Bí Thư Trùng Sinh

Người phụ nữ kia chủ động bắt tay Lục Trạch Lương, sau đó ưu nhã mời Lục Trạch Lương đi lên lầu. Khi đi vào thang máy thì hương thơm từ trên người phụ nữ bùng ra càng làm cho xúc động trong lòng Lục Trạch Lương thêm bành trướng.

Khi thang máy nhanh chóng tiến lên thì Lục Trạch Lương mới xem như áp chế được tâm tư của mình. Khi người phụ nữ ở bên cạnh nở nụ cười khanh khách thì một gian phòng xuất hiện trước mặt hắn.

Lục Trạch Lương còn chưa kịp đi vào thì Kim Hành Thuấn đã tiến ra chào đón, hắn vừa đi vừa cười nói:

- Tôi vốn muốn đi ra tiếp đón trưởng phòng Lục, thế nhưng người biết mặt tôi là rất nhiều, tôi chỉ muốn lặng lẽ dùng cơm, thế nên mới làm phiền Tiểu Linh đi đón anh.

- Hai người thì ai tiếp đón mà chẳng được.

Lục Trạch Lương khẽ cười cười với Kim Hành Thuấn rồi dùng giọng đầy ý nghĩa nói.

Da mặt của Kim Hành Thuấn cũng không phải chỉ là dày như bình thường, hắn cười cười với Lục Trạch Lương, cũng không phản bác lại. Khi hắn đi vào cửa, Lục Trạch Lương đi theo vài phía sau, lúc này trong phòng có ba người, bọn họ thấy hai người Lục Trạch Lương đi vào thì nhanh chóng đứng lên.

Đập vào mắt Lục Trạch Lương đầu tiên chính là Chân Hồng Lỗi. Mặc dù gương mặt đối phương vẫn đen nhẻm, thế nhưng bây giờ gương mặt như vậy lại cực kỳ sáng lạn.

- Chào trưởng phòng Lục.

Chân Hồng Lỗi nhanh chóng đi ra khỏi bàn nghênh đón Lục Trạch Lương.

Lục Trạch Lương tỏ ra rất thân cận với Chân Hồng Lỗi, hắn tiến lên bắt tay đối phương rồi cười nói:

- Chào cục trưởng Chân, hai ta đã lâu rồi không có thời gian ngồi cùng nhau thì phải.

Chân Hồng Lỗi cười cười không nói gì, nếu như tư thái này xuất hiện ở tình huống gặp mặt người khác, người kia nhất định sẽ kiểm điểm, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội gặp mặt lần sau. Nhưng Chân Hồng Lỗi không mở miệng lúc này cũng không làm cho Lục Trạch Lương bất ngờ, dù sao thì tính cách của Chân Hồng Lỗi cũng là như vậy, nếu như đối phương mở miệng trò chuyện vui vẻ với mình thì cũng căn bản không phải là Chân Hồng Lỗi nữa rồi.

- Trưởng phòng, anh chỉ chú tâm đến cục trưởng Chân, cũng quên mất tôi đứng bên cạnh một lúc lâu. Tôi đại biểu cho các đồng chí nữ tính trong tỉnh mãnh liệt kháng nghị hành vi trọng nam khinh nữ của ngài.

Giọng nói phụ nữ trong trẻo vang lên, chủ tịch Tề Dự Cơ của hội liên hiệp phụ nữ tỉnh Nam Giang vang lên bên tai Lục Trạch Lương.

Tề Dự Cơ năm nay hơn bốn mươi tuổi, đã qua độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ, thế nhưng nhìn qua thì thấy người phụ nữ này vẫn như trước.

Tề Dự Cơ là một vị chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ tỉnh Nam Giang, tất nhiên nàng càng nổi tiếng, những lời mà cánh đàn ông không dám nói thì nàng đều có thể lên tiếng.

Thậm chí có một lần đi đến nghiên cứu công tác của thành phố Lâm Hồ, một vị phó chủ tịch thành phố Lâm Hồ tiếp đãi nàng nói một câu chuyện vui, vốn chỉ là một câu chuyện nói ra cho vui thế nhưng cuối cùng lại bị nàng lên tiếng làm cho vị phó chủ tịch kia phải đỏ mặt. Thế cho nên sau này đám cán bộ Nam Giang rất ít khi nói đùa giỡn với nàng.

Lục Trạch Lương cũng vui vẻ chào đón Tề Dự Cơ, thế nhưng lại khác biệt với Chân Hồng Lỗi, hắn hoàn toàn có ưu thế với người phụ nữ này, thế cho nên trong nụ cười của hắn có vài phần ngạo nghễ.

Vị khách thứ ba trong phòng chính là phó chủ tịch thường vụ Tống Hách Kiệt của thành phố Ngiêu Cương, hắn có thái độ cực kỳ cung kính với Lục Trạch Lương. Khi Tống Hách Kiệt cung kính vươn hai tay ra bắt tay Lục Trạch Lương, lúc này Lục Trạch Lương hiểu chủ nhân của bữa cơm rượu hôm nay chính là Tống Hách Kiệt.

Chủ tịch thành phố Nghiêu Cương sắp về hưu, Tống Hách Kiệt này mời mình dùng cơm, rõ ràng là có ý nghĩ. Lục Trạch Lương cũng không có gì là tức giận với ý nghĩ của Tống Hách Kiệt, bây giờ ai ở trong quan trường mà không nghĩ biện pháp để đẩy mạnh vị trí của mình?

Lúc này Tống Hách Kiệt căn bản mời những người tai to mặt lớn trong vòng quan hệ của mình để mời Lục Trạch Lương, điều này làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy đối phương căn bản là rất biết cách làm việc. Dù soa thì với thân phận của Tống Hách Kiệt cũng không thể nào mời được Lục Trạch Lương, Kim Hành Thuấn ra tay thì lại khác, căn bản không thể nào không mời được. Người đến tiếp khách cũng được Kim Hành Thuấn chú ý cao độ, độ nặng khá cao, căn bản có lực tác động.

Nếu như người đến tiếp khách có độ nặng quá lớn, vượt mặt cả khách chủ yếu, như vậy căn bản không dễ xử lý.

Khi mọi người ngồi xuống thì thức ăn liên tục được dâng lên. Kim Hành Thuấn để cho nhân viên phục vụ mở một chai rượu, sau đó hắn mỉm cười nói với Lục Trạch Lương:

- Anh Lục, hôm nay chúng ta uống cho thoải mái. Tôi biết rõ anh gặp việc vui thì tinh thần vui sướng, hôm nay thấy anh cực kỳ vui vẻ, có phải là nên uống nhiều một chút không?

Lục Trạch Lương hiểu Kim Hành Thuấn nói chuyện vui là chuyện gì, nhưng hắn khong mở miệng. Sau khi đưa mắt nhìn người khác một lượt, chợt nghe Tề Dự Cơ nói:

- Hai vị lãnh đạo, có chuyện gì vui cũng nên chia xẻ với chúng tôi một chút chứ? 

Lục Trạch Lương không mở miệng, thế nhưng Kim Hành Thuấn lại cười nói:

- Cô không biết sao? Nếu như khong biết thì nhanh chóng uống đi.

Tề Dự Cơ cũng không phải không biết cách lên tiếng, nàng cười hì hì tiếp nhận ly rượu nói:

- Chủ tịch Kim, ly rượu này tôi nhất định sẽ uống, nhưng dù thế nào cũng phải kính trưởng phòng Lục. Có ai mà không biết trưởng phòng Lục của chúng ta ra tay căn bản không giống như người thường.

Tề Dự Cơ nói rồi nâng ly cho ra một tư thế mời rượu Lục Trạch Lương.

Phụ nữ có tuổi có khác, tất nhiên có một người phụ nữ xuất hiện trên bàn rượu thì căn bản không thiếu bầu không khí vui vẻ.

Lục Trạch Lương căn bản nâng ly lên rất có phong độ với lời mời của Tề Dự Cơ, hắn khẽ cụng ly với Tề Dự Cơ, sau đó uống nửa ly.

Tề Dự Cơ đã uống cạn ly, nàng thấy Lục Trạch Lương chỉ uống một nửa thì lập tức dùng giọng không thuận theo nói:

- Trưởng phòng Lục, mọi người đều nói cảm tình sâu sắc phải uống cạn, ngài uống một nửa có phải là có ý kiến gì với tôi không? 

Lần này Lục Trạch Lương là khách chủ yếu, ngoài Kim Hành Thuấn là người mà hắn cần nể mặt thì căn bản những người khác uống bao nhiêu là tùy ý. Nếu Tống Hách Kiệt có gan nói chuyện với hắn, chưa chắn hắn đã uống cạn ly. Nhưng khi đối mặt với người phụ nữ duy nhất trên bàn rượu, Lục Trạch Lương nghe lời nói của nàng căn bản không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn nở nụ cười nói:

- Đồng chí Dự Cơ, lời này căn bản là không đúng, tôi không có ý kiến gì với cô cả.

- Hì hì, Dự Cơ, ý tứ của trưởng phòng Lục là cảm tình giữa anh ấy và cô căn bản là không đủ sâu, thế cho nên không bằng cô nên làm sâu sắc thêm một chút nữa.

Kim Hành Thuấn ngồi ở bên cạnh mở miệng trêu đùa với Tề Dự Cơ.

Tề Dự Cơ căn bản là cực kỳ có kinh nghiệm với những lời trêu chọc như vậy, nàng căn bản không sợ còn dùng giọng hào sảng nói:

- Tôi cung kính không bằng tuân mệnh, hy vọng trưởng phòng Lục có thể cho tôi cơ hội này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui