Đánh vào mặt còn bắt anh mời khách, người này thật sự đáng sợ. Chẳng lẽ người này là loại khốn kiếp trước mặt gọi là cha mẹ sau lưng là bác sĩ nham hiểm, trước mặt gọi anh em sau lưng dâm dao trong dân gian sao? Chân Hồng Lỗi nghĩ như vậy và cảm thấy sau lưng lạnh như có một tảng băng lớn.
Có người nói quan trường chính là một chốn cực kỳ vi diệu, một lời giống như vậy nếu dùng phương thức khác biệt nói ra thì ý nghĩa của nó lại hoàn toàn không giống. Lúc này Chân Hồng Lỗi thật sự có chút xúc động, hắn đã thật sự cảm nhận được ý nghĩa chân thực của nó. Nhưng hắn là người leo lên vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, tâm trí của hắn không phải là người bình thường có thể sánh được. Vì vậy lúc này dù trong lòng cực kỳ khó chịu thế nhưng ngoài miệng vẫn vui sướng tiếp nhận.
Chuyện đã đến mức này hắn sao không biết xấu hổ để nói ra lời từ chối, ngay cả một bữa cơm cũng không thèm đến ăn? Nếu tin này truyền ra ngoài, chỉ sợ người ta sẽ nói Chân Hồng Lỗi hắn là kẻ non nớt trong quan trường, sẽ bị người đời chê cười thối mũi.
- Không có vấn đề là tốt, cứ như thế, tôi sẽ cho Giang Vĩ thông báo cho nhóm anh Kim, tối nay chúng ta không gặp không về. Đồng thời anh cũng gọi đồng chí Hà Duyên Cường đến, để anh ấy chúc các vị kia vài ly, vì khối tư pháp chúng ta đều là người một nhà, giữ hòa khí là cực kỳ quan trọng.
Muốn gọi cả Hà Duyên Cường? Đây không phải là quá ức hiếp người sao? Chân Hồng Lỗi hiểu rõ tâm tình của Hà Duyên Cường, nhưng hắn biết nói gì đây? Bí thư Vương ném cho mình một cơ hội huấn luyện thủ hạ, anh nói mà xem, lãnh đạo đã nghĩ tốt như vậy, mình có thể không cho Hà Duyên Cường đến được không?
Điều này là tuyệt đối không thể nói ra, vì vậy Chân Hồng Lỗi cố gắng áp chế cơn tức trong lòng, hắn dùng giọng cảm tạ nói:
- Bí thư Vương, tôi và đồng chí Hà Duyên Cường sẽ đến đúng giờ.
Chân Hồng Lỗi vốn có tâm tình không thoải mái, lúc này càng thêm bết bát. Nói thật thì hắn cũng không có tâm tư tốt với bí thư Vương này, thế nhưng thời gian dài cũng không cải biến được kết quả gì tốt. Hắn biết rõ không thể chọc Vương Tử Quân, thế nên khẽ nói:
- Bí thư Vương, ngài còn chỉ thị gì không?
- Vì biểu hiện sự coi trọng với ban huấn luyện lần này, ngày mai tôi và anh sẽ đến nghiên cứu cục công an thành phố Đông Hồng, sẽ tiến hành cổ vũ đồng chí Hà Duyên Cường. Đi học tập là chuyện tốt, chúng ta nhất định phải làm cho đồng chí Hà Duyên Cường có một cảnh tượng đẹp.
Chỉ thị trọng yếu của bí thư Vương căn bản không làm cho Chân Hồng Lỗi sinh ra cảm giác phẫn nộ, hắn chỉ cảm thấy khả năng kiềm chế của mình tiến thêm một tầng. Khi hắn cười đặt điện thoại xuống, hắn quay sang cười hì hì nói với Hà Duyên Cường:
- Anh Hà, tôi nay anh sắp xếp một địa phương dùng cơm được không?
- Cục trưởng, tôi muốn xin ngài...
Hà Duyên Cường cảm thấy rất bức bối khó hiểu, hắn khẽ nói với Chân Hồng Lỗi.
Nhưng Hà Duyên Cường còn chưa nói xong thì Chân Hồng Lỗi đã khua tay nói:
- Tôi thì không có vấn đề, tôi để anh tiếp khách, tối nay chẳng những có tôi, còn có nhóm anh Kim.
Chân Hồng Lỗi nói đến đây thì dùng giọng điệu của Vương Tử Quân nói:
- Lãnh đạo nói chỉ tiêu học tập lần này ném cho cục công an, các đơn vị khác có ý kiến, ép chúng ta mời khách, như vậy mới giải quyết được khúc mắc. Khối tư pháp đều là người một nhà, đoàn kết hài hòa mới là quan trọng.
Hà Duyên Cường chưa từng đặt nặng lời nói của Vương Tử Quân vào trong lòng, lúc này càng hiểu bí thư Vương kia là hạng người gì. Chưa nói đến phương diện ép cho cục trưởng Chân phải chịu thiệt, hơn nữa còn làm cho bọn họ nuốt giận mời khách, đây thật sự là xem anh như đứa trẻ lên ba, tha hồ đùa giỡn.
- Cục trưởng Chân, anh xem việc này...
Hà Duyên Cường muốn nói hai câu thì bị Chân Hồng Lỗi khoát tay chặn lại:
- Cái gì chứ? Anh chuẩn bị một chút, kính chánh án Chu và viện trưởng Kim vài ly, cảm tạ đạo đức tốt của bọn họ.
Còn phải cảm tạ người ta sao? Hà Duyên Cường cảm thấy tim mình rung lên thật mạnh, hắn dù thế nào cũng không ngờ bí thư Vương ra tay lại ức hiếp người như thế, hơn nữa còn là ức hiếp người cực kỳ quá đáng.
- Cục trưởng, tôi không đi có được không?
Hà Duyên Cường xiết chặt nắm đấm, hắn dùng giọng uất ức kháng nghị với Chân Hồng Lỗi.
- Khó mà làm được, anh phải đi.
Chân Hồng Lỗi nói đến đây thì dùng giọng lạnh lùng nói:
- Chuyện cho đến lúc này chỉ có thể nuốt răng vào bụng, sáng mai bí thư Vương còn tự mình đến cục công an để động viên tinh thần anh hăng hái tham gia học tập, anh cần phải cảm tạ sự quan tâm bồi dưỡng của lãnh đạo mới được.
Hà Duyên Cường lúc này đã ném bỏ cảm giác phẫn nộ của mình, tuy hắn vẫn cực kỳ tức giận, thế nhưng hắn biết lúc này mình có giận thf vẫn còn chuyện quan trọng cần mình xử lý.
Vì vậy sau khi ổn định tinh thần thì hắn nhanh chóng ném bỏ ba chữ bí thư Vương ra khỏi đầu mình, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói:
- Cục trưởng Chân, có một số việc ngài chính là định hải thần châm, nhưng chỉ thj của ngài dù sao cũng phải tìm người chứng thực chứ? Xét từ góc độ này thì tôi căn bản là không thể nào đi được. Ngài cũng biết rồi đấy, đây là thời điểm mấu chốt, nếu tôi rời đi, chỉ sợ sẽ xuất hiện sai lầm.
- Nếu sinh ra nhiễu loạn thì anh cũng đừng gặp tôi nữa.
Gương mặt Chân Hồng Lỗi chợt trở nên cực kỳ âm trầm, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Duyên Cường, trên mặt có vài phần khắc nghiệt.
Hà Duyên Cường chợt sinh ra cảm giác chính mình như trần truồng dưới ánh mắt của Chân Hồng Lỗi, cơ thể như đứng trong hầm băng. Hắn là bộ hạ cũ của Chân Hồng Lỗi, hắn biết rõ vị lãnh đạo này căn bản không bao giờ nói giỡn với mình.
Không cần phải giải thích nhiều, Hà Duyên Cường tin tưởng cục trưởng Chân sẽ hiểu rõ. Vì vậy hắn xoa xoa hai bàn tay rồi khẽ nói:
- Cục trưởng Chân, nếu như tôi không rời khỏi thành phố Đông Hồng, tôi đảm bảo sẽ công tác cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Nhưng một khi tôi đi, một khi tôi mất đi lực khống chế, như vậy sẽ rất khó nói.
- Anh nhất định đảm bảo sao?
Chân Hồng Lỗi nhìn Hà Duyên Cường, sau đó lạnh lùng nói:
- Anh có lẽ hiểu rõ hậu quả của sự việc lần này.
- Cục trưởng Chân, tôi biết rõ, nhưng tôi...
Lúc này giọng nói của Hà Duyên Cường có chút khô cứng, nhưng vẻ mặt của hắn lại có chút căng thẳng.
Chân Hồng Lỗi nhìn vẻ mặt của Hà Duyên Cường mà căn bản không nói thêm điều gì, cơ thể hơi hướng về phía trước, sau đó rơi vào trong trầm tư. Khi hắn ngẩng đầu lên thì hạ quyết tâm nói với Hà Duyên Cường:
- Nếu bây giờ anh muốn ở lại, chỉ có một người mới có thể lên tiếng, chính là bí thư Đậu của thị ủy Đông Hồng.
Hai mắt Hà Duyên Cường chợt sáng ngời, lúc này Chân Hồng Lỗi căn bản không có khả năng xin xỏ hội cho Hà Duyên Cường, nhưng còn có lối tắt nào khác hay không?
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, hắn thật sự có năng lực như vậy. Hắn không những là một vị thường ủy tỉnh ủy có tư các nặng nề, hơn nữa còn có mối quan hệ rất rộng, lực ảnh hưởng thâm căn cố đế. Nếu như Đậu Minh Đường nói vài câu tốt đẹp, ít nhất cũng có một nửa khả năng được ở lại.
- Cục trưởng Chân, tôi sẽ đi ngay.
Hà Duyên Cường thầm bàn tính trong lòng, hắn dùng giọng có chút hưng phấn nói với Chân Hồng Lỗi.
Chân Hồng Lỗi khẽ gật đầu, hắn lại cúi đầu nhìn văn kiện. Khi Hà Duyên Cường định bỏ đi, Chân Hồng Lỗi chợt ngẩng đầu lên nói:
- Khi anh công tác thì nên xin chỉ thị và báo cáo nhiều hơn với bí thư Đậu. Anh ấy là lãnh đạo tỉnh, có một số việc hiểu rõ sâu hơn anh nhiều.
Cục trưởng cục công an cần gặp bí thư thị ủy, đây cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Chỉ là một cuộc điện thoại thì Hà Duyên Cường đã có thời gian gặp mặt lãnh đạo. Trên đường đi từ cục công an tỉnh đến văn phòng thị ủy Đông Hồng, Hà Duyên Cường cảm thấy hôm nay biết đâu là ngày may mắn của mình, vừa đúng lúc bí thư Đậu không tham gia một cuộc hội nghị và có thời gian gặp mặt mình.
Hà Duyên Cường đã nhiều lần đến văn phòng thị ủy Đông Hồng, thế nên hắn dễ dàng đi đến bên ngoài phòng làm việc của bí thư Đậu Minh Đường. Sau khi bắt chuyện vài câu đơn giản với thư ký của bí thư Đậu, thư ký đưa hắn vào trong phòng làm việc của bí thư Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, tất nhiên hào quang trên đầu đủ làm cho nhiều người hâm mộ. Nhưng trên thực tế thì rõ ràng là một người lớn tuổi, nếu không ngồi sau bàn làm việc rộng thùng thình, chỉ sợ người ta sẽ nghĩ đây là ông cụ nhà nào đó.
Nhưng trong tỉnh Nam Giang căn bản không có ai dám coi thường bí thư Đậu Minh Đường. Sau những năm đảm nhận vị trí bí thư thị ủy Đông Hồng, Đậu Minh Đường đã làm ra nhiều công tác mang tính hiện thực, có uy vọng rất cao trong quần chúng.
Hà Duyên Cường căn bản không dám lên mặt với vị bí thư thị ủy kiêm thường ủy tỉnh ủy này, nhưng hắn trên cơ bản cũng không tiến vào trong vòng quan hệ với bí thư Đậu. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn căn bản không thể nào tiếp tục tiến thêm một bước trong thành phố Đông Hồng những năm qua.
Đậu Minh Đường cũng không phải lên mặt giống như tưởng tượng của Hà Duyên Cường. Khi Hà Duyên Cường đi vào phòng, bí thư Đậu Minh Đường đứng lên đi ra bắt tay rồi cười nói:
- Đồng chí Duyên Cường, dạo này công tác thế nào?
- Bí thư Đậu, dưới sự lãnh đạo của đảng ủy thành phố, cục công an chúng tôi đang liên tục khai sáng suy nghĩ, cố gắng khổ cực duy trì công tác, trong tháng này tổng cộng đã điều tra được rất nhiều vụ phạm pháp...
Hà Duyên Cường cung kính báo cáo với Đậu Minh Đường, giọng nói thật sự tràn đầy tôn trọng.
Sau khi nghe Hà Duyên Cường báo cáo thì Đậu Minh Đường khẽ gật đầu, hắn cười nói:
- Cục trưởng Duyên Cường, công tác của anh triển khai mở rộng rất tốt, khi hội nghị thường ủy mở ra, tôi sẽ nói rõ thành tích của cục công an các anh lên lãnh đạo tỉnh.
- Cám ơn bí thư Đậu.
Hà Duyên Cường nhìn nụ cười trên mặt Đậu Minh Đường, hắn cảm thấy đây là cơ hội khó có được, thế là lên tiếng chặn lại:
- Bí thư Đậu, tôi có một công tác cần phải báo cáo với ngài. Lúc này tỉnh cắt cử tôi đi học tập ở trường đảng, đối với phương diện học tập lần này, tôi căn bản rất chờ mong háo hức.
Tuy trong lòng không muốn đi nhưng xuất phát từ thể diện mà Hà Duyên Cường căn bản không dám nói ra những lời không thích. Lúc này Hà Duyên Cường nói như vậy cũng xem như nể mặt mình.
- Ừ, cục trưởng Duyên Cường, đừng nói là anh, nếu là tôi cũng muốn đi học tập một thời gian. Đến trường đảng học tập cũng không phải là đề cao bình thường.
Đậu Minh Đường mỉm cười gật đầu, ánh mắt có chút mơ màng, giống như nhớ đến thời gian học tập năm xưa của mình.
Hà Duyên Cường nhìn vẻ mặt của bí thư Đậu Minh Đường, hắn thầm nghĩ, lãnh đạo bây giờ đang nhớ về thời điểm huy hoàng năm xưa, như vậy cũng nên chờ tôi báo cáo xong đã chứ? Hắn nghĩ như vậy thế nhưng không dám lên tiếng, dù sao thì bây giờ hắn cũng là người đến cầu cạnh Đậu Minh Đường.
- Bí thư Đậu, nhưng anh cũng biết công tác của cục công an rồi đấy, lúc này là thời điểm quan trọng, hơn nữa bản thân tôi tuổi tác đã lớn, cá và gấu không thể ở chung. Anh xem, có nên nhường cơ hội này cho đồng chí trẻ tuổi khác hay không? truyện từ truyện yy
Hà Duyên Cường thấy ánh mắt của bí thư Đậu Minh Đường đã trở nên bình thường, thế là vội vàng nói ra ý nghĩ của mình.
Đậu Minh Đường đứng lên, hắn đi đến bên cạnh Hà Duyên Cường nói:
- Đồng chí Duyên Cường, loại người chỉ chú tâm vào công tác mà không cần báo đáp như anh thật sự làm cho tôi cảm động. Lúc này có nhiều đồng chí có yêu cầu với tổ chức thế nhưng công tác lại lề mề, nếu so với anh thì những người kia còn kém quá xa.
- Những đồng chí giống như anh rõ ràng là điển hình sáng tạo sự nghiệp, ý kiến của tôi và thị ủy chính là chú trọng bồi dưỡng. Anh cứ yên tâm, anh cứ đi tham gia huấn luyện, sự việc trong nhà không phải còn có tôi và thị ủy sao?
Đậu Minh Đường nói lời dõng dạc làm cho Hà Duyên Cường sinh ra một cảm giác muốn khóc. Sớm biết như vậy thì không bằng thành thật nói rõ ràng cho Đậu Minh Đường, mình thật sự không muốn đi. Bây giờ thì quá tốt, mình mở lời khiêm tốn, đối phương căn bản lại khen ngợi mình không tiếc lời, không đi cũng không được. Anh nói xem, đây không phải là tự chuốc khổ vào người sao?
- Bí thư Đậu, cám ơn ngài đã tín nhiệm, nhưng bây giờ tình hình trật tự trị an đang tiến vào trong giai đoạn khó khăn, tôi đi thì thật sự rất lo lắng. Vì vậy tôi thỉnh cầu thị ủy giữ mình lại để làm tốt công tác trong giai đoạn này.
Hà Duyên Cường đưa mắt nhìn Đậu Minh Đường, sau đó tiếp tục kiên trì nói.
Đậu Minh Đường khẽ gật đầu, hắn cầm lấy cây bút trên bàn lật qua lật lại hai lượt, sau đó mới nói:
- Tình hình trật tự trị an của thành phố chúng ta thật sự có tồn tại không ít vấn đề, nếu Duyên Cường đi thì tôi thật sự có chút không nỡ.
Đậu Minh Đường nói làm cho Hà Duyên Cường chợt cảm thấy có vài phần hy vọng, chỉ cần Đậu Minh Đường bảo vệ hắn, như vậy tất cả không là vấn đề.
Nhưng khi thấy ánh mắt hy vọng của Hà Duyên Cường, Đậu Minh Đường chợt đập tay lên bàn, ánh mắt nhìn vào mặt Hà Duyên Cường, lại trầm giọng nói:
- Đồng chí Duyên Cường, cho dù công tác gian khổ thì tôi cũng không thể để cho các đồng chí cần cù chăm chỉ công tác bị gây hại. Anh cứ yên tâm đi học tập, tôi sẽ tự mình xem xét sát sao công tác của cục công an thành phố.
Bí thư thị ủy theo sát tiến độ công tác của cục công an thành phố? Còn có gì cần phải lo? Chẳng lẽ Hà Duyên Cường anh hoài nghi năng lực khống chế của bí thư thị ủy sao?