Bí Thư Trùng Sinh

Du Giang Vĩ đang ở trong phòng xem xét văn kiện, tuy lúc này vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cũng cực kỳ bức bối. Có câu thư ký và lãnh đạo căn bản là cùng chung vinh nhục, nó thể hiện rõ ràng mối quan hệ giữa hai bên là thế nào.

- Sự việc đã xảy ra, lần này không được để xảy ra tình huống như vậy nữa.

Khóe miệng Vương Tử Quân có chút co giật, sau đó hắn lên tiếng:

- Tình huống của người gây tai họa thế nào rồi? Làm sao lại vi phạm pháp luật gây hậu quả nghiêm trọng như vậy?

- Bí thư Vương, người này tên là Đồ Ức Khang, là tổng giám đốc công ty Long Tâm Đạt ở thành phố Đông Hồng. Theo điều tra thì người này trước kia từng bị bắt giữ vì say rượu lái xe, thế nhưng dưới sự phối hợp của lãnh đạo cục công an thành phố, chỉ tiến hành phê bình giáo dục, sau đó trực tiếp thả người.

Đoạn Văn Đống nói đến đây thì giọng điệu có vài phần trầm thấp.

Vương Tử Quân không tiếp tục mở miệng, hắn cũng không ngờ Đồ Ức Khang là người như vậy. Hắn trầm ngâm nửa phút, sau đó trầm giọng nói:

- Anh nhanh chóng gửi một phần tư liệu của Đồ Ức Khang lên đây cho tôi.

Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn không tiếp tục mở miệng thế nhưng ánh mắt lại có vài phần lạnh lùng.

...

- Chào cục trưởng Chân.

- Chào cục trưởng Chân!

Chân Hồng Lỗi đi trên bậc thang trong văn phòng cục công an tỉnh, liên tục có nhân viên công tác và người ra vào chào hỏi hắn, nhưng nếu so sánh với những người chào hỏi bình thường thì nhân viên công tác phải cung kính đứng sang một bên. Đám nhân viên công tác giống như bị điểm huyệt, sau khi Chân Hồng Lỗi đi qua thì bọn họ mới dám hoạt động trở lại.

Nhưng hôm nay thật sự rất đáng ngạc nhiên, cục trưởng Chân thường ngày có gương mặt rất lạnh lùng, bây giờ lại mỉm cười gật đầu, biểu hiện rất ôn hòa.

- Cục trưởng Chân hôm nay thế nào ấy nhỉ? Hình như anh ấy cười với tôi thì phải. t u n g h o a n h. c o m

Một nhân viên công tác hơn ba mươi tuổi vui vẻ thì thầm với đồng sự ở bên cạnh.

Viên đồng sự nhìn hình bóng đi xa của Chân Hồng Lỗi, sau đó cười cười nói:

- Anh không biết gì sao? Đúng là quá kém thông tin. Tôi nói cho anh biết, hôm nay tỉnh ủy sẽ mở hội nghị thường ủy, hình như sắp đề bạt cục trưởng Chân kiêm nhiệm phó chủ tịch tỉnh.

- Phó chủ tịch tỉnh? Hừ, như vậy chẳng lẽ sẽ có người mới đến tiếp nhận công tác của cục trưởng Chân sao?

Nhân viên công tác sờ lên đầu dùng giọng có chút mong đợi nói.

Nhưng câu trả lời của viên đồng sự hoàn toàn phá vỡ sự chờ mong của nhân viên công tác kia, chợt nghe viên đồng sự cười hì hì nói:

- Đổi người cái gì mà đổi người, cục trưởng Chân sẽ là phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an tỉnh, lợi hại hơn bây giờ rất nhiều.

- Vậy thì ngày tốt lành của anh không phải sẽ nhanh kéo đến sao? Tôi nghe nói nhà của anh ở quê chỉ cách nhà cục trưởng Chân một đoạn đường mà thôi.

Viên đồng sự nhìn ánh mắt hâm mộ của tên nhân viên công tác mà cười hì hì nói:

- Tôi cũng chỉ miễn cưỡng có danh tiếng cùng quê với lãnh đạo mà thôi. Cục trưởng Chân nói dù là bất kỳ người nào cũng khôgn được lấy mình ra rêu rao, nếu không anh ấy sẽ đẩy xuống đồn công an bên dưới.

Người này dù nói những lời giải quyết khá thô bạo, thế nhưng thực tế lại thông qua phương pháp này để nói rõ cho bạn mình biết, cục trưởng Chân không xem mình là người ngoài, thế nên giọng nói càng lúc càng đắc ý.

Chân Hồng Lỗi căn bản không biết về những sự kiện như vậy trong cục công an tỉnh, hắn ngồi trong phòng làm việc của mình, gương mặt lại trở nên nghiêm túc, trái tim đập nhanh hơn bình thường.

Phó chủ tịch tỉnh, vị trí này đã dễ như trở bàn tay. Chân Hồng Lỗi thật sự rất chờ đợi vị trí này, thậm chí còn có chút lo lắng. Nhưng đối với hắn thì vị trí kia còn chưa là quan trọng nhất, quan trọng là sau này hắn có thể trở thành bí thư ủy ban tư pháp.

Chỉ là Vương Tử Quân mới tiến lên nhận chức bí thư ủy ban tư pháp chưa lâu, thời gian ngắn khó thể được điều động, thế nên hắn bây giờ chỉ có thể an phận làm phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an tỉnh mà thôi.

Nếu Chân Hồng Lỗi có được vị trí này, sau này sẽ có quyền lên tiếng rất lớn trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy, sẽ càng tiến gần lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp. Những năm qua Chân Hồng Lỗi luôn cảm thấy mình đang cố gắng che giấu cá tính, đó chính là hắn không hy vọng ai vung tay múa chân trên đầu mình, thế nên hắn nắm chặt khối công tác của mình, không hy vọng bất kỳ ai nhúng tay vào, hắn phải là người độc quyền.

Nhưng sự thật căn bản không được như ý, sau vài năm giấu tài thì cũng có ngày bị đưa ra ánh sáng.

Năm giờ chiều mở hội nghị thường ủy, tuy chủ tịch Chử căn bản không cho ra bất kỳ chỉ thị gì, thế nhưng thông qua nhóm người Xà Tiểu Cường, hắn biết chủ tịch Chử đã vì chuyện này mà đặc biệt đến gặp mặt bí thư Diệp.

Bí thư Diệp không phản đối.

Chủ tịch tỉnh giúp đỡ, bí thư tỉnh ủy không phản đối, như vậy thông qua ở hội nghị thường ủy không còn là vấn đề. Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, tuyến trên vì giữ gìn quyền uy của ban ngành tỉnh ủy, thế cho nên khi có yêu cầu bổ nhiệm phó chủ tịch tỉnh thì cơ bản sẽ xem xét ý kiến của tỉnh ủy địa phương, huống hồ bí thư Diệp còn là ủy viên bộ chính trị.

Nói ra thì cũng phải cảm tạ bí thư Vương, nếu như không phải công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp quá cứng rắn với chủ tịch Chử, như vậy chủ tịch Chử sẽ không cứng nhắc đưa Chân Hồng Lỗi tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh. Sau khi tuyến trên xác định Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, chủ tịch Chử đã đặc biệt tìm hắn trò chuyện, nội dung cũng là yêu cầu hắn phục tùng sắp xếp của tổ chức, chăm chú phối hợp công tác của bí thư Vương.

Đối với cuộc nói chuyện khi đó thì Chân Hồng Lỗi dù ngàn điều không phục nhưng vẫn không dám nói lời ngỗ nghịch nào với chủ tịch Chử Vận Phong. Hắn tuân thủ yêu cầu của chủ tịch Chử Vận Phong giống như quân lệnh, đảm bảo sẽ giúp đỡ công tác của Vương Tử Quân.

Nhưng bây giờ chủ tịch Chử lại cố gắng đẩy Chân Hồng Lỗi lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, xem ra vị lãnh đạo này đã bị bí thư Vương làm cho nổi giận.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí bình tĩnh trong phòng làm việc, Chân Hồng Lỗi nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó bình tĩnh nghe máy.

- Anh Chân, anh có bận rộn gì không?

Giọng nói bình thản của Chử Ngôn Huy từ bên kia truyền đến. Đối với người khác thì Chân Hồng Lỗi căn bản rất ngạo nghễ, thế nhưng đối với Chử Ngôn Huy thì hắn lại cực kỳ chú ý.

Sau khi cười một tiếng thì hắn khẽ nói:

- Tôi đang ở trong phòng làm việc, cậu có chuyện gì sao?

- Cũng không có chuyện gì, tôi gọi điện là vì sợ lát nữa điện thoại của anh sẽ là đường dây nóng, không phải sớm chúc mừng anh sao? Anh sẽ có ngày nổi tiếng, như vậy cũng xem như tôi và anh em cùng chung tài phú.

Chử Ngôn Huy nói một câu tận đáy lòng, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.

Chân Hồng Lỗi đã trải qua tình huống này, thế cho nên biết rõ lời nói của Chử Ngôn Huy không phải là trò đùa. Năm xưa khi hắn tiến lên làm cục trưởng cục công an tỉnh, tai phải nghe điện thoại đến mức điếc đặc, ngay cả những người ngày thường kết giao không có gì đặc sắc vẫn gọi điện thoại cho hắn.

Chân Hồng Lỗi căn bản cảm thấy phiền phức với những lời chúc mừng như vậy, thế nhưng nếu không có ai gọi điện thoại đến thì hắn càng cảm thấy khó chịu hơn. Con người dù tâm trí kiên trì thế nào thì cũng sẽ rơi vào trong một vòng tròn quái dị trên mặt trận danh lợi, căn bản là thân bất do kỷ.

Chân Hồng Lỗi căn bản cũng không chính diện đáp lại câu nói trêu chọc của Chử Ngôn Huy, hắn chỉ khẽ cười. Chử Ngôn Huy bên kia cũng đã nói tiếp:

- Anh Chân, tôi có một người anh em gần đây mời được đầu bếp tốt, làm món cá rất ngon, tối nay chúng ta đi nếm thử, cũng xem như chúc mừng anh tiến chức.

Chân Hồng Lỗi không do dự mà trực tiếp đồng ý, người khác mời thì biết đâu hắn sẽ lo lắng. Dù sao thì đây là thời điểm quan trọng, thế nhưng với Chử Ngôn Huy thì hắn lại yên tâm. Chử Ngôn Huy khác với người thường, hắn không những có thân phận khác biệt, còn làm việc cực kỳ cẩn thận.

Chử Ngôn Huy cũng không trò chuyện quá lâu với Chân Hồng Lỗi, sau khi nói vài câu thì cúp điện thoại. Quan hệ giữa Chân Hồng Lỗi và Chử Ngôn Huy luôn là bất bình đẳng, Chân Hồng Lỗi không dám làm chậm trễ Chử Ngôn Huy, thế nhưng lúc này hắn lại đột nhiên thở dài một hơi.

Đời người thật sự là bất đắc dĩ, rất nhiều người thể hiện cực kỳ ngăn nắp, thế nhưng cũng phải nếm thử tình huống lòng người thay đổi, nhân gian ấm lạnh. Khi đứng ở một vị trí thì tỏ ra kính sợ người khác, cần phải cẩn thận, tôn trọng, không phải là một thể nghiệm ảnh hưởng đến tự tôn sao

Quyền lực là thứ tốt, kẻ say rượu thường lớn gan, trên thực tế thì có gì đáng lo lắng hơn quyền lực? Rất nhiều người có cái giá rất lớn, thế nhưng căn bản không biết thứ nhất là quyền lực và thứ hai mới là tiền tài, chỉ có tiền mà không có tiền vẫn phải cúi đầu trước người khác. Mặc dù đó chỉ là những ý nghĩ vào lúc này, thế nhưng cảm thụ của nó lại làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy rất thoải mái, hắn rút ra một gói thuốc, khẽ châm một điếu.

Khi Chân Hồng Lỗi châm lửa thì có người gọi đến, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó tiện tay nghe máy:

- Tôi là Chân Hồng Lỗi.

- Ha ha ha, anh Chân, chúc mừng anh, sau này anh là lãnh đạo tỉnh, kính mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.

Chu Tiến Liên ở đầu dây bên kia dùng giọng vui mừng đắc ý nói.

Trước nay Chân Hồng Lỗi căn bản không quá quan tâm đến Chu Tiến Liên, đối phương làm cho hắn sinh ra cảm giác không thoải mái. Nhưng nếu nói về cấp bậc thì sợ rằng Chu Tiến Liên còn vượt qua cả hắn. Mặc dù nói chánh án tòa án không bằng cục trưởng cục công an, thế nhưng trên phương diện cấp bậc thì Chu Tiến Liên là cấp phó bộ, hắn chỉ là giám đốc sở mà thôi.

Thật ra những năm này thì Chu Tiến Liên luôn xưng anh em với hắn, thế nhưng Chân Hồng Lỗi cảm thấy nụ cười của đối phương rất cạn, đến mức mơ hồ thấy được nụ cười che giấu gương mặt nhàn nhạt. Hắn cảm nhận được cái kiêu ngạo theo bản năng của Chu Tiến Liên, đối phương không coi ai ra gì, đi đường đều nhìn lên trời, điều này làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy bức bối.

Tất cả biến đổi trong nháy mắt, hôm nay Chân Hồng Lỗi sẽ tiến vào trong hàng ngũ các vị phó chủ tịch tỉnh, sẽ được phân công công tác tư pháp trong ủy ban nhân dân tỉnh, như vậy sau này sẽ là thủ trưởng của Chu Tiến Liên. Tuy cấp bậc ngang nhau, thế nhưng hắn có lòng tin sẽ thu thập được đối phương.

- Còn chưa thể xác định, cậu Chu, chúng ta là người một nhà, anh cũng đừng nói hay với tôi.

Chân Hồng Lỗi căn bản không nhiệt liệt với Chu Tiến Liên như với Chử Ngôn Huy, hắn dùng giọng ôn hòa nói.

Chu Tiến Liên nghe bên trong lời nói của Chân Hồng Lỗi có vài phần ngạo nghễ, thế nhưng hắn vẫn cười ha hả nói:

- Anh Chân, anh cũng đừng khiêm tốn, lúc này trong tỉnh có ai không biết anh sẽ tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh? Sau này anh sẽ là người chủ quản khối tư pháp của ủy ban nhân dân tỉnh, sau này khối tòa án chúng tôi còn cần được anh quan tâm nhiều hơn.

- Được rồi, cậu Chu, chúng ta không phải là người ngoài, lúc này hội nghị thường ủy còn chưa mở, anh chúc mừng làm gì cho sớm.

Chân Hồng Lỗi không muốn nói nhiều lời với Chu Tiến Liên, thế nên hắn khách khí hai câu với đối phương, lấy lý do có việc để tắt máy.

- Cốc cốc cốc.

Chân Hồng Lỗi là cục trưởng cục công an, căn bản là bận rộn công tác. Hắn mở miệng nói mời vào, một nữ cảnh sát chưa đến ba mươi tuổi có diện mạo xinh đẹp đi đến.

- Cục trưởng Chân, vừa rồi thành phố Đông Hồng vừa báo lên một vụ tai nạn xe nghiêm trọng.

Nữ cảnh sát nói, sau đó bàn tay trắng nõn đưa sang một phần văn kiện.

Chân Hồng Lỗi tiếp nhận văn kiện, hắn định mở ra xem xét, chợt thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó chợt kinh hoảng. Hắn phất phất tay với nữ cảnh sát vào đưa văn kiện, cho đối phương rời đi, sau đó cầm lấy điện thoại nói:

- Chào bí thư Diêu, tôi là Chân Hồng Lỗi.

- Cục trưởng Hồng Lỗi, anh có bận rộn gì không?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thân cận của Diêu Trung Tắc.

- Cám ơn bí thư Diêu quan tâm, cục công an chúng tôi dù có nhiều việc thế nhưng chúng tôi luôn tin tưởng dưới sự giúp đỡ của chủ tịch Chử và ngài, chúng tôi sẽ phân rõ nặng nhẹ, sẽ tiến hành theo từng bước.

Tuy giọng nói của Chân Hồng Lỗi có chút cứng nhắc nhưng phần nhiều lại là cung kính.

Diêu Trung Tắc căn bản rất hài lòng với câu trả lời của Chân Hồng Lỗi, chợt thấy hắn nói:

- Có lòng tin là tốt, hai người chúng ta đã công tác với nhau từ lâu rồi, anh là người có khả năng sáng tạo sự nghiệp, điều này tôi tuyệt đối không nhìn lầm.

Câu khích lệ của Diêu Trung Tắc làm cho Chân Hồng Lỗi cảm thấy có chút không thoải mái, thế nhưng hắn vẫn phải thành thật nói:

- Cám ơn bí thư Diêu khích lệ, tôi có được ngày hôm nay không phải là nhờ sự hỗ trợ giúp đỡ của ngài sao?

- Ha ha ha, lời này của cậu cũng không đúng, cậu có ngày hôm nay phải cảm tạ chính mình. Nếu như không phải cậu có biểu hiện xuất sắc, năm xưa chủ tịch Chử sẽ không đặc biệt đề bạt cậu, còn về phần tôi, chỉ có thể có chút tác dụng mà thôi.

Tuy Diêu Trung Tắc nói rằng mình chỉ có chút tác dụng, thế nhưng Chân Hồng Lỗi là người thông minh, hắn biết rõ đối phương nói như vậy là có ý gì. Mặc kệ lãnh đạo tốn bao nhiêu công sức cho anh, anh cần phải có lòng mang ơn, điều này Chân Hồng Lỗi căn bản là hiểu được.

Sau khi Chân Hồng Lỗi tiếp tục mở miệng cảm ơn sự quan tâm của Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc mở miệng căn dặn vài sự việc Chân Hồng Lỗi cần chú ý, sau đó hai bên càng thêm thân mật hơn.

- Được rồi, Hồng Lỗi, sau này chúng ta tiếp tục trò chuyện, lúc này hội nghị thường ủy sắp bắt đầu, tôi cũng phải đi qua ngay.

Diêu Trung Tắc bên kia đã cúp điện thoại thế nhưng trống ngực của Chân Hồng Lỗi vẫn đập rất mạnh, lúc này hội nghị thường ủy sắp được bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui