Bí Thư Trùng Sinh

Gương mặt Thích Phúc Lai có vẻ ấm hơn một chút, hắn vỗ vỗ vai của Vạn Thạch Tắc rồi dùng giọng nặng nề nói:

- Không có chuyện gì, anh đừng để trong lòng. Lúc này việc cấp bách cũng không phải là ai gánh trách nhiẹm, mà là ai đến tiếp quản vị trí cục trưởng cục công an thành phố. Sau khi trở về thì anh cẩn thận tính toán nhân tuyển, tuyệt đối không thể cho ra một tên khốn kiếp giống như Thì Đắc Tiêu.

Vạn Thạch Tắc rõ ràng không ngờ một câu nghĩ một đằng nói một nẻo của mình lại nhận được ưu đãi lớn từ Thích Phúc Lai, hắn nhanh chóng lên tiếng:

- Bí thư Thích, tôi chỉ làm công tác sàng lọc mà thôi, cuối cùng còn phải nhờ đến ngài lựa chọn.

Thích Phúc Lai cũng không nói lời nào, chỉ cười cười với Vạn Thạch Tắc, sau đó đi lên lầu, vẻ mặt hắn có chút tự tin làm cho Vạn Thạch Tắc có chút căm tức. Hắn cảm thấy Thích Phúc Lai cười chủ yếu là cho mình xem, muốn nói cho mình biết: Nếu không có cái gật đầu của Thích Phúc Lai, căn bản dù mình làm thế nào cũng toi công.

Màn đêm phủ xuống thành phố Đông Hồng, đèn đuốc sáng trưng, đường lớn ngõ nhỏ đầy người đi lại. Những cô gái trẻ ăn mặc tươi mát được ánh đèn phụ trợ càng làm cho bầu không khí tràn đầy mùi hương thanh xuân.

Vương Tử Quân đi đến khách sạn Nam Giang rất đúng giờ, lúc này Khuất Chấn Hưng đã chờ sẵn bên dưới, khi thấy hắn đến thì nhanh chóng tiến lên đón chào.

- Bí thư Vương, bí thư Diệp hôm nay có hơi mệt, ngài biết rõ điều này là được.

Khuất Chấn Hưng trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân. 

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Chấn Hưng, tôi chỉ báo cáo một vấn đề với bí thư mà thôi, cũng tuyệt đối không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của lãnh đạo.

Khuất Chấn Hưng cười cười nói:

- Bí thư Vương, trưa hôm nay bí thư Vương tạm thời có chút việc, thế nên không có thời gian nghỉ ngơi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Khuất Chấn Hưng, hắn cũng không nói thêm điều gì. Khuất Chấn Hưng đẩy cửa phòng của bí thư Diệp, sau đó cung kính nói với Diệp Thừa Dân đang ngồi ở chiếc ghế sa lông đối diện:

- Bí thư Diệp, bí thư Vương đến.

Diệp Thừa Dân lúc này mặc một bộ đồ ngủ, khi Vương Tử Quân đi vào thì đang say sưa xem đá bóng. Diệp Thừa Dân thấy Vương Tử Quân thì khoát tay nói:

- Bí thư Tử Quân, cậu đến xem trận bóng này, rất đặc sắc.

Vương Tử Quân cũng không có hứng thú gì với bóng đá, thế nhưng hắn cũng không muốn làm cho Diệp Thừa Dân mất hứng. Hắn ngồi xuống đối diện với Diệp Thừa Dân, ánh mắt nhìn về phía tivi. 

Tivi đang phát một trận đá bóng, thế nhưng không phải là trực tiếp, chỉ là trước đó một ngày mà thôi.

Ba phút trôi qua, đám cầu thủ vẫn chạy qua lại liên tục, căn bản không có tình huống sút cầu gôn nào đặc sắc. Khi Vương Tử Quân thấy có chút đần độn vô vị, Diệp Thừa Dân đột nhiên dùng điều khiển tắt tivi.

- Bí thư Diệp, trận bóng này khá hay, sao ngài không tiếp tục xem?

Vương Tử Quân tuy không muốn xem thế nhưng cũng không thể làm cho Diệp Thừa Dân mất hứng.

- Ôi, không phải là trực tiếp, xem cũng không có ý nghĩa.

Diệp Thừa Dân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói:

- Ngày hôm qua tôi muốn đến sân vận động xem đá bóng, thế nhưng vì có việc mà không thể đi được. Bí thư Tử Quân, tôi cũng xem như là một người mê đá bóng có thâm niên.

Vương Tử Quân căn bản rất thừa nhận lời nói cảm khái của Diệp Thừa Dân, chưa nói đến một người là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy như Diệp Thừa Dân, cho dù là bản thân hắn, đến bây giờ cũng không phân phối thời gian tự do cho mình. Người ngoài nhìn vào cảm thấy những kẻ có vị trí như bọn họ căn bản là cực kỳ uy nghiêm, thế nhưng thực tế lại hy sinh rất nhiều.

- Được rồi, chúng ta cũng không nói điều này nữa.

Diệp Thừa Dân khoát tay áo nói:

- Tôi biết rõ cậu thích uống trà, vì vậy đã nói Khuất Chấn Hưng làm chút trà ngon, hai chúng ta vừa uống vừa trò chuyện.

Khuất Chấn Hưng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Lúc này ánh đèn có hơi u tối trong phòng cũng sáng hẳn lên, Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của Diệp Thừa Dân, biết rõ cường độ công tác của bí thư tỉnh ủy hôm nay là không nhỏ, nếu không cũng chẳng đến mức mệt mỏi như vậy.

- Bí thư Diệp, hôm nay tôi nhận được báo cáo của tổ giám sát ủy ban tư pháp gửi đến thành phố Lâm Hồ. Lúc này vụ án ở thành phố Lâm Hồ đã căn bản có định luận, bên trong có liên quan đến hai đồng chí, thuộc về lớp trung tầng của thành phố Lâm Hồ, hơn nữa vị trí lại đặc biệt quan trọng.

Vương Tử Quân không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Diệp Thừa Dân, thế nên nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Thừa Dân tiếp nhận tài liệu trong tay của Vương Tử Quân xem xét một lượt, gương mặt chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc và giận dữ:

- Hai người kia thật sự coi trời bằng vung. Bí thư Tử Quân, chuyện này nhất định phải xử lý thật nghiêm, không những có chế tài pháp luật xứng đáng để xử lý bọn họ, càng phải coi đây là một cơ hội để gõ một tiếng chuông đề tỉnh một số đồng chí còn đang u mê.

Diệp Thừa Dân nói xong những lời này thì lấy một gói thuốc từ trong túi áo ném cho Vương Tử Quân một điếu, chính mình cũng rút ra một điếu. Vương Tử Quân láy bật lửa trên bàn châm thuốc cho lãnh đạo, thế nhưng Diệp Thừa Dân lại khoát tay nói:

- Không cần, tôi chỉ lấy ra để nâng cao tinh thần mà thôi, bác sĩ đã nghiêm khắc cảnh báo tôi, một ngày chỉ có thể hút ba điếu mà thôi.

Vương Tử Quân cười cười, hắn buông bật lửa xuống. Hắn là người nghiện thuốc rất nặng, thế nhưng lúc này Diệp Thừa Dân không hút, hắn cũng không có ý đốt thuốc.

- Cậu không cần phải ngại.

Diệp Thừa Dân thấy Vương Tử Quân không có ý đốt thuốc thì khoát tay áo nói:

- Ngoài phương diện xử lý nghiêm khắc, cậu còn ý kiến gì không?

Diệp Thừa Dân biết rõ với chức quyền vào phong cách của Vương Tử Quân, những chuyện này căn bản không cần báo cáo với mình, trực tiếp xử lý là được. Nhưng lúc này Vương Tử Quân lại đi đến tự mình dùng giọng trịnh trọng báo cáo với lão, tuyệt đối còn có một ý nghĩ khác.

- Bí thư, trong sự kiện này cấp ủy chính quyền thành phố Lâm Hồ căn bản đốc tra không nghiêm, tôi cho rằng chúng ta xử lý chuyện này đồng thời cũng phải cho thị ủy Lâm Hồ một đòn cảnh cáo, để cho bọn họ coi đây là cơ hội để tăng cường chỉnh đốn tác phong công tác của mình.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó thay đổ chủ đề:

- Đồng thời tôi cảm thấy nên phái một đồng chí đắc lực xuống chủ trì công tác của cục công an thành phố Lâm Hồ, tích cực loại trừ những ảnh hưởng không hay của sự việc này.

Diệp Thừa Dân xoay xoay điếu thuốc thế nhưng ánh mắt liên tục lóe lên, lão sao không biết rõ trọng điểm lời nói của Vương Tử Quân? Lão đến Nam Giang thật ra cũng có nhiệm vụ, đó chính là đả kích hiện tượng buôn lậu tồn tại nơi đây, thế nhưng thành tích căn bản không phải là quá rõ rệt, điều này làm cho lão thật sự cảm thấy sốt ruột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui