Bí Thư Trùng Sinh

- Đi đến bãi đậu xe, nhanh chóng sửa trị đám người không biết trời cao đất rộng. Đặc biệt là con đàn bà kia, ôi, con kia ra tay quá nặng, đau chết thằng nhỏ của tao.

- Hừ, mày đúng là không có tương lai, mày còn gào khóc cái gì nữa, thế nhưng nếu ra tay với con kia thì căn bản là không nỡ.

...

Đủ loại ngôn ngữ ô uế vang lên trong bãi đậu xe, đám côn đồ kéo cả về chiếc xe của Vương Tử Quân. Chẳng qua lúc này xe đã khóa cửa, căn bản gào thét ở bên ngoài cũng không có tác dụng.

- Để cho em xuống.

Tuy chiếc xe Nissan Bluebird này không đáng tiền nhưng là thứ mà Mạc Tiểu Bắc xử dụng nửa năm qua, nàng vẫn có cảm tình với nó, thế nên nàng đã căn bản không nhịn được.

May mà cửa kính cách âm khá tốt, nếu không Mạc Tiểu Bắc đã sớm đi xuống, đám côn đồ mắng chửi như vậy không cần nghĩ cũng biết đang có ý gì.

Lúc này Vương Tử Quân đã bình tĩnh trở lại, hôm nay khó có được thời gian đưa vợ con đi chơi, hắn cũng không muốn phát sinh những thứ không hay. Hắn nhìn bộ dạng đầy căm tức của Mạc Tiểu Bắc, thế là giữ lấy nàng rồi nói:

- Chấp nhất bọn họ làm gì.

- Ầm!

Một âm thanh khá lớn vang lên, đồn trưởng Hào đi đến bên cạnh cửa sổ xe, hắn dùng sức gõ vào cửa sổ thủy tinh.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt đồn trưởng Hào, hắn khẽ hạ cửa sổ xe xuống gần một nửa. Lúc này đồn trưởng Hào cười hì hì nói với Vương Tử Quân:

- Tiểu tử, rượu mời không muốn lại thích rượu phạt, bây giờ biết sợ chưa? Anh nói cho mà biết, đã muộn lắm rồi.

- Phải không?

Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, hắn đang định lên tiếng thì âm thanh của đám côn đồ bên kia truyền vào tai. Hắn chợt nổi giận, thế là đẩy mạnh cửa sổ xe ra.

Vừa rồi Vương Tử Quân luôn yêu cầu Mạc Tiểu Bắc tỉnh táo, thế nhưng lúc này lại căn bản không giữ được bình tĩnh. Thế nhưng hành động này của hắn lại làm cho đồn trưởng Hào gặp xui xẻo, Vương Tử Quân dùng sức đẩy cửa xe, cửa xe đập mạnh lên người đồn trưởng Hào.

Đồn trưởng Hào không kịp chuẩn bị nên bị đánh ngã văng xuống đất, đám côn đồ thấy tình huống như vậy thì không khỏi trợn mắt há mồm.

- Chúng mày làm gì vậy? Không thấy nó đánh lén cảnh sát sao?

Đồn trưởng Hào đứng lên rồi dùng giọng hổn hển nói.

Lúc này đám cảnh sát bên kia mới kịp phản ứng, mặc dù bọn họ căn bản không quá trung thành và tận tâm với đồn trưởng Hào, thế nhưng bọn họ là thuộc hạ, thấy lãnh đạo bị đánh thì nhanh chóng lao lên, có người vung dùi cui điện.

Vương Tử Quân nhìn đám cảnh sát xông lên thì trong lòng có hơi lạnh lẽo, trình độ của hắn khó thể nào đánh được nhiều người. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc trong xe, xem như chuẩn bị cầu viện.

- Các anh làm gì vậy?

Còn không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì một tiếng hét lớn hơn vang lên, một đám cảnh sát lao lên chặn lại.

- Chúng mày...

Đồn trưởng Hào định lên tiếng mắng chửi, thế nhưng âm thanh vừa mới chuẩn bị ra khỏi miệng thì đã được hắn nuốt vào bụng, vì hắn đã thấy được người đi đầu phía bên kia là ai. Hắn thấy người đến là cục trưởng Đoạn Văn Đống, thế là trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói:

- Báo cáo cục trưởng Đoạn, đồn công an Tiểu Phong Sơn đang vây bắt phần tử đánh cảnh sát, phó đồn trưởng Hào Thành Nham mời ngài cho ra chỉ thị.

Đoạn Văn Đống nhìn Hào Thành Nham cung kính đi đến đứng bên cạnh với bộ dạng chờ xin chỉ thị, hắn không khỏi sinh ra xúc động muốn đánh đối phương một trận nên thân. Hắn liếc mắt nhìn Hào Thành Nham, sau đó đi đến trước mặt Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, tôi đã đến chậm.

Tuy Đoạn Văn Đống không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng lúc bày bí thư Vương bị đám thuộc hạ của mình vây quanh, điều này không khỏi làm cho hắn đổ mồ hôi hột. 

Vương Tử Quân nhìn gương mặt áy náy của Đoạn Văn Đống, hắn thản nhiên nói:

- Đây là lính của anh sao?

Đoạn Văn Đống đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Vương Tử Quân thì càng thêm kinh hãi. Hắn nhìn thoáng qua Hào Thành Nham lúc này đang cực kỳ luống cuống, sau đó ánh mắt rơi lên người đám côn đồ ăn mặc không giống người thường ở sau lưng Hào Thành Nham.

Đoạn Văn Đống nhìn đám người kia và căn bản hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn làm cảnh sát nhiều năm, hắn biết mèo chuột cùng một ổ, điều này làm cho hắn cảm thấy xấu hổ vì chính mình dung thứ cho đồng sự. Bây giờ vấn đề biểu hiện rõ trước mặt Vương Tử Quân, điều này làm hắn cực kỳ khó chịu.

- Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ xử lý tốt vụ này.

Đoạn Văn Đống khép hai chân lại dùng giọng đảm bảo nói với Vương Tử Quân.

Triệu Đạt Tinh đang đứng sau lưng đám côn đồ, lúc này hắn đã đổ đầy mồ hôi. Hắn thầm nghĩ chỉ là một tên đàn ông trẻ tuổi chạy một chiếc xe không ra gì, không ngờ lại có quan hệ với cục trưởng cục công an thành phố.

Triệu Đạt Tinh luôn ở trong giới giải trí, thế cho nên không hiểu rõ ràng quan trường, cũng không biết người được gọi là bí thư Vương có địa vị thế nào. Nhưng nhìn bộ dạng cung kính của Đoạn Văn Đống, biết rõ lần này mình đá phải cửa sắt.

Lần này chỉ sợ rất phiền toái, Triệu Đạt Tinh thầm nghĩ như vậy, thế là hắn nhìn về phía ông chủ Tại. Hắn nghĩ rằng Tại đại ca là người thần thông quảng đại, thế nên tâm tư thả lỏng hơn một chút, hắn cảm thấy ông chủ của mình có thể giải quyết được chuyện này.

- Ông chủ, điều này...

Triệu Đạt Tinh còn chưa kịp nói xong thì ông chủ Tại đã phất tay đi ra ngoài, điều này làm cho Triệu Đạt Tinh căn bản là không phản ứng kịp. Lúc này Đoạn Văn Đống thấy nhóm ông chủ Tại đang bỏ đi, thế là vung tay với đại đội trưởng đội đặc công:

- Đưa bọn họ quay về.

Đại đội trưởng đội đặ công cũng biết có chuyện gì xảy ra, hắn nhanh chóng nghe theo lời phân phó của Đoạn Văn Đống, lập tức vung tay lên với vài đội viên ở bên cạnh. Những người này nhanh chóng đi về phía hai người Triệu Đạt Tinh.

- Cục trưởng Đoạn, không cần phải như vậy chứ?

Khi thấy vài tên cảnh sát tiến lên chặn đường thì ông chủ Tại nhanh chóng trấn định lại, hắn quay đầu nhìn Đoạn Văn Đống, trên mặt nở nụ cười.

Đoạn Văn Đống cũng không ngờ gặp được ông chủ Tại ở đây, đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Ông chủ Tại, mong ngài theo chúng tôi đi về điều tra một chút.

Đoạn Văn Đống nói rồi vung tay lên với bốn phía:

- Mang mọi người về điều tra.

Vương Tử Quân không nói gì nữa, hắn ngồi lên xe của mình, sau đó lái xe bỏ đi. Lúc này Đoạn Văn Đống đã đến tiếp nhận sự việc, còn xử lý thế nào thì hắn không quan tâm.

Sau khi xe đi đến cục công an thành phố Đông Hồng, Vương Tử Quân nói những gì đã xảy ra cho Đoạn Văn Đống, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoạn Văn Đống rồi nói:

- Văn Đống, anh là cục trưởng cục công an thành phố, tình hình trật tự trị an của thành phố Đông Hồng lại ác liệt như vậy, tôi rất thất vọng. Nếu như không đảm bảo được ngay cả vấn đề an toàn cho nhân dân, tôi đề nghị anh nên đổi người.

Vẻ mặt Đoạn Văn Đống chợt trắng bệch, hắn biết rõ nếu bí thư Vương không ủng hộ mình, như vậy chức vụ cục trưởng cục công an thành phố của mình căn bản không giữ được bao lâu. Hắn nhìn gương mặt lạnh lùng của Vương Tử Quân, thế là trầm giọng nói:

- Mong bí thư Vương yên tâm, tôi đảm bảo khắc sâu bài học lần này, sẽ cố gắng đẩy mạnh công tác quan tâm trật tự trị an, một tháng có đổi mới, hai tháng có khác biệt.

Vương Tử Quân không nói thêm điều gì mà nhanh chóng rời khỏi cục công an thành phố Đông Hồng. Tuy sự việc làm cho hắn mất hứng, thế nhưng với thân phận của hắn thì không nên tham dự vào vụ này. Hắn tin tưởng với năng lực của Đoạn Văn Đống thì hoàn toàn có thể xử lý dứt điểm vấn đề này.

Tuy nửa ngày đi chơi bị cắt ngang nhưng Tiểu Bảo Nhi vẫn rất vui, nó cầm vài món đồ chơi mua được trong khu du lịch chạy qua chạy lại, tràn đầy vui vẻ.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui vẻ của con trai thì tâm tình cũng tốt dần lên. Hắn vứt bỏ tất cả ưu phiền của công tác, sau đó cùng con chơi đùa.

Thời gian vui vẻ luôn qua nhanh, trời đã trở nên tối đen như mực. Khi Vương Tử Quân ngồi vào nhà ăn chuẩn bị dùng bữa tối mà Mạc Tiểu Bắc chuẩn bị sẵn, tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Vương Tử Quân đi ra ngoài nhìn, thấy Đoạn Văn Đống đứng bên ngoài. Hắn có chút mất hứng, thầm nghĩ một sự việc như vậy anh để ngày mai báo cáo không hay hơn sao, bây giờ đến làm tôi mất cả hứng thú.

Nhưng Vương Tử Quân vẫn mở cửa ra, Đoạn Văn Đống mặc đồng phục cảnh sát đi vào. Sau khi Đoạn Văn Đống đi vào nhà của Vương Tử Quân, thấy mọi người đang chuẩn bị dùng cơm thì có chút lúng túng.

- Bí thư Vương, tôi đến quá sớm, nếu không, chút nữa...

- Văn Đống, anh dùng cơm chưa? Cùng ăn cho vui.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đoạn Văn Đống rồi khoát tay cười nói.

- Cám ơn bí thư Vương, tôi đã ăn rồi.

Đoạn Văn Đống dù đói bụng kêu vang nhưng vẫn từ chối.

Vương Tử Quân có thể thấy rõ Đoạn Văn Đống không nói thật, tuy hắn muốn ép đối phương dùng cơm, thế nhưng nhìn bộ dạng của đối phương thì giống như ở lại ăn cơm cũng không hay, cũng giống như tra tấn, thế nên mới thôi.

- Anh theo tôi vào phòng làm việc.

Vương Tử Quân nói rồi đi về phía phòng làm việc của mình, Đoạn Văn Đống cúi đầu đi theo Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân vừa đi vừa nghĩ đến sự việc lần này. lúc này Đoạn Văn Đống đến với biểu hiện có hơi lạ. Trước kia Đoạn Văn Đống không phải chưa từng đến nhà mình, khi đó đối phương cũng không có chút gò bó, cũng không quên chào hỏi Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi, nhưng hôm nay sao đối phương lại bỏ quên chút lễ tiết nho nhỏ như vậy?

Đây là làm sao? Có chuyện gì xảy ra? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, thế nhưng hắn đi vào phòng cực kỳ bình thản. Sau khi bình tĩnh ngồi xuống ghế sa lông thì hắn khẽ nói:

- Cục trưởng Văn Đống, anh cũng ngồi đi.

Đoạn Văn Đống ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn đang do dự xem nên mở miệng thế nào thì Vương Tử Quân đã nói:

- Chỗ này của tôi có trà và cả cà phê, anh muốn uống gì?

- Bí thư Vương, không cần làm phiền, tôi đến để...

Đoạn Văn Đống thấy Vương Tử Quân chuẩn bị pha trà thì vội vàng đứng lên.

- Vậy thì uống trà đi.

Vương Tử Quân khoát tay áo khẽ nói:

- Hôm nay tôi có hơi nóng, vấn đề trật tự trị an của thành phố Đông Hồng cũng không phải là trách nhiệm của mình anh, dù sao anh là cục trưởng cục công an thành phố cũng chưa lâu. Nhưng đến núi nào hát bài ca đó, anh đã ngồi trên vị trí cục trưởng cục công an thành phố, anh cần phải có hành động của mình, cần phải làm xong công tác, nếu anh làm cho nhân dân cảm thấy không an toàn, như vậy một cục trưởng cục công an như anh còn dùng được sao?

- Bí thư Vương, hôm nay tôi để xảy ra chuyện này và cảm thấy cực kỳ hỗ thẹn. Tôi không làm tốt công tác của mình, cục công an thành phố đã tổ chức hội nghị khẩn cấp, chuẩn bị mở trong thời gian ngắn nhất duy trì hành động chỉnh đốn trật tự trị an trong thời gian một tháng, sẽ trị cỏ tận gốc với những tình huống mà nhân dân phản ánh, đả kích vào phần tử tội phạm để nhân dân có hoàn cảnh sống thật sự tốt đẹp.

Đoạn Văn Đống đứng lên khỏi ghế dùng giọng kiên quyết nói.

Vương Tử Quân gật đầu tin tưởng nói:

- Tôi tin anh không làm cho tôi thất vọng.

Đoạn Văn Đống nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân thì yên tâm trở lại, thế nhưng chuyện kia lại làm cho tâm tình của hắn trầm xuống. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, sau đó trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, tôi lần này đến là có việc muốn báo cáo với anh.

Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân, hắn cắn răng quyết định nói ra. Thì ra sau khi Vương Tử Quân đi thì hắn bắt đầu tiến hành lấy lời khai của đám người kia.

Ông chủ Tại kia là người quen, nói chuyện chủ yếu là pha trò, thực chất giống như không nói lời nào, còn cợt nhả với đám cảnh sát hỏi cung. Nhưng đám côn đồ kia thì lại khác, bọn họ nhanh chóng không chống đỡ được. Hơn nữa Triệu Đạt Tinh lại còn nói nhiều hơn, đám người bọn họ gây rối chủ yếu là muốn mang người phụ nữ kia đi tham gia một buổi tụ hội nào đó.

"Muốn mang vợ của bí thư Vương đi? Đám người này đúng là to gan lớn mật!"

Đoạn Văn Đống nghe thấy như vậy thì không khỏi đổ mồ hôi hột, hèn gì gương mặt bí thư Vương không quá tốt, thì ra có chuyện như vậy. Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, hắn là người được Vương Tử Quân đề bạt lên vị trí hiện tại, hắn đều phải điều tra vụ này đến cùng.

Cuối cùng Đoạn Văn Đống chú trọng vào lời khai của Triệu Đạt Tinh. Lúc bắt đầu thì Triệu Đạt Tinh còn nói này nói nọ, nhưng sau khi có đầy đủ chứng cứ thì phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn cũng tan vỡ.

Triệu Đạt Tinh khai báo một sự việc làm cho cảnh sát căn bản là không ngờ, đó là hắn sở dĩ muốn đưa Mạc Tiểu Bắc đi, chính là muốn nàng tham gia bữa tiệc. Bữa tiệc lần này được tổ chức ở bãi biển không xa thành phố Đông Hồng, người tổ chức sự kiện là ông chủ Tại. Còn nội dung của bữa tiệc thì hắn không quá rõ ràng, thế nhưng những gì hắn nói ra cũng làm cho người ta phải kinh hoàng.

Vì nơi đó có gái, có cả thuốc phiện.

Cảnh sát tiến hành hỏi cung nhanh chóng báo cáo tin tức cho Đoạn Văn Đống. Lúc này Đoạn Văn Đống đã sớm điều tra đến cùng, thế là hắn không chút do dự mà điều động hơn trăm cảnh sát bao quanh khu vực diễn ra bữa tiệc.

Tuy lúc bọn họ đi đến nơi thì căn bản chỉ mới là chập tối, thế nhưng mức độ điên cuồng của bữa tiệc không khỏi làm cho bọn họ trợn mắt há mồm. Vài chục con người trần truồng trên bãi biển, bọn họ đang điên cuồng hút thuốc phiện và quan hệ tình dục.

Tình cảnh này căn bản không có chút sức chống cự, thế nên tất cả bị cảnh sát đưa đi.

Khi Đoạn Văn Đống tự cho rằng mình đã đánh thắng một trận lớn thì phiền toái đi đến. Trong lúc xử lý thẩm tra đám người tham gia bữa tiệc, có vài ngôi sao danh tiếng, càng xuất hiện người mà hắn căn bản là không thể ngờ.

Người làm cho Đoạn Văn Đống cảm thấy không ngờ nhất chính là Lục Hỗ Cương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui