Bí Thư Trùng Sinh

- Nếu bí thư Tử Quân đã nói như vậy, chúng ta căn bản gõ đuôi của người này. Tối qua tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy, để sáng sớm hôm sau anh ta đến phòng làm việc của tôi, nếu không cho anh ta một bài học, như vậy căn bản sẽ không khắc ghi bài học của mình.

Chử Vận Phong mở lời mời thì Vương Tử Quân cũng không phản đối. Sau khi xe dừng lại ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn và Chử Vận Phong cùng nhau đi vào trong.

Khi hai người Chử Vận Phong và Vương Tử Quân đi đến phòng, Lật Binh Đông đã nhanh chân đến trước, hắn tươi cười chào hỏi hai người. Chử Vận Phong căn bản lạnh mặt với Lật Binh Đông, Vương Tử Quân thì căn bản không chút biểu cảm, chỉ khẽ bắt chuyện với bí thư Lật.

- Chính anh nói xem sự việc ngày hôm qua có đúng không? Nếu như không nhận thức được cái sai của mình, hôm nay anh cứ thành thật đứng ở đây cho tôi.

Chử Vận Phong không chờ Lật Binh Đông ngồi xuống đã dùng giọng lạnh lùng nói.

Lật Binh Đông căn bản thực thi chỉ thị của Chử Vận Phong cực kỳ nghiêm túc, hắn đứng thẳng người và cực kỳ quy củ trước mặt Chử Vận Phong, sau đó trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, hôm qua tôi đã làm sai, tôi không nên nóng đầu, không nên không quan tâm đế tính kỷ luật của tổ chức, thế cho nên làm ra chuyện hồ đồ, mong lãnh đạo phê bình.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thành khẩn của Lật Binh Đông, hắn biết tuy người này ngoài miệng nói lời xin lỗi, thế nhưng thực tế có bao nhiêu thành ý thì chỉ có trời mới biết. Ngày hôm qua đối phương sở dĩ cả gan làm loạn cũng đã nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay.

- Bí thư Binh Đông, anh là cán bộ công tác lâu năm, anh phải biết rõ tính kỷ luật. Tôi cũng không nói nhiều, nhưng có một vấn đề tôi cần phải nói, đó là sau này không nên tiếp tục như vậy, nếu không tôi sẽ báo cáo cho tỉnh ủy, tiến hành phê bình nghiêm khắc hành vi của anh.

Vương Tử Quân nói những lời thế này rồi mở miệng nói vài câu với Chử Vận Phong, sau đó rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong.

- Trưởng phòng Hà, tôi nghe nói hôm nay Lật Binh Đông đã đưa chủ tịch Chử Vận Phong ra làm lá chắn, bí thư Vương đến phòng làm việc của chủ tịch Chử, nói rằng sẽ không truy cứu trách nhiệm của đồng chí Lật Binh Đông ở sự kiện vừa rồi.

Trong một khu văn phòng của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, một cán bộ hơn hai mươi tuổi đang dùng giọng cực kỳ tức giận báo cáo với Hà Ung Quân.

Vẻ mặt Hà Ung Quân căn bản là không tốt, hắn căn bản không chút nghi ngờ về tin tức của tên cán bộ trẻ tuổi trước mặt. Người này dù mới đi làm được một năm, thế nhưng chú của hắn là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách của ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản là người linh thông tin tức.

Tối qua Hà Ung Quân cảm thấy bí thư Vương rất tức giận vì những gì đã qua, nhất định sẽ cho Lật Binh Đông một bài học. Bây giờ thì khác, mới sáng sớm đi làm thì Lật Binh Đông đã chạy đến yêu cầu chủ tịch Chử Vận Phong nói thay cho mình.

Hà Ung Quân là cán bộ công tác lâu năm ở tỉnh Nam Giang, hắn biết rõ uy tín của chủ tịch Chử Vận Phong là như thế nào. Lúc này chủ tịch Chử đã mở miệng, bí thư Vương căn bản không thể không nể mặt. Nếu sự việc căn bản không được giải quyết, như vậy bí thư Vương tuy mất thể diện, thế nhưng người ta sẽ căn bản không dám nói này nọ với bí thư Vương, chỉ sợ người mất mặt xấu hổ nhất chính là Hà Ung Quân. 

- Lật Binh Đông này đúng là không ra gì, không biết xấu hổ, nếu đã cứng thì cứng luôn đi, lại không dám đảm đương mà chạy đến gặp chủ tịch tỉnh yêu cầu giúp đỡ, đúng là chẳng ra thể thống gì.

Phó khoa Tiểu Đỗ cùng đi với Hà Ung Quân đến công tác ở thành phố Ba Uẩn chợt vỗ bàn dùng giọng oán hận nói.

- Trưởng phòng Hà, chuyện này không nên để nó như vậy được. Anh không biết đấy thôi, lúc này trong văn phòng có nhiều người chê cười chúng ta, nói rằng lần này chúng ta bị người ta đuổi cúp đuôi quay về.

Mã Thuần Quang ngồi bên cạnh Tiểu Đỗ cũng dùng giọng gấp gáp nói.

Hà Ung Quân hiểu tâm tư hai cấp dưới của mình, nói thật lòng thì hắn không hy vọng sự việc kết thúc theo kiểu như vậy, thế nhưng hắn không muốn thì thế nào? Hắn chỉ là một tên trưởng phòng ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hắn căn bản kém qua xa so với Lật Binh Đông người ta. Rất nhiều người cho ra dự đoán không bao lâu nữa Lật Binh Đông sẽ tiến lên chiếc ghế lãnh đạo tỉnh, nếu để cho Lật Binh Đông sinh ra căm hận mình, sau này tương lai của mình sẽ không mấy tươi sáng.

Nhưng Hà Ung Quân lại căn bản nuốt không trôi cục tức trong bụng mình.

- Được rồi, đừng nghị luận về điều này nữa. Tuyến trên đã có bí thư Vương, chúng ta nghị luận nhiều làm gì? 

Hà Ung Quân thấy Mã Thuần Quang còn định lên tiếng, thế là khoát tay áo nói.

Tiểu Đỗ và Mã Thuần Quang đều là người thông minh, bọn họ nhìn bộ dạng của Hà Ung Quân, biết rõ sự kiện căn bản là không có hy vọng. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Hà Ung Quân.

Khi bầu không khí trong phòng yên tĩnh trở lại, Hà Ung Quân rút ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa. Hắn là tổ trưởng tổ điều tra lần này, hắn căn bản là người mất mặt nhiều nhất. Tất nhiên sau sự kiện này chỉ sợ hắn sẽ có một thời gian không ngóc đầu lên được.

Nhưng Hà Ung Quân không thoải mái thì được gì, hắn không phải là thường ủy tỉnh ủy, hắn chỉ là một cán bộ cấp cục bình thường. Một cán bộ cấp cục có thể là một thành viên ban ngành ở cấp huyện, nhưng trên cơ quan cấp tỉnh thì căn bản không đáng là gì, không có trong danh sách được mở miệng tỏ thái độ.

Hà Ung Quân thở dài một hơi, hắn bắt đầu điều tiết tâm tình của mình. Dù thế nào thì hắn cũng không thể biểu hiện cảm giác của mình ra bên ngoài. Dù sao sự kiện này cũng không hay ho gì với bí thư Vương, nếu như mình biểu hiện căm thù nhớ dai, lãnh đạo căn bản lại không có tư thái làm chủ cho mình, điều này càng làm cho lãnh đạo cảm thấy không thoải mái.

Biết đâu bí thư Vương sẽ không nói gì với những biểu hiện của mình, thế nhưng chỉ sợ sẽ khắc ghi trong lòng, ít nhất cũng lưu lại ấn tượng không hay. Chỉ cần lãnh đạo có ấn tượng không tốt về mình, như vậy sau này mình căn bản là được không bù mất.

Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, căn bản là người có quyền uy tuyệt đối trong cơ quan. Dù là vài vị phó bí thư trong đơn vị cũng căn bản không dám có ý kiến gì trái chiều với bí thư Vương. Lúc này nếu mình bị bí thư Vương khắc ghi, chỉ sợ sẽ không giữ được vị trí hiện tại.

Hà Ung Quân thầm hạ quyết tâm, hắn dụi điếu thuốc trong tay, sau đó cầm văn kiện lên xem xét. Lúc này hắn muốn xem văn kiện để làm cho chính mình bình tĩnh lại. Nhưng đáng tiếc là hắn căn bản không thể nào chú tâm vào văn kiện, trong đầu hắn luôn xuất hiện hình bóng của Lật Binh Đông khi tiễn chân đội mình quay về tỉnh.

- Thật sự quá bức bối.

Hà Ung Quân thở dài một hơi, sau đó hắn ném văn kiện ra, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi.

Hà Ung Quân nói rồi giả vờ đang chú tâm xem xét văn kiện. Tuy hắn còn chưa thể bình tĩnh, thế nhưng hắn cần phải biểu hiện cho người ta thấy một mặt tốt đẹp của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui