Bí Thư Trùng Sinh

Hai người giống như hai anh hùng cùng chung chính kiến, khó có được thời cơ ăn ý như hôm nay, sau khi cười lớn vài tiếng thì cùng nhau ra khỏi phòng. Lúc này đám người bên ngoài đang cười đùa nói chuyện vui vẻ, Vạn Thạch Tắc thấy hai người đi ra thì tiến lên góp vui:

- Hai vị lãnh đạo, hai vị đã trễ nãi nhiều rượu, lúc này chúng tôi kính hai vị lãnh đạo một ly, mong sao sau này chúng ta càng ngày càng công tác tốt.

Vạn Thạch Tắc nói ra những lời này thì người bên cạnh cũng nâng ly lên, Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nâng ly rượu lên.

Khi mọi người đang uống rượu thì chợt nghe thấy bên ngoài có chút rối loạn. Chân Hồng Lỗi và Thích Phúc Lai đặt ly rượu xuống, Thích Phúc Lai lại dùng giọng bất mãn nói với Vạn Thạch Tắc ở bên cạnh:

- Đây là có chuyện gì?

Vạn Thạch Tắc cảm thấy rất uất ức, thầm nghĩ mình nào phải là người có thiên lý nhãn? Mọi người đều ngồi ở chỗ này, minh nào biết được bên ngoài có chuyện gì xảy ra? Thế nhưng hắn cũng không dám phát tiết, vì vậy chỉ nói:

- Tôi ra ngoài xem thế nào.

Trước mặt Thích Phúc Lai và Chân Hồng Lỗi thì Vạn Thạch Tắc tỏ ra cực kỳ cẩn thận, thế nhưng khi đi ra ngoài cửa thì nhanh chóng lên giá. Hắn nhìn tên phó giám đốc khách sạn đang vội vàng chạy đến, thế là lạnh giọng nói:

- Chuyện gì xảy ra?

- Cục công an và cục lâm nghiệp cùng liên hợp mở rộng hoạt động đã kích hành vi mua bán động vật hoang dã.

Viên phó giám đốc khách sạn là cán bộ thành phố Lâm Hồ, hắn rất sợ hãi Vạn Thạch Tắc, khi thấy gương mặt âm trầm của Vạn Thạch Tắc thì vội vàng dùng giọng cực kỳ cẩn thận nói.

Kiểm tra tình huống mua bán động vật hoang dã? Vạn Thạch Tắc nhìn gương mặt của viên phó giám đốc khách sạn, hắn cảm thấy rất mất vui. Viên giám đốc khách sạn cũng hiểu rõ, thật ra hắn cũng rất oan uổng. Hắn trước nay luôn mạnh vì gạo bạo vì tiền, luôn lấy danh nghĩa của văn phòng khu thường trú của thành phố Lâm Hồ ở Đông Hồng để kết giao với nhiều người, mà nhiều người cũng nể mặt hắn. 

Nhưng hôm nay khi hắn muốn biểu hiện trước mặt bí thư Thích, đám nhân viên kiểm tra đã chạy đến đột kích bất ngờ, kiểm tra khách sạn thành phố Lâm Hồ.

- Bí thư Vạn, nghe nói là sắp xếp của cục trưởng cục công an thành phố, yêu cầu tiến hành kiểm tra tất cả cửa hàng quán ăn và khách sạn trong thành phố. Bây giờ đang tiến hành xem xét kiểm tra, kẻ nào phạm pháp sẽ cho ra ánh sáng, tiến hành xét xử cùng một chỗ, còn có nhân viên của đài truyền hình đi theo.

- À, anh ra đối phó một chú cho xong đi.

Vạn Thạch Tắc không muốn nói nhiều với viên phó giám đốc khách sạn, hắn nói rồi đi vào phòng.

Lúc này Chân Hồng Lỗi và Thích Phúc Lai còn đang chờ tin tức của Vạn Thạch Tắc. Sau khi Vạn Thạch Tắc đi vào trong phòng thì nhanh chóng báo cáo:

- Hai vị lãnh đạo, lúc này cục công an thành phố Đông Hồng đang tổ chức hoạt động đả kích hành vi mua bán động vật hoang dã.

Thích Phúc Lai căn bản không thèm quan tâm đến một hoạt động nho nhỏ như vậy, nhưng Chân Hồng Lỗi thì nghe và hiểu ra vấn đề. Hắn nhướng mày thầm phỏng đoán xem lần này Đoạn Văn Đống muốn làm cái quái gì.

Theo như kinh nghiệm công tác lâu năm của Chân Hồng Lỗi, hắn biết rõ đây là thời điểm mà Đoạn Văn Đống cực kỳ cấp bách muốn làm ra thành tích, tất nhiên phải thực hiện nhiều hoạt động. Thế nhưng hành động đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã không nằm trong số chiêu thức mà cục trưởng cục công an cần ra tay, Đoạn Văn Đống không phải là người ngu, bây giờ gióng trống khua chiêng đi thực hiện hành động này, tất phải có ý nghĩ của riêng mình.

Chân Hồng Lỗi trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại lên bấm số của một vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng. Vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng bên kia nhận được điện thoại của Chân Hồng Lỗi và cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, vì kích động nên ăn nói có hơi lắp bắp. Thế nhưng rất đáng tiếc, hắn căn bản không hiểu gì về hoạt động đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã lần này, chỉ nói là Đoạn Văn Đống đột nhiên liên lạc với người của cục lâm nghiệp, tổ chức một hoạt động như vậy.

- Anh nói hành động này cũng không phải là phía cục lâm nghiệp chủ động liên lạc với cục công an sao?

Chân Hồng Lỗi có chút giật mình.

Sau khi tìm được câu trả lời của đối phương, Chân Hồng Lỗi đặt điện thoại xuống. Hắn cẩn thận suy xét, cảm thấy sự việc này căn bản không ra gì, thế cho nên không quá quan tâm.

- bí thư Thích, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau, tôi đi trước đây.

Chân Hồng Lỗi bị những chuyện nhỏ nhặt quấy rối mà cảm thấy mất hứng, thế là hắn khẽ nói lời cáo từ với Thích Phúc Lai.

...

Vương Tử Quân lật báo chí ra xem, vẻ mặt xuất hiện nụ cười. Tuy chỉ là một hoạt động nhưng đã giải cứu được hơn ba ngàn động vật hoang dã, trong đó có hơn hai trăm động vật quý hiếm cấp hai.

Thành tích lần này căn bản là khá tốt, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân coi trọng hoạt động này. Dưới sự tuyên truyền của báo chí, hắn đã cho ra chỉ thị tiến hành đả kích tội phạm mua bán động vật hoang dã khắp tỉnh Nam Giang, tiến hành xử lý cực kỳ nghiêm túc những phần tử trái luật.

Mặc dù hoạt động lần này căn bản không xử lý tận gốc hành vi mua bán động vật hoang dã, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể tin nó nhất định sẽ đả kích nặng nề vào đám người mua bán động vật hoang dã, vì vậy mà giảm bớt số người ăn thịt cầy hương, căn bản có tác dụng không nhỏ đến phương diện bảo vệ tài nguyên rừng.

Nếu hành động này có thể ức chế được tình huống ăn thịt động vật hoang dã tràn lan thì quá tốt. Vương Tử Quân suy tư giây lát, hắn lại nghĩ đến phương diện mình còn có việc cần làm, thế là quyết định đi gặp mặt vị phó chủ tịch tỉnh nắm công tác văn hóa giáo dục và vệ sinh.

Tuy sự việc không nhất định sẽ đi theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng có thể ngăn cản sự việc phát sinh, hắn coi như làm tốt nhất trong khả năng của mình.

- Chào chủ tịch Trình, tôi là bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân.

Sau khi nối thông điện thoại, Vương Tử Quân cười nói với đầu dây bên kia.

Phó chủ tịch Trình là một lãnh đạo nữ, dù Vương Tử Quân từng gặp nhưng cũng chưa từng có quan hệ gì. Sau khi nghe Vương Tử Quân giới thiệu thì chủ tịch Trình cười nói:

- Chào bí thư Vương, ngài gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò sao?

Vương Tử Quân và phó chủ tịch Trình căn bản là hai người có cấp bậc trong tỉnh khá khác nhau, mặc dù Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng hắn cũng không dám cho ra chỉ thị với đối phương, người ta nói như vậy chủ yếu là khách khí mà thôi.

- Ha ha ha, chị Trình, chị nói vậy cũng làm tôi kinh sợ, tôi nào dám ra chỉ thị với chị?

Vương Tử Quân nở nụ cười nịnh nọt làm cho chủ tịch Trình cảm thấy rất vui, nàng cười nói:

- Được rồi, bí thư Vương, ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, ngài có gì cứ nói thẳng.

Hai người nói rồi cùng nở nụ cười, Vương Tử Quân trầm ngâmg giây lát rồi nói:

- Chị Trình, hôm nay ngài có thời gian không? Tôi nghe nói ở Thành Tây vừa mở một quán cà phê, tôi mời ngài uống cà phê được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui