Bí Thư Trùng Sinh

Cúp vàng cúp bạc không bằng danh tiếng có được từ quần chúng, quần chúng thành phố La Nam luôn nói tốt cho bí thư Vương, cũng là vì bí thư Vương làm được nhiều chuyện tốt cho La Nam, đã đưa tất cả quần chúng nhân dân tiến lên con đường làm giàu.

- Thế nào? Bây giờ lãnh đạo không còn dùng cậu nữa sao?

Lạc Minh Hạo là người tư duy nhanh nhẹn, hắn căn cứ vào hai chữ trước kia trong lời nói của Lý Đức Trụ để hiểu ra vấn đề, sau đó dùng giọng có chút gấp gáp hỏi.

- Không phải, lãnh đạo chúng tôi đã được điều động.

Lý Đức Trụ trầm ngâm giây lát, cũng không nói ra sự kiện bí thư Vương đã là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang. Đây cũng không phải là hắn không tin tưởng Lạc Minh Hạo, thế nhưng ngược lại thì hắn cảm thấy không nên khoe khoang trước mặt bạn bè.

- Vậy tiểu tử cậu bây giờ đang làm gì?

Lạc Minh Hạo khẽ đụng vào vai Lý Đức Trụ rồi cười nói:

- Không phải bị lãnh đạo trước xa lánh đấy chứ? Nếu như vậy thì cậu đến Đông Hồng với tôi, anh em chúng ta lại tiếp tục xông pha trận mạc.

"Bí thư Vương xa lánh mình sao?"

Lý Đức Trụ không khỏi cười cười, bây giờ hắn căn bản là phát triển như diều gặp gió ở thành phố La Nam, ai mà xa lánh mình chứ?

- Không, lãnh đạo của tôi là một người tốt, bây giờ tôi công tác và nhận được rất nhiều sự quan tâm.

Lạc Minh Hạo lập tức nở nụ cười, hắn vừa cười vừa nói với Lý Đức Trụ:

- Trụ Tử, mau kết hôn đi thôi. Tôi còn nhớ khi hai chúng mình còn là tân binh, cậu đã có một đối tượng ở nhà rồi thì phải.

- Cũng nhanh mà thôi, hì hì, chuẩn bị vài ngày nữa thì kết hôn. Vốn đã chuẩn bị là đầu năm nay, thế nhưng tôi đến công tác ở đơn vị mới, công tác có chút bận rộn.

Lý Đức Trụ nói đến đây thì cười nói:

- Tiểu tử cậu cũng không nhanh tay đi, à, có cô bạn gái xinh đẹp như vậy còn gì nữa.

Lạc Minh Hạo căn bản rất đắc ý với cô bạn gái của mình. Hai người nói đơn giản vài câu, sau đó Lạc Minh Hạo cười nói:

- Nhà cửa chuẩn bị cho lễ cưới thế nào rồi? Nếu không thì tôi sẽ giúp cho một chút.

- Khi tôi đến đơn vị công tác thì được phân phối nhà, ba phòng hai gian, cũng coi như rất tốt.

Khi nhắc đến nhà của mình thì trên mặt Lý Đức Trụ xuất hiện nụ cười vui vẻ, hắn đến đơn vị và có bầu không khí công tác rất tốt. Nhưng nếu hắn không phải là lái xe cho bí thư Vương, nào đến lượt hắn được phân phối nhà như vậy.

- Tiểu tử cậu xem như không uổng công phục vụ lãnh đạo.

Tuy không phải là người công tác trong chính quyền nhà nước nhưng Lạc Minh Hạo cũng biết phân phối nhà ở là cái gì. Lúc này cải cách mở rộng, đơn vị cũng không liên tục xây dựng nhà ở cho nhân viên như năm xưa. Lý Đức Trụ là người ới đến mà được phân phối nhà, rõ ràng là một người phát triển rất mạnh trong đơn vị của mình.

Lý Đức Trụ cười cười, hắn không nói gì. Hắn thấy mình công tác phục vụ bí thư Vương, thu hoạch tốt nhất của hắn cũng không phải ở phương diện vật chất, mà đó là quan hệ với bí thư Vương. Hắn cảm thấy với quan hệ này, hắn có một nhân tình rất lớn, sau này nó sẽ là bậc thang cho hắn tiến lên cao hơn.

- Anh em, cậu đang công tác ở đơn vị nào?

Lạc Minh Hạo vỗ đầu một cái rồi hỏi Lý Đức Trụ.

- Tôi công tác ở đội cảnh sát giao thông.

Lý Đức Trụ cười cười nói:

- Trước khi đi thì bí thư Vương có hỏi tôi muốn đến nơi nào, tôi nói tình nguyện đến đội cảnh sát giao thông, thế là kết quả giống hệt như vậy.

Lạc Minh Hạo nhìn gương mặt cởi mở của Lý Đức Trụ, trong lòng có vài phần cảm động. Lý Đức Trụ không còn giống như dĩ vãng thế nhưng vẫn ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ anh em, điều này làm cho hắn cực kỳ cảm động. Hắn vươn tay vỗ vỗ vai Lý Đức Trụ, sau đó lại cười nói:

- Cậu đi vào đó thì có chức vụ gì?

- Phó đại đội trưởng.

Lý Đức Trụ căn bản không che giấu với anh em của mình, hắn dùng giọng đắc ý nói tiếp:

- Khi tôi nhận chức được một tháng thì đại đội trưởng được phân công nhiệm vụ khác, thế là tôi tạm thời làm đại đội trưởng.

Lạc Minh Hạo cũng biết đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông thành phố là như thế nào, hắn vỗ vỗ vai Lý Đức Trụ rồi nói:

- Tiểu tử cậu phát triển rất tốt, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ là lãnh đạo mà thôi.

Khi hai người đang nói chuyện nhiệt liệt với nhau, một tên cảnh sát hơn hai mươi tuổi chạy đến. Hắn nhìn thoáng qua hai người rồi khẽ nói với Lạc Minh Hạo:

- Anh Lạc, anh làm sao vậy? Lần này anh phiền phức lớn rồi.

Lạc Minh Hạo rất quen thuộc viên cảnh sát trẻ tuổi kia, hắn trầm giọng nói:

- Cậu em, người ta đập phá quán của tôi, tôi chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi, chỉ là phòng vệ mà thôi.

- Anh à, anh đừng nói những lời này với tôi vô ích mà thôi, tôi nói cho anh biết, anh lần này chọc ra chuyện lớn rồi, căn bản nên tự giải quyết cho tốt.

Tên cảnh sát trẻ tuổi muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra.

Lạc Minh Hạo là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, ánh mắt cũng khá mạnh mẽ. Hắn nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi kia, chỉ biết sự việc này căn bản là không dễ dàng gì. Hắn lập tức lên tiếng:

- Dám làm dám chịu, dù là chuyện gì thì Lạc Minh Hạo tôi cũng đối mặt được, nhưng người bạn này của tôi không liên quan, không thể kéo anh ấy vào được.

- Anh Lạc, chuyện này tôi không nói gì được.

Tên cảnh sát trẻ tuổi nói một câu rồi đi ra ngoài.

Vẻ mặt Lạc Minh Hạo càng thêm khó coi, hắn cúi đầu không nói lời nào, lại dùng ánh mắt đầy áy náy nhìn Lý Đức Trụ.

- Được rồi, nhìn tôi làm gì, không có gì đâu.

Lý Đức Trụ vỗ vỗ vai Lạc Minh Hạo rồi khẽ nói.

- Chỉ mong là không có chuyện gì.

Lạc Minh Hạo cảm khái một tiếng rồi khẽ nói.

Thời gian dần trôi qua, đèn trong phòng đột nhiên được bật lên sáng rực, ánh sáng trắng chĩa vào hai người Lý Đức Trụ và Lạc Minh Hạo, làm người ta cảm thấy chói mắt. Hơn nữa hai người mới chỉ ăn sáng đơn giản, tâm tình lúc này lại trầm trọng, căn bản không nói thêm điều gì.

Lý Đức Trụ lúc này cũng có chút bất án, hắn nghĩ rằng với thủ đoạn của bí thư Vương, có lẽ đã sớm cứu mình ra. Nhưng vì sao lúc này mình còn ở chỗ này, không phải là bí thư Vương bỏ mặc mình đấy chứ?

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Lý Đức Trụ mơ màng cảm thấy buồn ngủ, khi hắn chuẩn bị ngủ thì cửa phòng bị mở ra.

Tiếng mở cửa rất chói tai, vài người đi vào, Lý Đức Trụ ngửa đầu nhìn, vẻ mặt có vài phần sững sờ. Vì người đi phía sau có vài phần quen thuộc, chính là người đã xung đột với hắn và Lạc Minh Hạo vào ngày hôm nay.

Khi đó Lý Đức Trụ thấy tên kia cầm ghế đập vào đầu Lạc Minh Hạo, mà Lạc Minh Hạo thì căn bản không có thời gian xoay người đối phó. Cũng vì tên khốn kia cầm ghế đập vào đầu Lạc Minh Hạo, thế cho nên Lý Đức Trụ đang ra tay ngăn cản Lạc Minh Hạo đánh người, hắn nổi điên và cho tên kia một tát như trời giáng.

"Tên kia sao lại đến đây? Chẳng lẽ là bị bắt về rồi sao?"

Trong đầu Lý Đức Trụ lóe lên ý nghĩ như vậy, đúng lúc thấy tên kia đi đến bên cạnh mình, bàn tay đánh về phía hắn, vừa hùng hổ nói:

- Thằng kia, mày dám đánh ông sao? Từ nhỏ đến giờ ông chưa từng bị ai đánh bao giờ.

Lý Đức Trụ chợt lách người sang một bên, tránh đòn của đối phương. Nhưng khi hắn vừa tránh người thì bảy tám tên đã lao lên, đám người này có vẻ mặt và ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, tên cầm đầu còn xách theo một cây gậy khá lớn.

- Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, các người muốn quán bar thì tôi sẽ chuyển không cho.

Lạc Minh Hạo nhìn đám người kia đánh Lý Đức Trụ thì không khỏi quát lớn.

- Ha ha, quả nhiên là anh em thâm tình, mày yên tâm, lát nữa sẽ không thiếu phần của mày.

Hà Bính Sở nói rồi chép miệng với một tên thanh niên ở bên cạnh, tên kia cười hì hì, sau đó trực tiếp đưa cây gậy cao su cho Hà Bính Sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui