Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân nhe thấy Quản Vực Phương nói đến thành phố La Nam, hắn biết người trước mặt có nghiên cứu về mình. Hắn không nói thêm điều gì, chỉ bắt tay với Quản Vực Phương, sau đó hắn cười bắt tay với bí thư ủy ban tư pháp thành phố Lâm Hồ Vạn Thạch Tắc, cũng không quên bắt tay với thư ký trưởng Lý Sướng Cương.

Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, sau khi xe dừng lại thì nhanh chóng chạy xuống, chuẩn bị mở cửa xe cho Vương Tử Quân, không ngờ lại bị Quản Vực Phương nhanh tay cướp mất. Cũng may những ngày qua hắn đã nhiều lần gặp phải tình huống này, thế cho nên cười cười thuận theo tự nhiên.

Nhưng Du Giang Vĩ vẫn có chút khiếp sợ, hắn biết rõ Quản Vực Phương là ai. Mặc dù đối phương là bí thư thị ủy Lâm Hồ, thế nhưng căn bản là một cái tên vang dội trong các cơ quan ban ngành tỉnh Nam Giang.

Thành phố Lâm Hồ là địa phương phát triển kinh tế nhanh chóng trong tỉnh, tuy so ra kém thành phố Đông Hồng và Ngân Bằng nhưng cũng có được vị trí thứ ba. Hơn nữa Quản Vực Phương là cán bộ thành phố Lâm Hồ, lại là bộ hạ cũ của chủ tịch Quản Vực Phương, trong mắt nhiều người hắn là một tồn tại căn bản là hét ra lửa.

Tất nhiên đây cũng chỉ là những tin đồn mà Du Giang Vĩ nghe được, rốt cuộc là thật hay giả thì không dám xác định.

Nhưng hôm nay Du Giang Vĩ cảm thấy có lẽ oan uổng cho Quản Vực Phương, đối phương nào kiêu ngạo như tin đồn? Khác biệt là người này căn bản rất khiêm tốn, nếu không với vị trí và cá tính như vậy, đối phương sao có thể ra tận đây đón tiếp bí thư Vương?

- Cậu Giang Vĩ, hoan nghênh cậu đến thành phố Lâm Hồ chúng tôi.

Du Giang Vĩ đang đứng yên lặng một bên, lúc này Quản Vực Phương chợt đi đến rồi dùng giọng nhiệt tình nói.

Du Giang Vĩ chợt sững sờ, đãi ngộ như vậy làm cho hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Quản Vực Phương gọi mình là gì? Chẳng lẽ là cậu Giang Vĩ sao? Hắn có chút sững sờ, sau đó vội vàng duỗi hai tay ra bắt tay bí thư Quản Vực Phương.

Quản Vực Phương là ai? Trước kia Quản Vực Phương là một tồn tại mà Du Giang Vĩ luôn ngưỡng mộ, tự xưng là một trong những ban ngành thường ủy trong tương lai của tỉnh Nam Giang. Đừng nói là Du Giang Vĩ, cho dù là các vị phó bí thư của ủy ban tư pháp cũng căn bản không được Quản Vực Phương xưng hô anh em như vậy.

Nhưng bây giờ một nhân vật như thế lại chủ động gọi Du Giang Vĩ là em, điều này thật sự làm cho Du Giang Vĩ cực kỳ giật mình.

- Sau này nếu cậu Giang Vĩ có thời gian thì nên đến thành phố Lâm Hồ dạo một vòng, tuy thành phố chúng tôi không phồn hoa như tỉnh thành, thế nhưng lại có được sự ưu đãi về phương diện du lịch, thật sự khá đẹp.

Quản Vực Phương cũng không nhanh chóng buông tay Du Giang Vĩ, hắn dùng giọng chân thành nói.

Mặc dù Du Giang Vĩ biết rõ sau này mình căn bản không thể nào làm phiền Quản Vực Phương, thế rơi vào tình cảnh này thì hắn vẫn khách khí nói"

- Cám ơn bí thư Quản.

- Giữa tôi và cậu cũng không nên khách khí nhiều như vậy.

Quản Vực Phương nói rồi lại vỗ vỗ vai Du Giang Vĩ:

- Cậu đi theo bí thư Vương, vài năm sau sẽ tiến lên, sau này có gì cần anh cổ vũ thì cứ mở miệng.

Lúc này Vương Tử Quân đã chào hỏi Vạn Thạch Tắc và Lý Sướng Cương xong, Quản Vực Phương bên kia cười nói với Du Giang Vĩ xong thì lại tiến lên tiếp đón Vương Tử Quân. Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, sau khi hai bên nói vài câu thì Quản Vực Phương theo chân Vương Tử Quân lên xe.

Du Giang Vĩ ngồi bên cạnh ghế tài xế mà biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng. Những ngày qua hắn đi theo bí thư Vương thị sát các thành phố trong tỉnh, hắn thiết thực cảm nhận được chỗ tốt của một vị thư ký lãnh đạo, mỗi lần quay về thì phía sau xe hơi luôn có một mớ đặc sản địa phương.

Tất cả những món đặc sản phần lớn đều được cán bộ địa phương chuẩn bị sẵn, Du Giang Vĩ có nhiều hạn chế, tuổi còn trẻ, không thể vì nhỏ mà mất lớn. Vì vậy hắn nắm chắc một nguyên tắc: Tiền tài lễ vật lớn không động vào, cũng đừng có ai muốn đào lỗ hổng từ người hắn, nhưng đặc sản địa phương thì căn bản không từ chối. Hơn nữa bí thư Vương cũng không phản cảm vì những món đặc sản kia, biết đâu ngồi trên vị trí của bí thư Vương thì càng lên cao càng lạnh, hắn cần phải vui lòng nhận quà đặc sản địa phương, như vậy biểu hiện chút gần gũi với cán bộ cấp dưới, nếu không sẽ trở thành người cô đơn trong quan trường.

Du Giang Vĩ hiểu rõ mọi người đối xử tốt với mình căn bản là muốn câu cá lớn. Hắn là thư ký của thường ủy tỉnh ủy, chỉ cần một thời gian sau sẽ có cơ hội phát triển, chỉ cần người nào ném ra tương lai tươi sáng thì tất nhiên sẽ có hiệu quả lung lạc nhân tâm, bây giờ nói ra thì sau này sẽ không phải rơi vào tình huống nước đến chân mới nhảy. Du Giang Vĩ thầm nghĩ, chính mình cần làm chính là phải công tác đến nơi đến chốn, phấn đấu thật nhiều phục vụ cho lãnh đạo.

Ví dụ như Quản Vực Phương, người này căn bản không coi trọng Du Giang Vĩ, mà chỉ coi trọng vị trí hiện tại của Du Giang Vĩ. Nhân vật nổi tiếng bá đạo như Quản Vực Phương khách khí với Du Giang Vĩ, chỉ có thể là vì coi trọng bí thư Vương.

Bí thư Vương căn bản không có vị trí cao vời trong thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng lực ảnh hưởng lại khá mạnh mẽ từ sau sự kiện của Chu Tiến Liên. Vương Tử Quân căn bản không những thực hiện được ý đồ của mình, còn dựng lên quyền uy của mình.

Vị bí thư mới đến của ủy ban tư pháp căn bản không dễ chọc vào, đây chính là lời nói của đám cán bộ trong tỉnh, cung có người nói với Du Giang Vĩ như vậy. Bí thư Vương không dễ trêu chọc, đây là lãnh đạo có thủ đoạn, có ít người tình nguyện tìm rủi ro trên người bí thư Vương. Vương Tử Quân vừa ra tay đã làm cho người Chu Tiến Liên đầy bụi đất, thế nhưng lại tạo ra hình tượng nhìn xa trông rộng cho mình, điều này làm cho đám người phía dưới sinh lòng cố kỵ, cho nên khi nhàn rỗi cũng không dám động vào một nhân vật như thế.

Du Giang Vĩ thầm nghĩ sau này nên phục vụ bí thư Vương như thế nào, hắn chợt nghe thấy bí thư Quản Vực Phương đang báo cáo tình huống phát triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ cho Vương Tử Quân. Đặc biệt là khi nói đến phương diện xây dựng tiêu chí kiến trúc cho thành phố, bên trong còn nói ra vài câu chuyện vui, bầu không khí rất hòa hợp.

- Bí thư Quản, thành phố Lâm Hồ của các anh phát triển rất nhanh, đặc biệt là phương diện xây dựng đô thị, càng là một địa phương đi đầu trong tỉnh, thật sự không dễ dàng gì.

Vương Tử Quân căn bản cho ra đầy đủ lời khẳng định với công tác của thành phố Lâm Hồ.

Trong lúc Quản Vực Phương mở miệng báo cáo, Vương Tử Quân cũng quan sát bí thư thị ủy Quản Vực Phương của thành phố Lâm Hồ. Tuy bí thư Quản hạ tư thái xuông rất thấp, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ năng lượng của đối phương. Hắn biết rõ với vị trí hiện tại của mình thì còn chưa đủ tư cách quyết định vận mệnh của Quản Vực Phương, thế nên hắn áp dụng nguyên tắc người kính ta một thước thì ta kính lại một trượng, nếu anh hạ thấp tư thái, tôi cũng tỏ ra bình dị gần gũi dễ gần.

Còn phương diện phát triển thành phố Lâm Hồ, Vương Tử Quân ngược lại có chút ý kiến, thế nhưng hắn không nói ra. Dù sao thì đó cũng không phải là khối công tác của hắn, nói nhiều không nhất định là tốt.

Khi Vương Tử Quân đang thầm suy tư thì lái xe Tiểu Trần chợt giẫm thắng, xe dừng lại.

Vì xe thắng gắp nên Vương Tử Quân có hơi chúi người về phía trước, hắn có chút kinh ngạc, ngay sau đó không khỏi nhìn ra bên ngoài.

Quản Vực Phương cũng nhìn ra bên ngoài, chợt thấy một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi đang đứng chặn đầu xe.

Người phụ nữ trung niên kia còn chưa đứng vững thì một chiếc xe Santana chạy đến như bay, hai người thanh niên lao xuống, không chờ người phụ nữ kia kịp phản ứng, bọn họ nhanh chóng kéo nàng lên xe.

Động tác của hai người thanh niên rất nhanh, tất cả đã không còn gì, như chưa từng phát sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui