Y Phong cũng không quan tâm đến tư thái cao thượng của Mã Tiểu Hồng, lần này nếu không phải nể mặt cùng là bạn học thì nàng sẽ không đến. Dù thế nào thì Mã Tiểu Hồng kia cũng là kẻ tài trí hơn người, Hào Vân Trung lại là người yêu mến Y Phong nhiều năm, nhưng dù sao cũng chỉ là bạn học bình thường, cũng không đáng để so sánh. Nhưng lúc này nghe Mã Tiểu Hồng nói về Vương Tử Quân, trong lòng nàng cảm thấy rất hèn mọn, giống như nuốt vào một con ruồi, rất không thoải mái.
- À, cô nói đúng, tôi công tác ở xã Tây Hà Tử.
Y Phong chuẩn bị trả lời thì Vương Tử Quân đã đứng lên kéo tay Y Phong dùng giọng nhàn nhạt đáp lại.
- Thực tế thì dưới nông thôn là rất tốt, không khí tươi mát không bị ô nhiễm. Anh công tác ở xã Tây Hà Tử cũng rất phù hợp, vài tháng nữa Vân Trung sẽ xuống Tây Hà Tử làm phó chủ tịch xã. Nơi này cũng không có người ngoài, sau này kính xin anh giúp đỡ nhiều hơn.
Mã Tiểu Hồng dùng giọng đắc ý nói.
- Phó chủ tịch xã? Vân Trung cậu mới đó đã được đề cử làm cán bộ cấp phó khoa rồi sao? Ôi, tiểu tử cậu phải về nhà đãi khách mới được.
Một tên bạn học nam nghe lời khoe khoang của Mã Tiểu Hồng thì dùng giọng hâm mộ nói.
- Đúng vậy, cấp phó khoa và địa vị thực chất, chúng ta muốn được như vậy cũng cần phải năm sáu năm nữa. Vân Trung, đến lúc đó cũng đừng quên anh em là được.
Hào Vân Trung nghe những lời vuốt mông ngựa của mọi người, hắn đưa mắt nhìn đám người, chợt sinh ra cảm giác ưu việt.
"Tên kia quen biết Y Phong thì thế nào? Hừ, không nghe lời ông thì chỉ có chết thôi. Dám cướp người yêu trong mộng của ông, đến thời điểm phù hợp thì ông sẽ cho mày biết tay!"
- Thật ra cũng không muốn cho Vân Trung xuống nông thôn, vì đề bạt anh ấy trong phòng cũng không có gì là khó khăn. Chỉ là bác Tôn có nói, nếu muốn phát triển tốt thì phải có kinh nghiệm cơ sở, cần phải rèn luyện ở nông thôn ít nhất là hai năm.
Mã Tiểu Hồng nói đến bác Tôn thì khẽ hạ giọng nói:
- Bác Tôn chính là bí thư huyện ủy!
Đám bạn học nghe Mã Tiểu Hồng gọi bí thư Tôn Lương Đống là bác Tôn, thế là ánh mắt không khỏi trở nên nóng bỏng.
- Anh bạn, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội tới lui, tôi đến xã Tây Hà Tử sẽ chưa thể làm quen ngay, kính xin cậu quan tâm nhiều hơn.
Hào Vân Trung thoải mái xòe bàn tay ra nói với Vương Tử Quân, đến bây giờ hắn còn chưa từng đi xuống xã Tây Hà Tử kia lần nào.
Vương Tử Quân thấy Hào Vân Trung duỗi tay thì cũng cười nhạt nói:
- Điều này sợ rằng không được, vì vị trí phó chủ tịch xã Tây Hà Tử đã được quyết định rồi.
Hào Vân Trung đang duỗi tay ra chợt khựng lại giữa không trung, mà đám người đang cười hì hì chợt sững sờ, gương mặt tươi vui đắc ý của Mã Tiểu Hồng cũng nhanh chóng cô đọng.
Y Phong mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, trong mắt có thêm vài phần khác thường, khoảnh khắc này Vương Tử Quân bắt đầu biểu hiện vẻ cường thế của mình.
- Tiểu Hồng, Vân Trung, mau đến đây, bí thư Tôn sắp đến, muốn gặp hai đứa.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi đẩy cửa bước vào, hắn nói lớn với Mã Tiểu Hồng và Hào Vân Trung, giọng điệu tràn đầy tự hào.
- Được rồi, Nhị thúc, chúng cháu sang ngay.
Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng với Mã Tiểu Hồng vừa tranh thủ chắp tay nói lời xin lỗi với bốn phía:
- Xin lỗi các vị, mọi người cứ ăn uống vui say, tận tình chơi đùa, lát nữa sẽ cho bọn họ đến chung vui với mọi người.
Mã Tiểu Hồng tuy đáp lời nhưng trên mặt vẫn có chút khinh thường, nàng liếc xéo Vương Tử Quân rồi dùng giọng bực bội nói:
- Có lẽ là anh nghe lầm, trong huyện Hồng Bắc này thì lời nói của bác Tôn chưa từng sai bao giờ.
Mã Tiểu Hồng vứt lại những lời này thì quay đầu bước đi, chú rể cũng theo sát phía sau, nhưng vừa đi được hai bước thì nghiêng đầu lại nói:
- Anh bạn, cơm có thể ăn bậy nhưng cũng không thể nói bậy, cậu nói chuyện không biết che miệng, tương lai sẽ phải chịu thiệt. Nể mặt Y Phong nên tôi không so đo với anh, nhưng sau này đời còn dài, những người khác cũng không dễ bỏ qua như tôi đâu.
Hào Vân Trung nói ra những lời như vậy rồi chạy vài bước đuổi theo Mã Tiểu Hồng, Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, hắn thấy mình không cần phải giải thích với đối phương.
Nhưng sau khi Hào Vân Trung và Mã Tiểu Hồng rời khỏi phòng, những vị bạn học kia lại gom góp lại thành nhóm, sau đó nói với Triệu Xuân Chi:
- Ôi, cô đúng là không biết nói chuyện, hôm nay vào ngày vui cũng không nên nói chuyện xui, sau này Y Phong không phải sẽ vài lời của cô làm cho mệt chết sao?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Y Phong rồi quay về vị trí của mình, Y Phong nhìn những người bạn học của mình mà khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Nếu không chúng ta về trước nhé?
- Về làm gì? Nha đầu, chúng ta đến tham gia tiệc cưới cũng vì ăn uống, nếu không ăn chẳng phải bỏ phí một tháng lương sao?
Khi Vương Tử Quân đang cố gắng an ủi Y Phong thì trong một gian phòng trang nhã, bí thư huyện ủy Tôn Lương Đống đang ngồi thản nhiên, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên ngồi bên phải, bên trái là trưởng phòng tài chính Mã Hữu Phúc. Lúc này Mã Hữu Phúc đang nhếch miệng cười, bí thư huyện ủy có thể đến đây ngồi xuống ăn bữa cơm thì thật sự rất có thể diện.
Mã Tiểu Hồng và Hào Vân Trung vừa rồi tỏ ra cao cao tại thượng trước mặt đám bạn học, bây giờ bọn họ lại giống như những đứa con cháu ngoan ngoãn, hai người một kẻ cầm ly một kẻ rót nước, đang châm trà cho các vị lãnh đạo.
Tôn Lương Đống tiếp nhận trà được Mã Tiểu Hồng dâng lên bằng hai tay, lão khẽ nhấp một ngụm rồi nói:
- Anh Mã, hạnh phúc lớn nhất trong đời chính là nhìn con cháu êm bề gia thất, cảnh tượng ngày hôm nay làm cho tôi rất hâm mộ, có đứa con rể tốt như vậy, những người như chúng tôi đây cũng đỏ cả mắt. tại TruyenFull.vn
Bí thư huyện ủy nói đùa thì những thuộc hạ phải nhanh chóng phụ họa theo, chút quy củ như vậy tất nhiên bọn họ phải hiểu. Lãnh đạo đã nói đùa, dù không buồn cười cũng phải ôm bụng cười lăn lộn, như vậy mới phát ra hiệu quả phù hợp. Thế cho nên lúc này chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên nở nụ cười nói:
- Bí thư Tôn nói những lời này thật sự là âm thanh trong lòng mỗi người, hôm nay trưởng phòng Mã song hỷ lâm môn, cần phải uống thêm vài ly trợ hứng mới được.
Mã Hữu Phúc có thể trở thành trưởng phòng tài chính thì tất nhiên biết rõ ai ra sức chèo chống cho mình, hắn cười ha hả và chủ động nói:
- Mã Hữu Phúc tôi có ngày hôm nay không phải nhờ bí thư Tôn dẫn đường chỉ lối sao? Chủ nhiệm Lý, hôm nay là ngày tốt lành, hai vị lãnh đạo có thể tận hứng.
Những vì lãnh đạo các ban ngành ở hai bên thấy bí thư huyện ủy khá hào hứng thì cũng ồn ào theo, đây là có chủ ý sẵn, có đôi khi dùng cơm thế này cũng có thể để lại cho lãnh đạo một ấn tượng tốt.
Tôn Lương Đống khẽ phất tay, những tiếng cười nói chợt biến mất, lão nói với Mã Hữu Phúc:
- Tôi nói hai câu, câu đầu tien chính là anh tiến lên làm trưởng phòng tài chính, là vì anh có năng lực, có thể phát triển tốt. Tôi là người cầm lái huyện ủy, tất nhiên tôi phải đặt anh lên vị trí phù hợp.
- Câu thứ hai, hôm nay là ngày đại hỉ của hai cháu, chúng ta là những lão già tuy có thể vui vẻ nhưng cũng đừng để khách lấn át chủ.
Tôn Lương Đống nói rồi vẫy tay với Hào Vân Trung:
- Tiểu Hào, cháu đến cương vị mới thì nhất định phải làm cho tốt, đừng để bố vợ mất mặt.
- Xin bí thư Tôn cứ yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ cố gắng công tác, sẽ báo đáp ơn tri ngộ của ngài.
Tiểu tử Hào Vân Trung này cũng là người thông minh, hắn cúi người rồi lớn tiếng đảm bảo.
- Ha ha ha, tiểu tử này cũng không nhận biết phương hướng, tôi bảo cậu đảm bảo với bố vợ, sao lại quay sang tôi? Ha ha...
Tôn Lương Đống nói những lời có vẻ như phê bình nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười sáng lạn.
- Bí thư Tôn, năm xưa chúng ta kết hôn đều phải tuyên thệ với đảng, hôm nay Tiểu Tào cũng không làm sai, ngài là bí thư huyện Hồng Bắc, đảm bảo với ngài thì cũng như đảm bảo với đảng, đảng lãnh đạo tất cả.
Quan trường giống như một vở kịch, nhân vật gì diễn cảnh gì đều đã rất rõ ràng. Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên không hổ danh là người chuyên môn phục vụ cho bí thư Tôn Lương Đống, hắn nói vài câu tâng bốc cực kỳ kịp thời và đúng chỗ, lại không có biểu hiện gì quá. Tôn Lương Đống sau khi nghe như vậy thì nở nụ cười thoải mái, ngoài miệng lại dùng giọng oán trách nói:
- Chủ nhiệm Lý, tôi biết cậu là một tay bút cực tốt của huyện ủy, sao bây giờ lại học được cách ăn nói trơn tru như vậy rồi?
Mã Tiểu Hồng nhìn tình huống vui vẻ hòa ái mà không nhịn được phải mở miệng:
- Hôm nay con đi gặp một người bạn học, bạn trai của cô ta thật sự nói chuyện không biết suy nghĩ. Bác Tôn, vì thế mà cháu muốn đến hỏi bác xem thế nào.
- Ủa, sao vậ? Hôm nay là ngày vui của Tiểu Hồng, ai dám làm cho cô dâu của chúng ta mất hứng? Bác Tôn cũng sẽ cho hắn biết tay.
Tôn Lương Đống lúc này có biểu hiện không giống như một vị bí thư huyện ủy nắm quyền khống chế cả huyện, mà là một vị trưởng bối.
- Hôm nay một đối tượng của bạn học cháu đến tham gia hôn lễ, cháu nghe nói anh ta công tác ở xã Tây Hà Tử, thế cho nên định cho Hào Vân Trung nói vài lời làm thân, vì vài ngày nữa Vân Trung sẽ xuống xã Tây Hà Tử công tác. Không ngờ người kia cũng không nể mặt, nói một câu làm cháu nuốt nghẹn quay về.
Mã Tiểu Hồng nói, âm thanh có chút trầm bổng du dương.
- Cậu ta nói gì?
Tôn Lương Đống thấy cô dâu bất mãn thì cười hỏi.
Lúc này Hào Vân Trung thật sự có chút bất mãn với Mã Tiểu Hồng, dù thế nào thì người kia cũng là bạn được Y Phong đưa đến, hắn cũng không muốn làm khó đối phương. Là một cán bộ tuổi trẻ, nếu như không để lại ấn tượng tốt trong mắt lãnh đạo, như vậy là không xong. Hôm nay Mã Tiểu Hồng lên tiếng tố cáo, chỉ sợ vận mệnh tên kia sau này sẽ thay đổi.
Nhưng chút lo lắng đã bị cảm giác ghen tuông hòa tan, nhớ năm xưa Y Phong như một đóa hoa mai rực rỡ, dù mình có viết bao nhiêu lá thư tình cũng không đả động được, trước mắt lại bị tên khốn kia chộp vào trong tay. Hừ, tên kia sao có thể sánh với Hào Vân Trung này được?
- Anh ta nói Hào Vân Trung căn bản không thể nào đi xuống xã Tây Hà Tử, vì xã Tây Hà Tử đã có quyết định về vị trí phó chủ tịch xã rồi.
Mã Tiểu Hồng dùng giọng một năm một mười nói với Tôn Lương Đống.
Các vị lãnh đạo đang mỉm cười nghe Mã Tiểu Hồng lên tiếng thì vẻ mặt chợt biến đổi, ánh mắt mọi người rơi lên người bí thư Tôn.
Lý Tiếu Thiên là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, cũng coi là tâm phúc của Tôn Lương Đống, lúc đi đường hắn đã nghe bí thư Tôn tiết lộ một câu, đó là cố ý cho chú rể đến xã Tây Hà Tử làm phó chủ tịch xã. Bây giờ không biết có tiểu tử nào đó xuất hiện nói ra những lời như vậy, rõ ràng làm cho bí thư Tôn mất hứng, người đó là ai?
Lý Tiếu Thiên là một cán bộ phát triển từ cơ sở lên cấp phó ban, hắn tất nhiên sẽ hiểu, Mã Tiểu Hồng đang tra thuốc nhỏ mắt cho tên cán bộ kia.
Lý Tiếu Thiên biết rõ thì những người khác cũng biết rất rõ, nhưng bọn họ đều nhìn vào phản ứng của Tôn Lương Đống, dù thế nào thì biểu hiện của bí thư cũng quyết định tất cả, thế cho nên vẻ mặt của ai cũng có hơi biến đổi.
Mã Hữu Phúc dùng ánh mắt hung hăng nhìn con gái của mình, hắn thật sự muốn con mình im miệng, nhưng lời đã nói ra như nước đã hắt đi, khó thể nào thu lại, bây giờ muốn cản thì cũng không còn kịp nữa rồi.
- À, cậu thanh niên kia rất có cá tính, cậu ta tên gì?
Vẻ mặt Tôn Lương Đống khôi phục lại bình thường trong nháy mắt, sau đó lão cười nhạt, thuận tau đặt ly trà lên mặt bàn.
- Cháu không hỏi tên, hình như là họ Vương, bộ dạng rất trẻ.
Mã Tiểu Hồng thấy mình lên tiếng có hiệu quả, thế nên trong lòng có chút khoái chí.
Nụ cười trên mặt Tôn Lương Đống chợt ngưng tụ, xã Tây Hà Tử, họ Vương, còn trẻ, đây là...Kết hợp tất cả lại với nhau, một cái tên xuất hiện trong lòng Tôn Lương Đống, chẳng lẽ là hắn?
Tôn Lương Đống nghĩ đến cái tên kia, đồng thời liên tưởng đến vấn đề người kia mới đến hai tháng nhưng làm cho cả huyện Hồng Bắc gà bay chó chạy mà đầu có hơi phình lớn. Người kia không ra tay thì thôi, đã ra tay thì đột nhiên nổi tiếng, cách xử lý sự việc cứ như động đất, kết thúc hoang tàn.
Trước đó tên kia đứng trong hội nghị kinh tế toàn huyện mượn tay mình xử lý trưởng phòng tài chính Dương Vân Binh, còn lén vài lần chơi cao tay với Tiền Học Bân, dù có vài phần khó nói, nhưng nhìn vào hai chữ thắng bại, thật sự xem là hiểu ngay.
Tuy Tôn Lương Đống không lên tiếng nhưng cũng hiểu những biến đổi ở cục công an, Chu Ái Quân đột nhiên đề bạt trọng dụng, lão lờ mờ thấy được bóng dáng của Vương Tử Quân, người này rõ ràng giấu mặt cho cục trưởng cục công an một tát trời giáng.
Khi hạng mục công ty lương thực được đẩy mạnh thì Tôn Lương Đống càng nghĩ không muốn động vào Vương Tử Quân, không, phải nói là hầu như đây là một loại xúc động ước lượng, cần phải dùng trăm phương ngàn kế để kéo cậu thanh niên có hậu trường hùng mạnh kia về phía đồng minh của mình.
Chẳng lẽ là cậu ta?
Lúc này Tôn Lương Đống chợt giật mình, lão đã từng đồng ý với Vương Tử Quân, cho phép xã Tây Hà Tử tự quyết định vị trí phó chủ tịch xã.
Tôn Lương Đống nghĩ như vậy và gương mặt chợt tối sầm, Mã Tiểu Hồng đang chờ bác Tôn đứng ra làm chỗ dựa cũng bắt đầu không yên, chẳng lẽ lời của đối phương là thật?
Tôn Lương Đống nghĩ đến người kia là ai, Lý Tiếu Thiên cũng lập tức đoán ra được. Nếu thật sự đó là Vương Tử Quân, như vậy sự việc sẽ rất khó giải quyết. Lý Tiếu Thiên hiểu Vương Tử Quân không thua kém Tôn Lương Đống, hắn biết rõ đối phương không dễ chọc vào, lúc này thật sự có chút hận Mã Tiểu Hồng. Bầu không khí vốn đang hòa hợp lại bị vài câu chán nản làm nát bươm.
Những vị lãnh đạo ban ngành khác trong huyện đều ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ chỉ sợ lửa lan đến người mình. Bọn họ hầu như là những người tám mặt lung linh, tất nhiên chỉ cần nghe là biết Mã Tiểu Hồng đang nói về ai.
Dương Vân Binh năm xưa khí phách thế nào? Bây giờ không phải đã xong rồi sao? Bí thư Tiền là người cường thế ra sao? Cuối cùng bị ăn bao nhiêu quả đắng? Dù bình thường tên kia nói không nhiều, hơn nữa vừa thấy người là cười tủm tỉm, nhưng không ai dám coi thường, xem ra sự việc bây giờ mới khó giải quyết.