Bí Thư Trùng Sinh

Nếu so sánh với Vương Quang Vinh thì Vương Giải Phóng có chút xấu hổ, dù là chú của Vương Tử Quân, thế nhưng thời gian trở thành thường ủy tỉnh ủy còn ít hơn cả Vương Tử Quân. Hơn nữa cũng chỉ có vị trí trước thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy trong ban ngành thường ủy mà thôi, vì vậy nên có chút kém thế.

Có vài người bắt tay Vương Tử Quân trước, cũng có người bắt tay Vương Giải Phóng trước, thật sự có chút lộn xộn. Mặc dù cũng không có ai có tâm tư so đo, thế nhưng người đến thăm Vương lão gia tử càng nhiều thì vẫn có người lưu ý đến phương diện này. Đây là một sự giác ngộ, nếu như không cẩn thận suy xét thì căn bản không có vấn đề, nếu như xem xét sâu xa, có thể tìm ra nhiều ý nghĩa khác nhau. Sự việc này căn bản là cực kỳ vi diệu, nếu không phải là người sâu sắc thì căn bản khó thể nào phát giác được.

Vương Tử Hoa là người trẻ tuổi đã là phó chủ tịch thành phố, bây giờ là phúc lớn, là điển hình tuổi trẻ tài cao trong mắt nhiều người. Thế nhưng hôm nay hắn nhìn tình huống xấu hổ của bố mình, trong lòng có chút hương vị khác thường. Tuy Vương Tử Quân là người đi càng xa thì càng có lợi, thế nhưng đối mặt với một người anh như vậy, áp lực của hắn là quá lớn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ít nhắc đến Vương Tử Quân.

Những người đến thăm Vương lão gia tử chủ yếu là lãnh đạo ban ngành tỉnh ủy và các vị cựu chiến binh, thân phận quá rõ ràng. Vì vậy khi bọn họ đến thăm hỏi thì chỉ cần bắt tay ân cần thăm hỏi ba người Vương Quang Vinh, còn Vương Tử Hoa căn bản không được đứng chen vào.

Vương Tử Hoa không được ở bên cạnh, tất nhiên Bành Thượng Vân cũng là như vậy, hắn đi bên ngoài hành lang cùng bị thư ký của Vương Giải Phóng chỉ huy làm nhiều việc vặt, cũng không rảnh rỗi. Nhưng là như vậy thì hắn cảm thấy rất vui. Dù sao hắn thấy được nhiều đại nhân vật đến thăm hỏi gia trưởng Vương gia, điều này nói rõ tương lai của chủ tịch Vương là vô hạn. Hắn là một lái xe cho lãnh đạo, cuộc sống sau này cũng tốt hơn hẳn.

- Anh Triệu, anh nhìn xem, đó là xe số một tỉnh ủy.

Bành Thượng Vân căn bản rất quan tâm đến số xe của lãnh đạo tỉnh ủy, khi hắn đứng bên cạnh cửa sổ lơ đãng nhìn ra bên ngoài, chợt hô lên với thư ký của Vương Giải Phóng.

Vương Giải Phóng luôn biểu hiện mình là lãnh đạo trước mặt Bành Thượng Vân, nhưng khi nghe nói là xe số một của tỉnh ủy đến thì cũng bất chấp nhiều, hắn nhìn qua rồi vội vàng nói:

- Cậu ở đây xem xét, tôi đi báo cho lãnh đạo một tiếng.

Bành Thượng Vân đồng ý một tiếng giống như nhận được nhiệm vụ gì trọng đại, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe số một tỉnh ủy, giống như sợ chiếc xe kia biến mất. Nhưng hắn cũng không ý thức được rằng dù mình có nhìn chằm chằm vào cũng không làm được gì hơn.

Nhưng ít nhất thì Bành Thượng Vân cũng sẽ được báo đáp, ít nhất cũng là người đầu tiên thấy bí thư tỉnh ủy Chiết Giang Hàn Điền Thịnh chạy đến. Hắn nhìn gương mặt bí thư tỉnh ủy Hàn Điền Thịnh rõ ràng hiện ra trước mặt, thế là trong lòng hắn không khỏi có chút kích động.

Dù thế nào thì hắn cũng có được cơ hội tận mắt trông thấy lãnh đạo tỉnh ủy.

Khi Bành Thượng Vân cảm thấy cực kỳ hưng phấn thì thấy lãnh đoàn lãnh đạo từ trong nhà đi ra. Đi đầu là bác của chủ tịch Vương, nghe nói là phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, trước kia là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang. Sau khi nghe nói về vị trí hiện tại của bác lãnh đạo, hắn thật sự có chút kích động.

Dù sao thì trong nhà có hai vị cán bộ cấp phó bộ, tương lai của chủ tịch Vương sẽ càng tiến lên như diều gặp gió.

- Ủa, sao Vương Tử Quân kia lại đi ra, còn chủ tịch Vương đâu?

Khi thấy trong số người đi ra đón Hàn Điền Thịnh không có lãnh đạo của mình thì Bành Thượng Vân có chút thất vọng. Dù sao thì lúc này lộ mặt trước lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy là một chuyện cực kỳ tốt với đường làm quan của tất cả mọi người.

Bành Thượng Vân nhìn đoàn người Vương gia bắt tay với bí thư Hàn Điền Thịnh, sau đó vây quanh bí thư Hàn như sao sáng quanh trăng đi vào phòng bệnh, hắn chợt co đầu rụt cổ. Hắn sợ mình đứng đây rình coi bị lãnh đạo phát hiện, như vậy thì rất oan uổng.

Vương Tử Quân chủ động đứng sau lưng Vương Giải Phóng, mặc dù nói về vị trí thì hắn đứng trên chú mình, thế nhưng hắn vẫn phải giữ thể diện cho chú.

Hàn Điền Thịnh căn bản là lần đầu tiên thấy mặt Vương Tử Quân, khi bắt tay thì tỏ ra rất khách khí, gương mặt treo nụ cười như đón gió xuân. Bí thư Hàn trò chuyện càng bình dị gần gũi, làm cho người ta cảm nhận được sức quyến rũ rất lớn.

Vương Tử Quân là một trong những cán bộ trẻ tuổi nhất của cấp bậc phó bộ, được Hàn Điền Thịnh cực kỳ coi trọng, thế cho nên hai phần ba lời nói đều dành cho Vương Tử Quân. Tuy tinh lực chủ yếu đặt trên phương diện trò chuyện với Hàn Điền Thịnh thế nhưng Vương Tử Quân vẫn rất chú ý, đó là chú Vương Giải Phóng và bí thư Hàn Điền Thịnh căn bản không có quá nhiều cảm tình. Cũng may mọi người ở trong quan trường, căn bản là làm tốt tất cả công tác vặt vãnh.

Trên quan trường có ai mà không như thế, cho dù là cừu địch thì cũng phải ngậm trong miệng, nếu không sẽ mấ thân phận, còn biểu hiện kém trưởng thành. Chút vấn đề như thế này nếu không giữ vững, căn bản khó phát triển tốt trong quan trường.

Vương Giải Phóng là một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh có vị trí khá thấp trong ban ngành thường ủy, phải là người xử lý tốt quan hệ với bí thư tỉnh ủy mới đúng. Mặc dù hai người tỏ ra rất thân mật, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được sự khác biệt.

Cảm giác là một chuyện, bây giờ Vương Tử Quân căn bản không thể nói ra. Hắn cùng Hàn Điền Thịnh đi lên lầu, cố gắng áp chế nghi vấn trong lòng.

Vương Tử Quân cam thấy tâm ý viên mãn, hắn đi cùng Hàn Điền Thịnh vào trong phòng, căn bản không chú ý đến Bành Thượng Vân đứng ở bên kia. Lúc này Bành Thượng Vân đứng nơi đó nhưng căn bản là không ai quan tâm đến sự hiện hữu của hắn.

- Anh Triệu, tôi thấy bí thư Hàn rất bình dị gần gũi, vừa rồi còn khen thưởng chủ tịch Chúng ta hai câu.

Bành Thượng Vân nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân rồi dùng giọng tò mò nói:

- Anh họ của chủ tịch Vương làm gì thế?

- Ai cơ?

Thư ký Triệu nhìn cánh cửa bị đóng lại, lúc này mới có thời gian chú ý đến Bành Thượng Vân.

- Chính là người vừa rồi trò chuyện với bí thư Hàn.

Bành Thượng Vân sờ đầu rồi khẽ nói:

- Hình như tên là Vương Tử Quân.

Vẻ mặt thư ký Triệu chợt trầm xuống, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Bành Thượng Vân:

- Tiểu Bành, lời này anh chỉ nên nói với tôi, nếu như bị người ta nghe được, chỉ sợ anh cũng đừng hòng làm lái xe cho chủ tịch Vương.

- Vương Tử Quân là cái tên mà anh có thể gọi sao? Bí thư Vương là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, nếu so về vị trí thậm chí còn vượt qua cả chủ tịch tỉnh Vương!

Bành Thượng Vân nghe những lời này mà đỏ mặt tía tai, chợt nói:

- Trời ạ, khôn ngờ còn trẻ mà vị trí lại cao như thế...

Khi Bành Thượng Vân đang cực kỳ cảm khái thì đoàn người Vương Tử Quân và bí thư Hàn Điền Thịnh đã đi ra. Trước khi Hàn Điền Thịnh lên xe còn bắt tay cười nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Tử Quân, tỉnh Chiết Giang là quê hương của anh, sau này nếu Nam Giang bên kia có chuyện gì tốt, mong cậu quan tâm đến Chiết Giang nhiều hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui