Bí Thư Trùng Sinh

Cuối cùng thì Trần Viễn Lũng cũng cầm theo văn kiện đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn còn chưa kịp gõ cửa thì thấy Du Giang Vĩ từ bên trong đi ra, khi thấy Trần Viễn Lũng thì Du Giang Vĩ vội vàng nở nụ cười nói lời cung kính: - Chào trưởng phòng Trần.

Nếu như là trước kia thì Trần Viễn Lũng sẽ nói vài câu với Du Giang Vĩ, nhưng lúc này hắn nào có tâm tình như vậy? Mặc dù hắn biết mình làm như vậy là đắc tội với Vương Tử Quân, vì hậu quả như vậy nên hắn căn bản khó thể nào vui vẻ cho được.

- Giang Vĩ, trưởng phòng có trong phòng chứ? Trần Viễn Lũng nhìn Du Giang Vĩ rồi khẽ nói.

Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt có vài phần âm trầm của Trần Viễn Lũng, hắn nhanh chóng lên tiếng: - Trưởng phòng Vương đang ở trong phòng.

Trần Viễn Lũng nói một tiếng rồi đi đến gõ cửa. Sau khi Vương Tử Quân nói một câu mời vào thì Trần Viễn Lũng nhanh chóng cất bước vào trong. Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện, sau khi thấy Trần Viễn Lũng thì hắn đặt bút xuống đứng lên khỏi ghế nói: - Trưởng phòng Trần, mời anh ngồi.

Tuy Trần Viễn Lũng đã có quyết đoán nhưng khi nhìn thấy nụ cười ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân thì cũng không khỏi cảm thấy không yên tâm. Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải là người thường, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, tôi có một việc cần báo cáo với anh.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ngồi xuống ghê sa lông cách Trần Viễn Lũng không xa. Sau khi Du Giang Vĩ vào rót trà và đi ra ngoài, lúc này hắn mới nói: - Trưởng phòng Trần, tôi đến phòng tổ chức thời gian không quá dài, phương diện nghiệp vụ còn mong anh quan tâm hơn, có lời đề nghị nào tốt thì cứ nói ra. Chỉ khi nào chúng ta đồng tâm hiệp lực thì mới có thể làm cho công tác của phòng tổ chức tiến triển từng ngày, có thể cho ra thành tích.

- Cám ơn trưởng phòng tín nhiệm, nếu nói về công tác tổ chức thì rõ ràng ngài là chuyên gia. Tuy ngài chưa từng nắm công tác tổ chức, thế nhưng trước kia ngài từng là bí thư thị ủy, đã khống chế đại cục, chút công tác này đối với ngài không phải chỉ là một bữa sáng sao? Tuy Trần Viễn Lũng đã quyết định sẽ ngã bài với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Trần Viễn Lũng căn bản cảm thấy không thoải mái với cảm nhận vào lúc này của mình, nhưng vị trí của hắn quyết định thua kém hơn người trẻ tuổi trước mặt một bậc.

Vương Tử Quân nhìn biểu hiện cứng nhắc của Trần Viễn Lũng, hắn cảm thấy đối phương có chút là lạ. Căn cứ vào tiếp xúc trong thời gian gần đây, Trần Viễn Lũng là người nói chuyện lớn tiếng, bây giờ đối phương chợt thay đổi, không phải sự việc có biến đổi gì sao?

Nhưng dù là thế nào thì Vương Tử Quân cũng phải ổn định. Khi vị trí dần tăng tiến thì Vương Tử Quân càng coi trọng hai chữ ổn định. Có người nói bình tĩnh thì giữ vững thiên hạ không quá khó, mặc dù đây chỉ là một mặt nhưng căn bản cũng không phải không đúng.

Vương Tử Quân cũng không nói đến phương diện công tác, hắn nói vài việc vặt với Trần Viễn Lũng. Sau khi hỏi han ân cần tình huống của Trần Viễn Lũng, lúc này Trần Viễn Lũng đã thật sự ngồi không yên, hắn đưa văn kiện trong tay cho Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, đây là văn kiện của ban số hai về nhân tuyển cho vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy, mong ngài nhìn qua một chút.

Vương Tử Quân cầm văn kiện trong tay Trần Viễn Lũng nhìn thoáng qua, hắn thấy cái tên được đề cử đầu tiên là Lý Sâm Thăng. Trước đó trò chuyện với Trần Viễn Lũng hắn đã nói ra cái tên Khương Tập Minh, thế nhưng Khương Tập Minh lúc này lại bị xếp vào vị trí cuối cùng.

Vương Tử Quân căn bản hiểu ý nghĩa của cách sắp xếp như thế này. Tuy trước đó hắn đã có chuẩn bị sẵn, thế nhưng lúc này khi thấy ý kiến của mình không được thủ hạ xem xét, hắn không khỏi cảm thấy có chút tức giận.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn đặt văn kiện lên bàn, sau đó dùng giọng như tùy ý nói: - Cứ quyết định như vậy.

Khi Trần Viễn Lũng thấy Vương Tử Quân nhấc văn kiện lên xem thì trái tim đặt lên cuống họng, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới cười hỏi: - Trưởng phòng Vương, ngài xem khi nào thì mở hội nghị phòng tổ chức?

Bắn cung không thể quay đầu, nếu như đã đến mức độ này thì căn bản chi đi về phía con đường tăm tối. Trần Viễn Lũng cảm thấy những lời này được nói ra thì tâm tình thoải mái hơn, mặc dù địa vị của hắn và Vương Tử Quân có chênh lệch không nhỏ, thế nhưng hắn nghĩ đến Diêu Trung Tắc ở sau lưng mình thì lại căn bản không quá lo lắng.

Con người thường là như vậy, trước khi cho ra quyết định thì thường sẽ lo lắng không yên, nhưng sau đó thì căn bản cũng không có quá nhiều lo lắng như vậy. Lúc này Trần Viễn Lũng đã có tâm tư quyết định sự việc, thế nên mở miệng nói với Vương Tử Quân như vậy.

Trần Viễn Lũng thầm nghĩ mình không chiến đấu một mình, vì sau lưng còn có Diêu Trung Tắc ủng hộ mình, thế nên hắn không khỏi thầm động viên mình vài câu.

Vương Tử Quân nhìn sang văn kiện rồi thản nhiên nói: - Vậy thì chiều nay tổ chức hội nghị.

Vương Tử Quân bình tĩnh làm cho trái tim ổn định của Trần Viễn Lũng lại đập mạnh lên. Khi hắn nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ kéo dài một chút, không ngờ trưởng phòng Vương lại dứt khoát như vậy, điều này làm cho hắn bất ngờ, đồng thời lại sinh ra dự cảm không hay.

Không phải Vương Tử Quân đã có chuẩn bị gì ở phương diện này sao? Trần Viễn Lũng thầm phỏng đoán như vậy, ngoài miệng lại dùng giọng cung kính nói: - Tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho văn phòng.

Bây giờ sự việc đã nói xong, tuy Vương Tử Quân vẫn tươi cười nhưng Trần Viễn Lũng căn bản không muốn tiếp tục ở lại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này hắn đứng lên nói: - Trưởng phòng Vương, tôi còn có chuyện cần làm, ngài nếu không có gì cần phân phó thì tôi xin phép cáo từ.

Vương Tử Quân mỉm cười tiễn chân Trần Viễn Lũng ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn hồn nhiên giống như chưa từng có chuyện gì không đúng đang xảy ra. Khi Trần Viễn Lũng đối mặt với gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy không thoải mái. Mãi đến khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng thì hắn mới thở dài một hơi.

- Chào trưởng phòng Trần. Một nhân viên công tác đi qua bên cạnh dùng giọng cung kính chào hỏi Trần Viễn Lũng.

Khi thấy nhân viên công tác kia thì Trần Viễn Lũng chợt ngẩng cao đầu, vẻ uy nghiêm sau nhiều năm công tác làm cho hắn nở nụ cười đầy khí thế, sau đó hiên ngang ưỡn ngực đi về phía phòng làm việc của mình.

Lúc này Trần Viễn Lũng giống như khôi phục lại tâm tính bản chất của mình, hắn vừa đi vừa thầm an ủi: - Bây giờ là khi nào, ai sợ ai chứ?

Trần Viễn Lũng cũng có lòng tin với hội nghị của phòng tổ chức lần này, dù sao thì hắn cũng đã có chuẩn bị quá kỹ càng rồi.

Vương Tử Quân nhìn Du Giang Vĩ đang giúp mình dọn dẹp văn kiện, hắn cười nói: - Giang Vĩ, cậu cảm thấy công tác ở phòng tổ chức tốt hơn hay là ủy ban tư pháp tốt hơn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui