Bí Thư Trùng Sinh

- Bí thư Diệp, khi mà người ta mất đi sự kính sợ với pháp luật, khi đó hậu quả căn bản là khôn lường. Giống như sự việc hôm nay, nếu như lần trước anh ta say rượu lái xe và bị trừng trị thích đáng, như vậy sẽ không có thảm kịch hôm nay, sẽ không có bốn tính mạng từ biệt cuộc sống.

- Đây là một bài học, rõ ràng là bài học bằng máu.

Giọng nói của Vương Tử Quân càng lúc càng lớn, lúc này Chử Vận Phong ngồi phía tay trái của Diệp Thừa Dân có vẻ mặt rất kém. Lúc này lão thật sự có chút ngột ngạt, có chút không phục, muốn phản kích. Thế nhưng đối mặt với thế công cực mạnh của Vương Tử Quân, lão cảm thấy mình căn bản không có gì để nói.

Bốn tính mạng cứ như vậy lại mất đi, hơn nữa lời nói của Vương Tử Quân cực kỳ có lý, nếu như trước đó chấp pháp thật nghiêmm, cũng sẽ không phát sinh hậu quả nghiêm trọng hôm nay.

Chính mình một lòng muốn phát triển tỉnh Nam Giang, thế nhưng có một vài quyết định sẽ có lợi cho Nam Giang sao? Hàng loạt vấn đề liên tục xuất hiện trong lòng Chử Vận Phong, tác động lên tâm lý của Chử Vận Phong.

Chử Vận Phong căm tức công kích của Vương Tử Quân, thế nhưng lão không thể không thừa nhận những lời nói của Vương Tử Quân căn bản là châu ngọc, cực kỳ có lý lẽ.

- Một người chấp pháp nếu không nghiêm khắc yêu cầu chính mình, như vậy sao có thể yêu cầu người khác tuân thủ pháp luật? Một người lãnh đạo trong đơn vị chấp pháp cũng không phải là thần thánh mà không tôn trọng pháp luật, như vậy chúng ta sao có thể tin tưởng anh ta có thể làm tốt, đưa đội ngũ cán bộ tiến lên?

Lúc này xem như Vương Tử Quân nói ra tất cả ý nghĩ trong lòng mình, cảm xúc của hắn thật sự bành trướng. Trong lòng hắn vốn có chút đố kỵ, thế nhưng tất cả chợt tan biến:

- Tôi là bí thư ủy ban tư pháp, tôi cho rằng đồng chí Chân Hồng Lỗi căn bản không thích hợp với vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, mong các vị thường ủy suy xét ý kiến của tôi, cho anh ta một bài học thật đắt giá.

Vương Tử Quân nói làm cho đám người chợt kinh hoảng, lời nói cực kỳ khí phách. Hội nghị thường ủy hôm nay vốn sẽ đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên, không ngờ lại là hội nghị thường ủy buộc tội Chân Hồng Lỗi.

Tuy Vương Tử Quân cho ra lý do rất nhỏ, thế nhưng sự kiện trả giá bằng mạng người kia căn bản rất có khả năng làm chứng, làm cho mọi người cảm nhận được sự nguy hiểm của Chân Hồng Lỗi vào lúc này.

Gương mặt Diêu Trung Tắc căn bản giống như bị băng có, tâm tình cực kỳ bức bối. Trước khi tổ chức hội nghị thường ủy thì hắn đã nghĩ kỹ để đề cử Chân Hồng Lỗi tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng lúc này đối mặt với một đòn cực mạnh của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đó thật sự là một trò cười rất lớn. Nói trắng ra là mình căn bản không hiểu rõ về cán bộ, lấy đá đập chân mình, làm thành trò cười cho thiên hạ.

Xem như Diêu Trung Tắc mất thể diện ở hội nghị thường ủy lần này, dù sao thì hắn cũng là người cố gắng thúc đẩy sự kiện Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh với bí thư Diệp.

Nhưng Diêu Trung Tắc dù sao cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được, hắn lựa chọn phương án trầm mặc trước thế phản công mạnh như cầu vồng của Vương Tử Quân. Cũng không phải lúc này hắn không có lời nào để nói, căn bản là tình huống này Vương Tử Quân chĩa vào Chử Vận Phong, hắn không phải là kẻ bị đối phương đánh vào mặt, hắn cần gì phải khổ sở? Biết đâu đối phương sẽ quay mũi dùi chỉa vào người mình thì sao?

Khi ánh mắt Diêu Trung Tắc đổ dồn về phía Chử Vận Phong, lúc này ánh mắt những người khác cũng nhìn về phía Chử Vận Phong. Đám người ngồi đây ai cũng biết Chân Hồng Lỗi là ái tướng tâm phúc của Chử Vận Phong, lúc này Vương Tử Quân đứng trên hội nghị thường ủy trực tiếp yêu cầu triệt tiêu vị trí của Chân Hồng Lỗi, Chử Vận Phong há có thể không mở miệng cho được? Hơn nữa vừa rồi mỗi lời nói của Vương Tử Quân đều giống như một quả bom, không khách khí ném về phía chủ tịch Chử Vận Phong.

Chử Vận Phong thật sự giận tím mặt, lão nâng ly lên uống nước, lúc này tất cả mọi người đều bảo trì sự trầm mặc.

Đám người nơi đây đều hiểu rõ thói quen này của Chử Vận Phong, chủ tịch Chử uống cũng không phải là vì khát nước, nhất định là có gì đó cần nói, muốn cường điệu tính trịnh trọng của sự việc. Thật sự là như vậy, Chử Vận Phong nhanh chóng đậy nắp ly nước. Từ sau khi tiến lên vị trí lãnh đạo đến bây giờ thì Chử Vận Phong đã không biết tham gia qua bao nhiêu hội nghị thường ủy, thế nhưng lão chưa từng rơi vào tình huống khốn khổ như lúc này.

Đúng là quá coi thường người khác, Chử Vận Phong vốn cho rằng Vương Tử Quân là một con dê chờ làm thịt, không ngờ đối phương lại ra tay sắc bén như vậy, nói những lời tàn nhẫn như thế, chỉ sau vài phút đã thay đổi cục diện sự việc.

Đám thường ủy tỉnh ủy vốn đã chuẩn bị sẵn những lời nói tốt cho Chân Hồng Lỗi, thế nhưng bây giờ lại phải nghĩ xem nói gì để giải thích cho Chân Hồng Lỗi.

Chử Vận Phong đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, chợt thấy bí thư Diệp ngồi ở phía bên kia với tư thế bất động, vẻ mặt lạnh lùng. Những vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng có biểu hiện khác biệt, đám người theo sát bên cạnh Chử Vận Phong lại giống như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than, trán vã mồ hôi, ai cũng dùng ánh mắt bức thiết nhìn về phía lão, bộ dạng chờ lãnh đạo cho ra chỉ thị.

"Dung là đám bao cỏ không ra gì, bây giờ tình thế khó khăn xuất hiện, tôi sẽ cho ra chỉ thị thế nào đây? Các anh không chịu nghĩ biện pháp để chủ động một chút sao? Vương Tử Quân bây giờ đã chiếm hết tất cả xu thế đại nghĩa, cho dù Chử Vận Phong tôi có uy vọng cao vời thế nào, các anh cũng cần phải lên tiếng giúp sức, nếu không thì thay đổi được gì?"

Trong đầu Chử Vận Phong lóe lên những ý nghĩ như vậy, ánh mắt của lão chuyển lên người Vương Tử Quân. Mặc dù lão biết lần này mình căn bản là thất bại, thế nhưng lão lại không khỏi cảm thấy có chút kính trọng đối thủ của mình.

Cuối cùng thì cũn không phải là người tầm thường.

Kim Hành Thuấn nhìn Chử Vận Phong, khi hắn đang định mở miệng thì Chử Vận Phong đã nói:

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, nhưng có một điều cần phải nói rõ, Chân Hồng Lỗi thả người là theo ý của tôi. Đổng Cánh Hoàn có liên quan đến phương diện đầu tư của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, vì vậy căn cứ vào phương diện dùng trăm phương ngàn kế để làm tốt công tác kêu gọi đầu tư, căn cứ vào nguyên tắc tất cả phục vụ cho sự phát triển kinh tế, thế nên tôi đã cho ra chỉ thị như vậy.

- Khi đó tôi căn bản không ý thức được sự việc sẽ nghiêm trọng như thế, bây giờ tôi xin kiểm điểm trước hội nghị thường ủy.

Lời nói của Chử Vận Phong không quá lớn, thế nhưng lại cực kỳ có lực lượng. Khi âm thanh của Chử Vận Phong vang lên, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui