Bí Thư Trùng Sinh

Hàn Điền Thịnh nở nụ cười ôn hòa nói với Lý Trình Trí: - Bí thư Lý, tôi giới thiệu với ngài, vị này là chủ tịch thành phố Ma Đô, là chủ tịch Vương, hai vị một người đi một người đến tỉnh Chiết Giang, vì vậy chưa từng gặp mặt nhau.

Vương Quang Vinh căn bản cũng không xa lạ gì bộ dạng của Lý Trình Trí, tuy lão biết giữa mình và Lý Trình Trí sẽ căn bản không có chút mối quan hệ gì thân mật, nhưng người ta đã đi đến, lão cũng phải đứng lên cười cười với đối phương.

Lý Trình Trí lúc này cũng nhanh chóng tiến lên, hắn duỗi hai tay ra nói: - Đại danh của chủ tịch Vương như sấm bên tai tôi, lúc nào cũng hy vọng được ngồi một chút với ngài, hôm nay không ngờ gặp mặt ở chỗ này.

- Ha ha ha, bí thư Lý thật sự quá khách khí, nếu nói đại danh như sấm bên tai phải là bí thư Lý. Vương Quang Vinh cũng duỗi hai tay ra bắt tay Lý Trình Trí, lúc này hai người giống như bạn bè lâu năm gặp mặt nhau.

Hai người tỏ ra thân mật như vậy với ý gì thì ai ngồi đây cũng hiểu. Khi bắt tay Vương Quang Vinh thì Lý Trình Trí nhìn về phía Vương Tử Quân nói: - Nếu như tôi không lầm thì vị này chính là trưởng phòng Vương của tỉnh Nam Giang có phải không?

Vương Tử Quân nhìn Lý Trình Trí rồi cười ha hả nói: - Chào bí thư Lý, tôi tuy chưa từng gặp mặt ngài, thế nhưng đã từng có liên hệ với Kiến Minh.

Sau khi nghe Vương Tử Quân nhắc đến con trai của mình thì Lý Trình Trí có chút sững sờ.

Nhưng Lý Trình Trí chỉ sững sờ sau giây lát, hắn căn bản cười ha hả nói: - Tiểu tử kia của tôi không ra gì, căn bản kém trưởng phòng Vương quá xa. Chủ tịch Vương, tôi thật sự hâm mộ anh có một người con như vậy.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì, Lý Trình Trí bắt chuyện với Vương Quang Vinh. Tuy Vương Giải Phóng nở nụ cười thế nhưng nhìn từ góc độ của Vương Tử Quân thì căn bản là có chút miễn cưỡng.

Tuy trong quan trường chú trọng tranh đấu không biểu hiện ra vẻ mặt, thế nhưng người thật sự làm được điều này căn bản cũng không có quá nhiều. Vương Giải Phóng dù là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, thế nhưng còn chưa mài giũa hết góc cạnh của mình, thế cho nên căn bản không có vẻ mặt tốt đẹp khi đối diện với Lý Trình Trí.

Lý Trình Trí uống một vòng rượu thì cười nói: - Vương lão gia tử là người có cống hiến lớn lao cho tỉnh Chiết Giang, ông cụ ra đi làm cho tỉnh Chiết Giang chúng ta phải chịu tổn thất quá lớn.

Vương Quang Vinh tỏ vẻ cảm tạ lời đánh giá của Lý Trình Trí về Vương lão gia tử, điều này làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm nhiệt liệt. Vương Tử Quân lặng lẽ quan sát Lý Trình Trí, tuy Lý Trình Trí luôn nở nụ cười, thế nhưng hai mắt của đối phương lại làm cho Vương Tử Quân thấy có chút đắc ý.

Cảm giác đắc ý của đối phương được che giấu rất sâu, thế nhưng trong đó cũng không thiếu chút mỉa mai. Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ ánh mắt trào phúng của Lý Trình Trí có ý nghĩa là gì, lúc này Lý Trình Trí căn bản đang lấy tư thái của người chiến thắng để áp chế người của Vương gia.

Vương Tử Quân nhìn vẻ đắc ý của Lý Trình Trí thì trong lòng có vài phần lạnh lùng, nhưng trường hợp này căn bản không nên tranh cường háo thắng, đến vị trí của bọn họ thì nên chú trọng hòa hợp êm thấm thì hơn.

- Chủ tịch, tôi còn có vài người khách, xin lỗi vì không tiếp chuyện được lâu. Lý Trình Trí giống như cũng biết mình không được hoan nghênh ở nơi này, sau khi uống thêm vài ly thì nở nụ cười rời đi.

Hàn Điền Thịnh tiễn chân Lý Trình Trí, sau đó nụ cười trên mặt chợt biến mất sạch sẽ, hắn nhìn Vương Quang Vinh rồi thản nhiên nói: - Rõ ràng là đến để thị uy.

Vẻ mặt Vương Quang Vinh rất bình tĩnh thế nhưng Bao Văn Cương ở bên cạnh lại cực kỳ sợ hãi, mồ hôi đầy trán. Hắn biết Hàn Điền Thịnh đang nổi giận, chính mình không có mắt đưa Lý Trình Trí vào trong phòng, không biết lúc này chủ tịch Hàn nổi giận có chuyển hết lên người hắn không.

Lãnh đạo cũng là người, chỉ là che giấu vui buồn giận hờn quá sâu sắc mà thôi, mối quan hệ với lãnh đạo căn bản là phải cực kỳ chú ý, không nên phạm sai lầm. Bao Văn Cương nghĩ vậy mà có chút bực bội, hắn cố gắng che giấu cảm giác sợ hãi, thầm hối hận vì đã đưa Lý Trình Trí vào trong phòng.

Nhưng Bao Văn Cương căn bản cũng rất khó xử, nếu như hắn không nói thật với Lý Trình Trí, như vậy sẽ làm cho bí thư Lý bất mãn. Bí thư Lý sẽ nhìn hắn như thế nào? Rõ ràng là làm thư ký của chủ tịch được vài ngày thì lên mặt, dám phạm thượng không coi ai ra gì sao? Lời này mà truyền ra ngoài thì cuộc sống của hắn căn bản là không dễ chịu, đối mặt với một nhân vật như Lý Trình Trí thì căn bản cũng rất đáng sợ.

Bao Văn Cương không phải là người công tác một hai ngày trong quan trường, hắn có thể đi đến địa vị hôm nay cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được, đối mặt với nguy cơ lần này thì hắn cảm thấy khá bình tĩnh. Hắn biết rõ cho dù chủ tịch Hàn nổi giận thì giải thích thế nào cũng vô dụng, thế cho nên dứt khoát giả vờ không biết.

Khi Bao Văn Cương đang cảm thấy cực kỳ hối tiếc thì chợt nghe thấy Vương Tử Quân ở bên cạnh cười nói: - Chủ tịch Hàn, ngài cần gì phải quan tâm đến chuyện này.

Hàn Điền Thịnh lúc này mới cười cười nói với Vương Tử Quân: - À, trưởng phòng Tử Quân nói đúng, không nên nổi giận như vậy, nếu không rõ ràng là tự gây khó khăn cho mình.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Hàn Điền Thịnh, hắn nhìn thoáng qua Bao Văn Cương ở bên cạnh rồi nói: - Anh ấy có lẽ đã sớm biết chúng ta dùng cơm với nhau, đặc biệt đi đến chúc rượu, tâm ý này mọi người cũng nên thu nhận.

Vương Tử Quân nói lời này làm cho Bao Văn Cương cảm động, hắn tuy không rõ vì sao trưởng phòng Vương lại giải vây cho mình, thế nhưng ít nhất thì chủ tịch Hàn cũng không quá mất mặt. Khi thấy Vương Tử Quân thì Bao Văn Cương còn có chút đố kỵ, thế nhưng bây giờ tất cả đã hóa thành cảm kích, một người chu đáo như vậy sẽ có tương lai kém cỏi sao?

- Ha ha ha, Tử Quân nói đúng, chúng ta không nên phụ lòng tốt của người ta. Hàn Điền Thịnh cười ha hả rồi tiếp tục nâng ly lên nói.

Vì Hàn Điền Thịnh còn có công tác thế cho nên bữa cơm kết thúc sau khi uống hết nửa chai rượu nhưng hiệu quả của nó là chủ khách đều vui vẻ hòa thuận. Sau khi chấm dứt thì Hàn Điền Thịnh tự mình đưa Vương Tử Quân xuống lầu, khi lên xe thì hắn bắt tay Vương Tử Quân rồi nói: - Cậu Tử Quân, ngày nào đó muốn chuyển chỗ thì nên nghĩ đến Chiết Giang, nơi đây dù gì cũng là quê hương của cậu, thế cục phát triển kinh tế của tỉnh Chiết Giang thật sự cần những nhân tài như cậu.

Vương Tử Quân mỉm cười đáp lại lời mời của chủ tịch Hàn, hắn hy vọng sẽ có cơ hội được cùng chủ tịch Hàn cống hiến cho sự quật khởi của tỉnh Chiết Giang. Đám người Vương gia leo lên xe Audi bỏ đi trong tiếng cười rộn rã.

Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng vốn đang cười, thế nhưng sau khi leo lên xe thì nụ cười biến mất, đặc biệt là Vương Giải Phóng càng không nhịn được phải mắng: - Thứ gì vậy chứ?

Vương Giải Phóng mắng ai thì Vương Tử Quân hiểu rõ, hắn khẽ cười mà không nói điều gì, nhưng trong đầu hắn lại lóe lên hình bóng của Hàn Điền Thịnh. Lúc này Hàn Điền Thịnh mời Vương gia dùng cơm, thật sự không đơn giản. Tuy Hàn Điền Thịnh căn bản chưa nói gì cả, thế nhưng ý nghĩa của nó đã biểu hiện quá rõ ràng.

- Nhị thúc, chuyện này không cần phải sốt ruột, càng mù quáng tiến công thì không bằng lặng lẽ theo dõi kỳ biến, chúng ta còn nhiều thời gian. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng rồi nói tiếp: - Người trong quan trường phải học được chữ nhẫn, cho dù người ta gác đao lên cổ mình, dưới tình huống còn chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống, chúng ta nên nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn. Lúc này còn có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào ngài, mặc kệ Tử Hoa bên kia thế nào thì ngài cũng phải bảo trì sự bình thản.

Vương Giải Phóng khẽ gật đầu, lão căn bản hiểu rõ ràng lời dặn dò của Vương Tử Quân, lão không thể làm rối loạn trận tuyến được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui