Bí Thư Trùng Sinh

Trần Viễn Lũng nói những lời này xem như hạ bậc thang cho Vương Tử Quân. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân đủ thông minh thì sẽ đi xuống theo bậc thang của mình, như vậy cũng không mất mặt.

Long Điền Hỉ lúc này chuyển ánh mắt lên người Vương Tử Quân, hắn thấy đây cũng là biện pháp tốt, dù sao thì chuyện này cũng phải giải quyết nhưng thể diện của trưởng phòng Vương thì quan trọng hơn. Nếu cố gắng để rồi mất mặt thì căn bản không phải là lựa chọn gì tốt.

Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của Trần Viễn Lũng, đối phương đánh một gậy và ném ra một quả táo, cũng khổ để đối phương nghĩ ra trò này. Vương Tử Quân nhìn Trần Viễn Lũng đang chờ mình lên tiếng, hắn không mở miệng, hắn chỉ nhìn về phía Đổng Nguyên Hàng rồi nói: - Trưởng ban Đổng, có phải những đồng chí thích hợp với vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng đều được anh đề cử lên đây rồi không?

Đổng Nguyên Hàng vốn cảm thấy sự việc không liên quan đến mình, không ngờ lúc này Vương Tử Quân lại chĩa mũi dùi vào người mình. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó dùng giọng khẳng định nói: - Bên trong trường đảng chỉ có hai vị đồng chí này là phù hợp mà thôi.

Đổng Nguyên Hàng nói bằng giọng chém đinh chặt sắt, hắn cũng không phải kẻ ngốc, hắn căn bản biết rõ những người nào trong trường đảng phù hợp với vị trí phó hiệu trưởng thường vụ.

- Còn bên ngoài trường đảng? Vương Tử Quân nhìn Đổng Nguyên Hàng rồi tiếp tục trầm giọng nói.

Đổng Nguyên Hàng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi đến bên ngoài trường đảng, thế là không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Tuy hắn không biết vì sao Vương Tử Quân lại hỏi như vậy thế nhưng căn bản biết rõ lãnh đạo có ý nghĩ của mình.

Sự kiện này Đổng Nguyên Hàng không cùng chiến tuyến với trưởng phòng Vương, điều này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Bây giờ hắn bị trưởng phòng Vương điểm danh, hỏi đến phương diện hắn không có chuẩn bị, thế là càng thêm bối rối.

Lãnh đạo đã nói như vậy thì rất có thể sẽ gõ lên đầu anh, Đổng Nguyên Hàng căn bản có kinh nghiệm như vậy. Nếu hắn níu kéo để cho trưởng phòng Vương trút giận lên đầu thì căn bản không phải là thượng sách, thế cho nên cắn răng dùng giọng thành thật trả lời: - Trưởng phòng Vương, điều này tôi không ngờ đến.

- Ừ! Vương Tử Quân cũng không trầm mặt như suy nghĩ của Đổng Nguyên Hàng, hắn chỉ cười nói: - Dùng tốt cán bộ thì có thể đẩy mạnh công tác đơn vị, nếu dùng sai cán bộ thì rõ ràng sẽ là đưa vàng vào trong đất. Hai ngày qua tôi luôn chú ý đến các văn kiện của phòng tổ chức, vài ngày trước còn phát biểu vài lời nói về những con đường lựa chọn cán bộ, có thể đẩy những người đang làm ra những điều hiện thực cho quần chúng lên vị trí thiết thực.

Vương Tử Quân nói rồi mở một văn kiện bên cạnh ra, lại nói tiếp: - Bài viết này do một vị giáo sư trong trường đảng tỉnh ủy biên soạn, anh ấy cho rằng nên công khai lựa chọn cán bộ, đây cũng là phương hướng cải cách thể chế chọn lựa cán bộ trong tương lai. Tôi cho rằng anh ấy nói rất đúng, vì chúng ta không nên cứ gò bó gượng ép trong phương thức chọn lựa cán bộ, chúng ta phải linh hoạt vận dụng nhiều phương thức mới, chúng ta phải tìm ra những cán bộ có khả năng và kinh nghiệm để đưa lên sân khấu, phải làm cho những nhân tài vĩ đại có nơi trổ hết tài năng, chắc chắn sẽ là lực lượng mạnh đảm bảo công tác của đơn vị ban ngành.

Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng nghe vào trong tai lại làm cho người ta sinh ra cảm giác điếc. Sau khi nhìn lướt qua văn kiện trong tay, Vương Tử Quân chợt nói: - Giang Vĩ, cậu phân phát văn kiện này cho mọi người đi.

Du Giang Vĩ mãi ngồi yên trong phòng họp, hắn căn bản thấy rõ tình cảnh khốn khổ của trưởng phòng Vương vào lúc này. Tuy hắn rất có lòng tin với trưởng phòng Vương, thế nhưng khi thấy nhóm trưởng phòng Trần Viễn Lũng ép lãnh đạo của mình vào thế khó, hắn thật sự không thoải mái.

Bây giờ cuối cùng thì trưởng phòng Vương cũng đã phản kích, thế là Du Giang Vĩ nhanh chóng đứng lên phân phát bài viết cho mọi người.

Trần Viễn Lũng tiếp nhận văn kiện, hắn thấy trên đó là một dòng chữ lớn: "Con đường duy nhất trong công tác lựa chọn phân công cán bộ, đó chính là công khai lựa chọn và bổ nhiệm!" Chỉ nhìn vào mở đầu thì Trần Viễn Lũng căn bản xem như hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân.

- Công khai chọn lựa và phân công cán bộ, đây chính là con đường duy nhất để chọn lựa cán bộ. Đối với việc công khai chọn lựa cán bộ thì vị trí của phòng tổ chức thượng cấp là cực kỳ quan trọng, tôi cảm thấy tỉnh Nam Giang chúng ta phải nhanh chóng hành động. Hai ngày qua tôi đã liên lạc trao đổi ý kiến với bí thư Diệp, bí thư Diệp rất đồng ý với ý kiến này, chỉ thị chúng ta phải nhanh chóng xem phương pháp công khai chọn lựa phân công cán bộ là nhiệm vụ trọng điểm trong năm nay, cần phải chứng thực cho tốt. Lần này bổ nhiệm vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng là cơ hội rất tốt, ban ngành tổ chức chúng ta cần phải tích cực hành động, cần phải cho ra tác dụng hộ giá hộ tống trong sự kiện công khai chọn lựa cán bộ lần này.

Phương thức công khai lựa chọn cán bộ tuy được nhắc đến khá nhiều nhưng căn bản là ít nơi áp dụng. Đám người Trần Viễn Lũng là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, bọn họ biết rõ đây là chiều hướng phát triển tương lai. Lúc này Vương Tử Quân lên tiếng ở góc độ lãnh đạo đơn vị, càng làm cho bọn họ căn bản không thể nào có lý do phản đối.

Vân Thượng Trí lạnh mặt nhìn tất cả sự việc đang diễn ra, cảm giác vui mừng trước đó đã biến mất không còn. Trước khi tổ chức họp thì Vương Tử Quân căn bản đã chuẩn bị sẵn để thông qua phương án công khai lựa chọn cán bộ này, nhưng bọn họ lại mở miệng tích cực áp chế lãnh đạo từ sớm hơn, thực tế bọn họ không có thể cản tay được lãnh đạo, ngược lại còn kéo đám người bên mình ra ánh sáng.

Nhưng bọn họ phải làm sao để phản đối chế độ công khai chọn lựa cán bộ của Vương Tử Quân? Lúc này Vương Tử Quân đã nói rõ ràng, đã liên hệ với bí thư Diệp, hơn nữa gần đây văn kiện của phòng tổ chức thượng cấp còn chú trọng yêu cầu đề cao độ minh bạch khi phân công cán bộ, còn phải gia tăng biên độ công khai lựa chọn cán bộ. Tuy căn bản là khó thể nào triển khai mở rộng công tác này, thế nhưng đó là chiều hướng phát triển tương lai.

Cho dù đám người bọn họ liên thủ thì cũng không thể nào chống đỡ được chiều hướng phát triển lúc bấy giờ, thực tế đó càng là hành động không sáng suốt. Vân Thượng Trí không ngu, hắn sẽ không đối nghịch với Vương Tử Quân ở sự kiện này.

Thịnh Tranh Khôi ngồi đối diện với Vân Thượng Trí cũng kéo căng bờ môi, nhưng gương mặt đầy mây đen còn khó coi hơn cả Vân Thượng Trí.

- Trưởng phòng Vương, tôi đồng ý với phương án công khai chọn lựa cán bộ, như vậy không những có sân khấu cho các cán bộ tài hoa, hơn nữa càng có lợi cho việc hình thành một cơ chế phân công hợp lý. Trần Viễn Lũng trầm ngâm nửa phút rồi miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói.

- Tôi cũng tán thành. Long Điền Hỉ là người may mắn nhất hôm nay, hắn cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình giúp đỡ Vương Tử Quân, hắn cảm thấy ý nghĩ của mình là cực kỳ chính xác.

Vương Tử Quân không hỗ là Vương Tử Quân, đơn thương độc mã đến Nam Giang, chẳng những nhanh chóng đứng vững gót chân, còn làm cho Lục Trạch Lương ảm đạm xuống đài. Hôm nay vốn là một trận chiến long hổ sinh tử, không ngờ đối phương chỉ xem là một trò đùa.

Vương Tử Quân đã sớm chuẩn bị áp dụng phương án công khai chọn lựa cán bộ, chính hắn bày ra một màn kịch hay, không những không bị tổn thất mà còn có thể gõ lên đầu đối phương. Xem ra sau này mình nên theo sát tiến độ của trưởng phòng Vương thì hay hơn.

Lúc này xấu hổ nhất chính là trưởng ban Đổng Nguyên Hàng của ban cán bộ số hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui