Bí Thư Trùng Sinh

Bí thư Hàn quá khách khí rồi, có ai mà không thương nhớ quê hương, có gì cũng phải nhớ đến quê hương, tất nhiên có gì tốt tôi sẽ không chối từ, sẽ nghe theo lời phân phó của bí thư Hàn.

Vương Tử Quân duỗi hai tay bắt tay Hàn Điền Thịnh rồi mỉm cười nói.

Hàn Điền Thịnh dừng lại hơn hai phút, sau đó rời khỏi bệnh viện. Sau đó còn có năm sáu lãnh đạo tỉnh ủy đi đến, mãi đến khi trời tối mới dần dần vắng người.

Trải qua một ngày trị liệu thì Vương lão gia tử trở nên khá hơn, buổi tối cũng dùng được chút cháo, sau đó ngủ mê man.

Sau khi xác định ông cụ không có vấn đề, đám người Vương Quang Vinh mới thở ra một hơi, tuy đây phòng bệnh cao cấp thế nhưng cũng không nên ở lâu. Cô cô Vương Ái Hoa của Vương Tử Quân chủ động ở lại hầu hạ ông cụ, đoàn nàng Vương Tử Quân được Vương Giải Phóng thu xếp đi dùng cơm.

Lúc này thành phố Giang Thị vẫn là đèn đường huy hoàng, thế nhưng Vương Tử Quân lại sinh ra chút lạ lẫm. Dù sao hắn đã lâu rồi không ở thành phố Giang Thị, dù là lúc đến thăm ông nội cũng căn bản không đi dạo phố.

Sắp xếp cho một đoàn người dùng cơm căn bản là chuyện đơn giản với Vương Giải Phóng, đoàn người đi vào một khách sạn cũng khá cao cấp, sau đó giám đốc khách sạn cũng phải đi ra chào đón.

- Chủ tịch Vương, đã sắp xếp xong, mời ngài.

Vị giám đốc khách sạn rất cung kính với Vương Giải Phóng, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.

Vương Giải Phóng ừ một tiếng, sau đó nói với Vương Giải Phóng:

- Anh, khách sạn này khá tốt, đồ ăn cũng khá ngon, chúng ta vào đây ăn một bữa vậy.

Vì Vương lão gia tử không có vấn đề gì nên tâm tình của Vương Quang Vinh cũng thả lỏng xuống:

- Cũng là người nhà cả, cứ tùy tiện là được.

Tuy Vương Quang Vinh nói cứ tùy ý, thế nhưng khách sạn cũng không phải tùy ý như vậy. Sau khi nhóm người Vương Tử Quân chia ra ngồi xuống hai bàn, đủ mọi thức ăn được đưa lên. Giám đốc khách sạn cũng rất biết đúng mực, dù rất muốn lộ mặt nhưng biết không nên quấy nhiễu bữa cơm gia đình, vì vậy chỉ đi đến cửa rồi cáo từ.

- Anh, Tử Quân, Thuận Tân, hôm nay thật sự cám ơn trời đất, ông cụ không có việc gì, chúng ta cạn chén xem như an ủi.

Vương Giải Phóng nâng ly rượu lên dùng giọng đề nghị nói.

Vương Tử Quân nhìn vẻ nhiệt tình của chú mình mà khẽ nhíu mày. Nhị Thúc xem ra vẫn còn có chút áp chế, dù thế nào cũng không nên đặt mình trước mặt dượng mới đúng chứ?

Tô Thuận Tân vốn có chút mẫn cảm ở Vương gia, dù sao cũng không được tự nhiên. Tuy trong lòng oán trách, thế nhưng Vương Tử Quân nâng ly lên lại khẽ cụng với Tô Thuận Tân, hành động mờ ám này của hắn làm cho vẻ mặt của Tô Thuận Tân đã dễ nhìn hơn.

Bữa cơm này dù là khá ngon nhưng vì ông cụ còn nằm trên giường bệnh nên cũng không ai quá thả long, chỉ nửa giờ sau thì tan cuộc. 

Vương Giải Phóng đáng lý còn phải trực đêm, thế nhưng cuối cùng hai cha con Vương Quang Vinh và Vương Tử Quân lại giành mất. Hai người bọn họ công tác bận rộn, sáng mai còn phải quay về.

Bệnh viện sắp xếp cho Vương lão gia tử rất tốt, trong phòng có một phòng xép, có đầy đủ dụng cụ gia đình và giường ghế nghỉ ngơi, có thể nói là đầy đủ. Sau khi Tiểu Bảo Nhi đi ngủ, Vương Tử Quân để cho Mạc Tiểu Bắc và mẹ đi về nhà.

Sau khi cho ông cụ uống nước, ông cụ khẽ giơ ngón tay lên, thế nhưng không thể nào mở hết các ngón ra được. Vương Tử Quân nhanh chóng đặt bàn tay của mình vào nắm lấy bàn tay ông cụ, thế là ông cụ mới ngủ.

Vương Tử Quân đi vào pha trà, hắn rót một ly cho bố rồi cười nói:

- Bố, gần đây bố công tác thế nào?

Vương Tử Quân luôn nhớ kỹ một câu, muốn thành công thì cần phải mặc áo đen đi đêm, đặc biệt là người trong quan trường, càng cần phải an phận. Vì vậy khi vị trí lên cao, hắn căn bản rất ít khi rêu rao trước mặt dân chúng, số lần đến thành phố Ma Đô thăm bố cũng ít dần đi.

Người trong quan trường căn bản là thân bất do kỷ, cha con ngồi xuống trò chuyện với nhau cũng khá ít. Vương Quang Vinh nhìn đứa con trưởng thành tự tin của mình, trong lòng có chút tự hào, cũng có chút tiếc nuối.

Tuy người khác nhắc đến Vương Tử Quân luôn dùng lời khích lệ, thế nhưng con càng vĩ đại thì càng không ở bên cạnh mình. Nếu như Vương Tử Quân là một người thường, như vậy sẽ có thời gian đi dạo bên cạnh mình. Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, khi mà đám con cái của các ông bạn già còn đang làm loạn, con trai của lão đã đi đến vị trí khác biệt rồi.

Mặc dù không cùng công tác một chỗ với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Quang Vinh biết con trai mình đi lên không dễ dàng gì. Đặc biệt là ở tỉnh Sơn Nam, tất cả đều phải dựa vào tự bản thân Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân phát triển gian khổ làm cho Vương Quang Vinh tự hào, đồng thời cũng có chút không muốn.

- Cũng không tệ lắm, công tác thuận lợi, bí thư Lâm đang thúc đẩy xây dựng khu kinh tế mới, hiệu quả rất cao, được lãnh đạo tán thưởng.

Vương Tử Quân biết rõ những gì bố mình đang nói, vì trước khi Lâm Trạch Viễn áp dụng các phương pháp chính trị ở thành phố Ma Đô đã từng trưng cầu ý kiến của hắn, có thể nói là hắn còn hiểu hơn cả bố mình là Vương Quang Vinh.

Tuy Lâm Trạch Viễn là người có năng lực chấp hành rất mạnh và ánh mắt nhìn xa trông rộng, thế nhưng Vương Tử Quân là người có tri thức hai đời, thế nên hai bên vẫn có chút chênh lệch. Tri thức của Vương Tử Quân kết hợp với năng lực bản thân của Lâm Trạch Viễn, làm cho Lâm Trạch Viễn có thể cho ra những phương án thích hợp nhất để giải quyết những vấn đề tồn tại ở thành phố Ma Đô mà thậm chí là trong cả nước.

Hành động của Lâm Trạch Viễn liên tục bị người ta bắt chước, thậm chí được tuyến trên tán thành, trở thành phương châm chính sách mở rộng khắp nước, làm cho uy vọng của Lâm Trạch Viễn liên tục tăng tiến. Thậm chí trong số những người cạnh tranh cùng hàng ngũ thì Lâm Trạch Viễn xem như chiếm nhiều ưu thế tuyệt đối. Một vài hãng truyền thông can đảm ở nước ngoài thậm chí còn cho ra không ít dự đoán.

- Bố, chú Lâm bây giờ cần cực kỳ ổn định, có một số việc bố nên nhắc nhở chú ấy một chút.

Vương Tử Quân nghĩ đến một lần gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn, thế là trầm giọng nói.

Vương Quang Vinh cười cười, lão căn bản chưa từng hoài nghi khứu giác chính trị của con mình. Nhưng mình và Lâm Trạch Viễn cộng lại đã hơn trăm tuổi, thế mà còn phải để cho một người trẻ tuổi như Vương Tử Quân mở lời dặn dò, điều này làm cho lão có chút xấu hổ.

- Được rồi, chú Lâm là hạng người gì thì con cũng biết, cũng không cần con phải quan tâm.

Vương Tử Quân cười cười, sự quan tâm của hắn có thể là dư thừa, với trình độ nhìn xa trông rộng của Lâm Trạch Viễn, bí thư Lâm sẽ rất ổn định giải quyết vấn đề.

- Tử Quân, nghe nói con nổi nóng ở tỉnh Nam Giang sao?

Vương Quang Vinh uống một ngụm trà rồi dùng giọng nghiêm túc hỏi, mặc dù đang công tác thế nhưng lão cảm thấy sự chênh lệch với con trai, nhưng dù sao cha cũng là cha, cũng phải quan tâm đến con trai.

Vương Tử Quân biết rõ Vương Quang Vinh nói đến sự kiện mình lớn tiếng ở hội nghị thường ủy Nam Giang, hắn cười cười nói:

- Bố, nếu con không làm như vậy, chỉ sợ cũng bị mất quyền lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui