Anh ta chủ động đề xuất cơ chế thanh kiếm hai lưỡi trong hội nghị thường ủy, thực hành phương án truy cứu oan sai, tăng tính trách nhiệm của người trong cuộc, đồng thời cũng bảo vệ cán bộ của mình. Phương án này căn bản được hội nghị thường ủy thông qua.

Tào Kha Nhi nói đến đây thì dùng giọng mất hứng mắng một câu:

- Lần này Chu Tiến Liên rõ ràng bị người ta đùa giỡn như heo con.

- Kha Nhi, em tức giận cái gì? Chánh án Chu của em còn chưa nổi giận, em làm sao vậy?

Tào Chân Nhi dùng ánh mắt nhàn nhã nhìn Tào Kha Nhi rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Chị, thật ra việc này không liên quan gì đến em, thế nhưng em không thích vẻ mặt tên họ Vương kia.

Tào Kha Nhi nói một câu dễ nghe với chị mình, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì tên kia đã đánh bại anh rể của nàng là Nguyễn Chấn Nhạc.

- Kha Nhi, tỉnh Nam Giang rồng cá lẫn lộn, em bây giờ còn trẻ, vị trí cũng thấp, cũng không thể tùy tiện lên tiếng, để trộn lẫn vào trong tranh chấp của thần tiên, như vậy căn bản không có gì là tốt với em cả.

Tào Chân Nhi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tào Kha Nhi, nàng khẽ mở miệng khuyên nhủ.

- Chị, em biết rồi, em không quan tâm bọn họ đang làm trò gì là được.

Tào Kha Nhi nói, sau đó nàng thay đổi chủ đề:

- Chị, chị nói xem, chánh án Chu đã bại một lần, sau này còn dám sĩ diện trước mặt bí thư Vương hay không?

Tào Chân Nhi cười một tiếng, sau đó nàng dùng giọng từ chối cho ý kiến nói:

- Cái này khó ai nói cho rõ được, nhưng có thể khẳng định một điều là Vương Tử Quân ít nhất cũng đang dừng chân yên ổn ở Nam Giang, sau này phát triển như thế nào thì phải xem vào lựa chọn của anh ta.

...

Có ba chiếc xe dừng ở lối vào thành phố Lâm Hồ, vài người đang đứng đợi bên cạnh xe, khói thuốc liên tục bốc lên.

- Sắp đến chưa?

Một người đàn ông trung niên đứng bên phải mở miệng hỏi một người thanh niên. Người đàn ông trung niên này hơn bốn mươi lăm tuổi, vóc dáng cao gầy, gương mặt dài và khá gầy, thật sự giống như một cây gậy trúc.

Người thanh niên phía sau lên tiếng:

- Bí thư Vạn, vừa rồi tôi đã liên lạc với thư ký Du, anh ấy nói năm phút nữa sẽ rời khỏi đường cao tốc.

- Bây giờ đã quá mười phút rồi, vì sao còn chưa thấy bóng dáng đâu?

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua tên thanh niên phía sau, vẻ mặt không được tốt cho lắm.

Người thanh niên căn bản không muốn mình bị lãnh đạo răn dạy, thế nhưng lúc này thật sự bất đắc dĩ. Hắn dù thầm oán trong lòng nhưng vẻ mặt lại không dám có chút biểu hiện nào khác thường, ngoài miệng cũng không dám giải thích.

- Anh Vạn, anh cũng đừng quá nóng lòng, chúng ta kiên nhẫn đợi một lát nữa. Anh xem mình kìa, nào cần phải vội vàng xao động như vậy?

Người đàn ông trung niên đứng giữa cười tủm tỉm nói.

Bí thư Vạn vội vàng gật đầu nói:

- Bí thư Quản phê bình rất đúng, xem ra tôi có chút vội vàng xao động.

Viên thư ký nhìn hai người trò chuyện mà trong lòng thầm hiểu rõ vấn đề. Hắn là thư ký của bí thư Vạn, hắn căn bản hiểu rõ tính cách của bí thư ủy ban tư pháp thành phố Lâm Hồ Vạn Thạch Tắc. Lãnh đạo của mình có gương mặt dài thế nhưng công tác thì lại rất đầy đặn, bây giờ có chút biểu hiện vội vàng xao động, rõ ràng là biểu diễn cho bí thư Quản nhìn.

"Hừ, nghênh đón một vị thường ủy tỉnh ủy, bí thư Quản đến làm gì? Nếu như hắn không đích thân đến đây, chính mình sao lại bị lãnh đạo mắng như vậy?"

Thư ký nhìn đồng hồ và cảm thấy có chút gấp gáp. Hắn vừa điện thoại liên lạc với thư ký Du, đối phương nói năm phút sau sẽ rời khỏi đường cao tốc, vì sao bây giờ còn chưa đến?

Viên thư ký sờ vào điện thoại trong túi áo, hắn thật sự rất muốn gọi điện, thế nhưng cuối cùng lại bỏ qua ý nghĩ của mình. Nếu hắn nóng lòng gọi điện thoại, chỉ sợ sẽ càng làm cho lãnh đạo của mình mất hứng.

Lưu Đắc Di nhìn vào ngã rẽ trên đường cao tốc rồi nghĩ đến sự việc hôm nay. Có một việc làm cho hắn cảm thấy trở tay không kịp. Ví dụ như nghi thức nghênh đón, dựa theo quy định thì lãnh đạo của mình là bí thư Vạn đến đây nghênh đón bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy là được. Thế nhưng lãnh đạo còn chưa đi ra khỏi khu văn phòng thì gặp xe của bí thư thị ủy Quản Vực Phương.

Hai bên ở trong cùng một khu văn phòng, Lưu Đắc Di biết rõ thói quen của bí thư Quản. Bình thường khi lãnh đạo tỉnh ủy đến khảo sát nghiên cứu thì hắn đứng ở cổng khu văn phòng thị ủy đón là quá tốt rồi, cũng chỉ có bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chữ Vận Phong và phó bí thư Diêu Trung Tắc đến Lâm Hồ thì hắn mới phải đi ra ngoài đứng chờ. Hôm nay làm sao vậy? Chỉ là một vị bí thư ủy ban tư pháp đến Lâm Hồ, vì sao Quản Vực Phương lại đến đây? Mặt trời mọc hướng tây rồi sao?

Khi Lưu Đắc Di đang cảm thấy nghi hoặc thì một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi rời khỏi đường cao tốc. Khi chiếc xe này chạy đến, bí thư Quản Vực Phương dang hút thuốc nhanh chóng vứt đi, sau đó tranh thủ tiến lên nghênh đón.

Quản Vực Phương đi phía trước, khi xe còn chưa dừng lại ổn định thì đã tiến lên nghênh đón. Hắn vừa mở cửa xe vừa cười nói:

- Bí thư Vương, cuối cùng cũng đã được đón tiếp ngài, chào mừng ngài đến thành phố Lâm Hồ kiểm tra chỉ đạo công tác.

Vương Tử Quân cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt Quản Vực Phương, thế nhưng có lẽ là lần gặp mặt thứ hai. Lần đầu tiên là khi Vương Tử Quân đến nhận chức thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy thì có gặp mặt đối phương trong hội nghị ra mắt, nhưng lúc đó Vương Tử Quân căn bản không chú ý đến Quản Vực Phương.

Nhưng trước khi đến kiểm tra thị sát thành phố Lâm Hồ, Vương Tử Quân đã bỏ ra không ít công sức để điều tra về tình huống nơi này, thế nên tìm ra được vài thông tin bổ ích. Lúc này thấy người mở cửa xe cho mình là bí thư Quản Vực Phương, hắn không khỏi sinh ra cảm giác sững sờ. Nhưng ngay sau đó hắn đã bắt tay Quản Vực Phương rồi nói:

- Chào bí thư Quản, tôi lần này đến thành phố Lâm Hồ để khảo sát một chút, lại làm phiền anh rồi.

- Ha ha ha, bí thư Vương đến đây là vinh hạnh cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi, kính mong bí thư Vương cho ra nhiều lời phê bình với công tác của chúng tôi. Tôi nghe nói bí thư Vương là chuyên gia ở phương diện phát triển kinh tế, thành phố La Nam là địa phương nổi tiếng cả nước. Bí thư Vương, những ngày tới ngài có thời gian không? Tôi đang định đưa theo bốn bộ ban ngành đến tìm ngài học hỏi kinh nghiệm, để ngài bắt mạch phát triển cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi.

Quản Vực Phương nói bằng giọng điệu thành khẩn, gương mặt không có nhiều biểu cảm, không khỏi đẩy Vương Tử Quân lên vị trí cao vời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui