Bí Thư Trùng Sinh

Trước nay phương diện điều chỉnh nhân sự luôn là một việc làm cho ngàn vạn người chú ý, điều kiện trong cơ quan tỉnh ủy tuy rất tốt thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì nhất định phải xuống tuyến dưới rèn luyện vài năm. Hơn nữa cơ hội xuống thành phố tuyến dưới rèn luyện căn bản không chỉ là tiếp cận thực tế và khảo nghiệm với người trong cơ quan tỉnh ủy, hơn nữa sẽ là một phần lý lịch căn bản không thể thiếu đối với tương lai phát triển thành lãnh đạo địa phương sau này.

Có vài người có vị trí không thấp trong cơ quan tỉnh ủy, thế nhưng dù thế nào cũng có mặt lãnh đạo thượng cấp, thế cho nên bọn họ chỉ có thể là ban ngành cấp hai mà thôi. Một khi bọn họ đi xuống thành phố bên dưới, như vậy căn bản không còn giống như trước, cho dù bọn họ không phải là phó chủ tịch thường ủy, ít nhất cũng là một thành viên ban ngành.

Trong những khu văn phòng khác có nhiều người rục rịch, tất nhiên những người có lý lịch tốt trong khối ủy ban tư pháp cũng không thể ngồi yên, bắt đầu kéo quan hệ của mình ở khắp nơi, muốn tìm một chén canh cho mình ở sự kiện điều chỉnh nhân sự lần này.

- Bí thư Mạnh, tôi nghe nói lần này có vài cấp giám đốc sở, ngài sao không tranh thủ một chút?

Mạnh Chí Đạo ngồi trong phòng làm việc của mình, vị trưởng ban chỉ đạo tuyên truyền giáo dục Thôi Nghênh Quốc đi đến bên cạnh cười hì hì hỏi.

Mạnh Chí Đạo lắc đầu nói:

- Nghênh Quốc, cậu cũng không phải không biết tình huống vào lúc này, mọi người ai cũng trừng mắt méo miệng, cậu nói tôi tham gia náo nhiệt, cũng tranh chấp không lại người ta.

- Cũng không thể nói như vậy được. Bí thư Mạnh, nói về lý luận hay thành tích thì anh cũng không kém người khác, vì sao không tranh chấp một chút? Tôi nói nhé, với những gì tôi hiểu về ngài, nói thật ra thì ngài không thiếu cái gì, chỉ thiếu một phần sức mạnh xông lên mà thôi.

Thôi Nghênh Quốc rót nước cho Mạnh Chí Đạo, sau đó cố gắng lên tiếng thúc đẩy.

Mạnh Chí Đạo cười cười nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói:

- Được rồi, cậu cũng đừng nói lời cổ động tôi, cậu có ý kiến gì sao, nói tôi nghe xem, để xem tôi có thể thông qua hay không.

- Hì hì, vẫn là lãnh đạo hiểu tôi. Thật sự là muốn tiến vào cơ quan tỉnh ủy là quá khó khăn, muốn đi ra cũng khó khăn, ví dụ như cơ quan của chúng ta, phương diện phân biệt đối xử quá cao nên cũng không đến lượt tôi, cho nên tôi nghĩ muốn đi một đường vòng, dù thế nào cũng chỉ giỏi lắm là phó sở mà thôi.

Thôi Nghênh Quốc thấy Mạnh Chí Đạo vạch trần tâm tư của mình, hắn cũng không chút xấu hổ mà dùng giọng sảng khoái nói.

Mạnh Chí Đạo căn bản rất giúp đỡ với những ý nghĩ này của hạ cấp, hắn buông ly trà trong tay xuống, sau đó nói:

- Cậu đã báo cáo cho bí thư Vương chưa?

- Còn chưa, tôi căn bản không phải đang hỏi ý của ngài sao?

Mạnh Chí Đạo lắc đầu, hắn và Thôi Nghênh Quốc công tác với nhau lâu năm, biết rõ thuộc hạ của mình mạnh vì gạo bạo vì tiền, hơn nữa còn có chút thân thích với phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên. Nghe đối phương nói như vậy, rõ ràng là có vài phần đồng ý từ Lý Thừa Uyên, nếu không cũng không dám mở lời như vậy.

- Tôi cảm thấy cậu nên tự mình đến báo cáo cho bí thư Vương, dù sao bí thư Vương cũng là lãnh đạo trực tiếp của ủy ban tư pháp, lại là thường ủy tỉnh ủy. Bí thư Vương có tác dụng cực kỳ quan trọng khi lên tiếng nói tốt cho cán bộ trong ủy ban tư pháp.

- Bí thư Mạnh, tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng tôi ít khi đến báo cáo công tác cho bí thư Vương, căn bản không quen thuộc bí thư Vương, nếu bây giờ mạo muội đến bên cạnh bí thư, chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược.

Thôi Nghênh Quốc tỏ ra khá khó xử, có một câu hắn còn không dám nói ra, đó chính là mong sao Mạnh Chí Đạo đi cùng mình đến gặp bí thư Vương. Dù sao thì gần đây Mạnh Chí Đạo luôn theo sát bí thư Vương, nếu có Mạnh Chí Đạo lên tiếng đỡ cho vài câu, như vậy hy vọng của hắn khi đối mặt với bí thư Vương sẽ tăng lên vài phần.

Có vài việc mà mọi người thầm hiểu ý kiến của nhau là được, nói ra thì căn bản là khá đần độn vô vị. Mạnh Chí Đạo biết rõ mục đích của Thôi Nghênh Quốc, mặc dù hắn có chút bức bối nhưng căn bản vẫn mở miệng phối hợp nói:

- Bây giờ là cơ hội khó có được, nếu anh cảm thấy không đủ can đảm, tôi sẽ cùng anh đến gặp bí thư Vương.

Thôi Nghênh Quốc thật sự chỉ muốn nghe những lời này, sau khi nghe Mạnh Chí Đạo nói như vậy thì tâm tình rất sảng khoái, hắn nhanh chóng đứng lên kéo Mạnh Chí Đạo đi tìm báo cáo công tác cho bí thư Vương.

Chỉ là chưa đến cửa phòng làm việc của bí thư Vương Tử Quân, chợt thấy bí thư Vương trầm mặt đi lên cầu thang, Du Giang Vĩ ở bên cạnh bí thư Vương Tử Quân thì lại càng nóng lòng gọi điện thoại.

- Bí thư Vương.

Mạnh Chí Đạo lên tiếng bắt chuyện với bí thư Vương.

Vương Tử Quân thấy Mạnh Chí Đạo thì khẽ gật đầu, cũng không nói gì, chỉ đi về phía bậc cầu thang.

Khi Mạnh Chí Đạo đi theo Vương Tử Quân xuống lầu, lúc này chiếc xe số bảy của thường ủy tỉnh ủy đã lẳng lặng chờ bên dưới.

Mạnh Chí Đạo nhìn xe chạy như bay mà không khỏi dùng giọng cực kỳ tiếc nuối nói với Thôi Nghênh Quốc:

- Nghênh Quốc, lần này căn bản là không khéo rồi, bí thư Vương vừa vặn có việc cần phải đi, lần sau chúng ta tìm cơ hội khác vậy.

Thôi Nghênh Quốc cảm thấy rất thất lạc, thế nhưng biểu hiện vẫn tỏ ra cảm tạ Mạnh Chí Đạo:

- Cám ơn bí thư Mạnh, lần sau còn phải làm phiền ngài.

Vương Tử Quân không phải không tình nguyện để Mạnh Chí Đạo trò chuyện với mình, mà hắn không có tâm tư trò chuyện vào lúc này, trong đầu hắn chỉ còn lại cuộc điện thoại vừa rồi. Đó là một cú điện thoại của Vương Tử Hoa, nói là lúc này bệnh tình của ông nội đang rất nguy kịch.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của Vương lão gia tử ngày càng yếu hơn, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây càng thêm già yếu. Mặc dù đã mời bác sĩ hạng nhất, hộ lý chuyên nghiệp, đủ mọi phương diện không thiếu, thế nhưng dù là điều kiện tốt cỡ nào cũng không thể thắng được sức mạnh của thời gian.

Tháng trước Vương Tử Quân còn đưa Tiểu Bảo Nhi đến thăm ông nội, lúc đó tinh thần của ông cụ rất tốt, Tiểu Bảo Nhi đáng yêu làm cho ông cụ liên tục cười ha hả. Vương Tử Quân nhìn một già một trẻ vui vẻ với nhau, thế là hắn tràn đầy hy vọng vào sức khỏe của ông nội.

Nhưng càng hy vọng thì rõ ràng giống như đâm vào bọt xà phòng, khi Vương Tử Quân đang chú ý công tác, Vương Tử Hoa chợt gọi điện thoại đến, nói là ông cụ đang hôn mê, cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu so sánh với những người căn bản là cùng thế hệ thì Vương lão gia tử căn bản đã rất tốt, đã được hơn chục năm, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân nghe được tin tức này cũng cảm thấy rất đau xót. Tuy hắn cố gắng trấn định tâm thần, thế nhưng cảm giác sợ mất đi người thân vẫn làm cho hắn cảm thấy run rẩy.

Không nên có việc gì xấu xảy ra mới tốt.

Khi xe chạy ra sân bay thì Vương Tử Quân gọi điện thoại cho bí thư Diệp Thừa Dân để xin nghỉ. Diệp Thừa Dân cực kỳ quan tâm đến vấn đề sức khỏe của Vương lão gia tử, dặn dò Vương Tử Quân không nên quá quan tâm đến công tác, có gì cần cứ mở miệng, lão sẽ chỉ đạo văn phòng tỉnh ủy xử lý gọn gàng.

Tuy với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì căn bản không cần Diệp Thừa Dân giúp đỡ, thế nhưng hắn vẫn phải cảm tạ ý tốt của bí thư Diệp Thừa Dân.

Khi Vương Tử Quân xuống xe, người phụ trách ở sân bay đã nhanh chóng tiến ra nghênh đón. Vốn giám đốc sân bay còn muốn chào hỏi vị lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi vài câu, thế nhưng khi thấy gương mặt tối tăm của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng nuốt những lời nói đã chuẩn bị sẵn của mình vào trong bụng.

Sau khi Vương Tử Quân vào trong phòng dành cho khách quý nghỉ ngơi mười phút thì Mạc Tiểu Bắc đưa Tiểu Bảo Nhi đi đến. Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân ở trong phòng khách quý, nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, dùng hành động của mình để tỏ ra giúp đỡ chồng.

- Bố, ông cố không có việc gì đấy chứ?

Tiểu Bảo Nhi quệt mồm nói, giọng điệu giống như muốn khóc đến nơi.

Vương Tử Quân sờ lên mặt Tiểu Bảo Nhi, hắn cố gắng làm cho nụ cười của mình ấm áp một chút, sau đó mở miệng an ủi:

- Tiểu Bảo Nhi cứ yên tâm, ông cố không có việc gì.

Nửa giờ sau thì máy bay đã hạ cánh.

Vương Tử Quân kéo bàn tay nhỏ của con trai cùng Mạc Tiểu Bắc đi ra ngoài sân bay. Khi hắn chuẩn bị đón một chiếc taxi đi đến bệnh viện quân khu, một người thanh niên chợt nhanh chóng tiến lên chào đón:

- Xin hỏi ngài có phải là anh họ của chủ tịch Vương, là Vương Tử Quân tiên sinh có phải không?

Là anh họ của chủ tịch Vương? Vương Tử Quân có chút sững sốt, ngay sau đó đã nghĩ đến Vương Tử Hoa. Lúc này Vương Tử Hoa đang là phó chủ tịch một thành phố trong tỉnh Chiết Giang, người thanh niên này có lẽ là vâng lệnh Vương Tử Hoa đến đón mình. Hắn nghĩ đến Vương Tử Hoa, chợt cảm thấy người thanh niên hơn hai mươi tuổi này có chút quen mặt, hình như đã gặp ở nơi nào rồi.

Nhưng Vương Tử Quân lật tung trí nhớ của mình ở tỉnh Chiết Giang mà căn bản không có hình bóng người này.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ nói:

- Tôi là Vương Tử Quân.

Sau khi nghe được ba chữ Vương Tử Quân thì Bành Thượng Vân có thể xác định người này chính là vị anh họ mà chủ tịch Vương yêu cầu mình ra đón. Nhưng người anh họ này còn có vẻ trẻ hơn cả chủ tịch Vương, hơn nữa vợ của Vương Tử Quân căn bản còn xinh đẹp hơn phu nhân của chủ tịch Vương.

Nhưng vợ đẹp thì có được gì? Nào có thể có được quyền lực như của chủ tịch Vương? Bành Thượng Vân là một quân nhân xuất ngũ ra đảm nhiệm vị trí lái xe cho chủ tịch Vương, hắn cảm nhận được đầy đủ sức quyến rũ của quyền lực, cũng bị sức quyến rũ của nó thuyết phục.

Trong mắt Bành Thượng Vân thì lãnh đạo của hắn là Vương Tử Hoa, đây chính là một người cực kỳ giỏi giang, trẻ tuổi như vậy mà đã là phó chủ tịch thành phố, đừng nói đến phương diện bố của chủ tịch Vương là phó chủ tịch tỉnh.

Tuy trong mắt Bành Thượng Vân thì Vương Tử Quân căn bản không bằng chủ tịch Vương, thế nhưng hắn cũng không đám đắc tội với đối phương, dù sao đây cũng là anh của chủ tịch Vương Tử Hoa.

Sau khi leo lên chiếc Santana của Vương Tử Hoa, điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên, người gọi điện thoại đến là Vương Giải Phóng. Sau khi nối thông điện thoại thì chợt nghe Vương Giải Phóng dùng giọng như trút được gánh nặng nói:

- Tử Quân, ông của cậu đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.

Vương Tử Quân căn cứ vào giọng nói hưng phấn của Vương Giải Phóng mà thở dài một hơi, đối với hắn thì ông cụ vượt qua thời kỳ nguy hiểm là tin tức tốt đẹp nhất.

Vương Tử Quân nói với Vương Giải Phóng rằng sẽ tự mình đi đến bệnh viện, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn không kìm nén được niềm vui, thế nên không khẽ vân vê gương mặt non mềm của Tiểu Bảo Nhi, lại lớn tiếng nói:

- Con trai, ông cố không có việc gì.

Khi một nhà Vương Tử Quân đang chìm đắm trong hạnh phúc Vương lão gia tử đã qua giai đoạn nguy hiểm, Bành Thượng Vân cũng mở miệng góp vui:

- Vương lão gia tử là người hiền gặp chuyện tốt, làm sao có chuyện gì được, tôi thấy ông cụ còn phải hưởng phúc vài chục năm nữa.

Tuy biết rõ Bành Thượng Vân nói ra những lời nịnh hót nhưng thật lòng thì Vương Tử Quân cũng rất vui. Chỉ cần là những lời nói tốt cho Vương lão gia tử, dù không hợp lý thì hắn cũng rất tình nguyện lắng nghe.

- Tiểu Bành, mượn lời nói may mắn của cậu, xin hỏi cậu đang công tác gì vậy?

Nếu người ta đã mở miệng, Vương Tử Quân cũng tất nhiên cũng quan tâm một chút.

Bành Thượng Vân căn bản có chút không thoải mái vì Vương Tử Quân gọi mình là Tiểu Bành, dù gì thì hai bên đứng chung một chỗ, Vương Tử Quân vẫn nhìn trẻ hơn cả hắn. Hơn nữa hắn là cán bộ trong ban lái xe của ủy ban nhân dân thành phố, chủ tịch Vương cũng chưa từng nhắc đến người anh họ của mình, xem ra người này là một giảng viên đại học.

Nhưng Bành Thượng Vân có mất hứng cũng không dám nói, dù sao đối phương cũng là anh của chủ tịch Vương, vì vậy hắn mỉm cười đáp:

- Nhà tôi ở thành phố Vẫn Hoa, đầu năm nay chuyển nghề vào công tác ở ủy ban nhân dân thành phố, lúc này là lái xe cho chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không hỏi đến chuyện công tác của Bành Thượng Vân, chỉ hỏi vài chuyện gia đình, nhưng trong lòng thầm nghĩ xem mình sao lại quen mặt đối phương như vậy.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không nhắc đến điều này, vì lái xe là người luôn đi theo chủ, chỉ một lát sau Bành Thượng Vân đã nói về những việc lớn của chủ tịch Vương trong thành phố, hơn nữa còn là vài thông tin lãnh đạo tỉnh ủy tín nhiệm chủ tịch Vương của mình như thế nào.

Vương Tử Quân căn bản chỉ nghe mà không có ý kiến gì.

Trạng thái trầm mặc của Vương Tử Quân làm cho Bành Thượng Vân sinh ra ý nghĩ khác, tất nhiên bộ dạng kia giống như là người không tiếp xúc chính trị.

Bành Thượng Vân tuy nói đủ chuyện nhưng lái xe rất tốt, hai mươi phút sau đã dừng lại ở bệnh viện quân khu. Lúc này Vương Tử Quân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tuy hắn vội vàng vì ông nội, thế nhưng lúc này đã có đủ biểu hiện ung dung bình tĩnh.

- Anh Tử Quân.

Tô Anh mặc một chiếc váy dài màu tím tranh thủ tiến lên chào đón. Thiếu nữ năm xưa bây giờ đã là một người mẹ, lúc này gương mặt nàng có vẻ khá đau thương, hai mắt hơi đỏ hồng.

- Ông nội đã tỉnh lại rồi à?

Vương Tử Quân nhìn Tô Anh rồi vội vàng hỏi.

- À, đã tỉnh, nhưng tinh thần kém hơn trước kia rất nhiều.

Tô Anh nói rồi nước mắt lại rơi xuống.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn đi về phía phòng bệnh. Khi hắn đẩy cửa đi vào, thấy Vương lão gia tử mặc áo bệnh nhân lẳng lặng nằm bên kia, cánh tay lộ gân xanh, cơ thể vô lực. Vương lão gia tử nhìn thấy Vương Tử Quân thì ánh mắt sáng rực lên, nhưng há miệng mà không nói được lời nào.

Bộ dạng của ông nội làm cho Vương Tử Quân cảm thấy thảm thiết, hắn nắm bàn tay của ông, cảm thấy trong lòng có ngàn vạn lời nói nhưng lại thấy tất cả chỉ là dư thừa.

- Tử Quân, bác sĩ nói ông cụ đã qua giai đoạn nguy hiểm, lúc này sức khỏe suy yếu, hai người nữa sẽ khỏe lại.

Vương Quang Vinh vỗ vỗ vai Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Quang Vinh đến sớm hơn Vương Tử Quân một chút, mái đầu hoa râm làm cho lão có chút già lão. Tuy là người của hai thế giới nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm. Vì thân phận của Vương lão gia tử, vì vậy thỉnh thoảng có người đến an ủi, chẳng những có bộ hạ cũ của Vương lão gia tử, còn có lãnh đạo tỉnh. Chỉ cần nửa ngày cũng làm cho phòng bệnh đầy hoa tươi.

Trong quan trường ít khi biểu hiện quá quy củ, thế nhưng thực tế thì chỗ nào cũng chú trọng quy củ, có những quy củ cũng được áp dụng trong phòng bệnh. Nói về hành động chủ yếu nhất là bắt tay, người cấp bậc cao nhất lúc này là Vương Quang Vinh. Vì Vương Quang Vinh là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, cấp phó bộ, thật sự có địa vị có danh phận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui