Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân căn bản chỉ cười cười với lời chào hỏi của Tào Kha Nhi, Mạc Tiểu Bắc thì đáp lại một câu: - Tiểu Kha Nhi, tôi nhớ khi còn nhỏ thì cô thích mặc áo đỏ đeo khăn quàng đỏ, mới đó mà đã lớn như vậy rồi.

Mạc Tiểu Bắc nói làm cho cảm giác thất bại của Tào Kha Nhi càng tăng tiến thêm vài phần, nàng mãi xem Mạc Tiểu Bắc là đối tượng mình cần phải đánh ngã, nhưng trí nhớ của người ta với mình chỉ là khi còn học tiểu học mà thôi. Nếu như nói có gì càng đả kích người ta, đó là mình trực tiếp không được người ta quan tâm. Mạc Tiểu Bắc căn bản không quan tâm đến điều này, không khỏi là một đòn công kích khá mạnh với Tào Kha Nhi.

Những nơi có phụ nữ tất nhiên sẽ rất vui vẻ náo nhiệt, dưới sự chủ trì của dì Ba của Mạc Tiểu Bắc, ba người phụ nữ bắt đầu trò chuyện vui vẻ với nhau. Hai người Vương Tử Quân và Lỗ Kính Liên cũng bắt đầu trò chuyện.

Tuy Hà Y Y bên kia rất muốn biểu hiện một chút thế nhưng người đang ngồi nơi đây căn bản không thích quá phô trương, vì vậy chỉ có sáu món ăn, hơn nữa cũng không có món gì đặc sắc. Nếu như tính giá trị của bữa cơm, căn bản còn chưa đủ tư cách để ngồi vào trong phòng này.

Nhưng dù là nhóm người Vương Tử Quân muốn ăn dưa muối thì Hà Y Y cũng không dám làm gì khác, khác biệt là khi dọn món còn để cho vài nhân viên phục vụ giới thiệu các món ăn không đắt tiền nhưng có hương vị không tệ.

Lỗ Kính Liên không hỗ danh là thương nhân, căn bản đi nam xuống bắc gặp qua đủ hạng người, thế nên căn bản trò chuyện làm cho người ta cảm thấy rất mới lạ. Nói chuyện với người này mặc dù không quá chú tâm nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác thoải mái.

Hai người Vương Tử Quân và Lỗ Kính Liên uống rượu một lát, sau đó Lỗ Kính Liên cười nói với Vương Tử Quân: - Trước đây tôi thấy mình có ánh mắt khá tốt, nhưng mãi đến bây giờ thì phát hiện mình xem ra vẫn kém nhiều người.

Vương Tử Quân châm thêm rượu vào ly của Lỗ Kính Liên, sau đó hắn cười nói: - Sao? Dượng nói lời này làm cháu cảm thấy hiếu kỳ, người nào không biết ngài có ánh mắt rất chuẩn, người thường kém xa, người làm cho ngài cảm thấy ánh mắt mình thua kém là ai vậy?

Ba người Mạc Tiểu Bắc đang trò chuyện với nhau cũng bị thu hút vì lời nói của Vương Tử Quân, thế nên nhóm người đưa mắt nhìn Lỗ Kính Liên, cùng chờ đán án.

Lỗ Kính Liên là cao thủ điều tiết bầu không khí, hắn căn bản cực kỳ phù hợp với tình huống lúc này. Khi thấy mọi người nhìn về phía mình thì hắn lại không chịu mở miệng.

- Anh Lỗ, anh không nói sao, không thì tôi nói giúp anh, tôi biết rõ anh nói ánh mắt mình kém người ta, có phải là nhắc đến giám đốc Mục không? Dì Ba thấy Lỗ Kính Liên không nói thì dùng giọng không chút lưu tình lên tiếng.

Lỗ Kính Liên cười cười nói: - Anh Mục thật sự có ánh mắt quá tốt nhưng còn chưa đến mức làm cho tôi bội phục. Người làm tôi phải bội phục cũng không ít, nhưng hôm nay thật sự là xa cuối chân trời gần ngay trước mắt.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lỗ Kính Liên, hắn thầm nghĩ không phải đối phương nói về mình đấy chứ? Hắn đã chuẩn bị với ý nghĩ của Lỗ Kính Liên, người ta đến vì có việc cần, hắn không thể liên lạc sự việc một cách mơ hồ được.

Mặc dù là người thân nhưng Vương Tử Quân căn bản không biết về Lỗ Kính Liên, thế cho nên chuẩn bị không liên hệ quá sâu. Tất nhiên nếu chỉ là những chuyện tiện tay xử lý thì căn bản không có vấn đề, hoàn toàn có têể giúp đỡ.

- Nhị cữu, ngài học được cách vuốt mông ngựa từ khi nào vậy? Ngài nói gần ngay trước mắt có phải là trưởng phòng Vương không? Tuy dì Ba nói mọi người là thân thích, thế nhưng đối mặt với Vương Tử Quân, Tào Kha Nhi vẫn phải gọi Vương Tử Quân là trưởng phòng Vương.

Lỗ Kính Liên lắc đầu nói: - Kha Nhi nói cũng không đúng, cậu bội phục nhất là chị Tiểu Bắc của cháu. Khi Tiểu Bắc kết hôn với Tử Quân thì chú cảm thấy không được tốt lắm, nhưng bây giờ xem ra ánh mắt của cậu là quá kém.

Tuy Lỗ Kính Liên nói có chút hiệu quả và lợi ích, thế nhưng giọng điệu thành khẩn cũng chiếm được hảo cảm của người khác. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lỗ Kính Liên, hắn biết đối phương căn bản không đơn giản.

Sau khi uống hết nửa chai rượu, nhóm người Vương Tử Quân chuẩn bị kết thúc bữa cơm, lúc này nhân viên phục vụ cũng dâng cho mỗi người một ly trà thơm. Lỗ Kính Liên uống một ngụm trà rồi dùng giọng có chút cảm khái nói: - Tử Quân, tôi thừa nhận nhiều năm qua mình dùng nhiều loại trà trong đủ mọi bữa cơm, thế nhưng cảm thấy trà hôm nay thật sự quá tốt.

Vị nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chợt nói: - Điều này là đương nhiên, đây chính là trà được giám đốc Hà cất rất kỹ, còn đặc biệt cho người có nghệ thuật pha chế.

Quán ăn thường không thu thêm tiền trà, vì vậy dù là khách sạn lớn cao cấp cũng không làm trái với quy của này, thế nhưng sự chú trọng làm cho thực khách cảm thấy khác biệt hơn. Lỗ Kính Liên biết mình căn bản không có thể diện lớn như vậy, người ta đưa trà ngon đến cũng chính là vì Vương Tử Quân ngồi bên cạnh.

Lỗ Kính Liên căn bản luôn cảm thấy hài lòng vì thành công của mình, thế nhưng khi nhìn bộ dạng cực kỳ trôi chảy của Vương Tử Quân ở bên cạnh, hắn chợt sinh ra cảm giác có lẽ mình đi lầm đường. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên giây lát rồi tắt ngúm, hắn cố gắng ném nó ra khỏi đầu, người đã gần năm mươi rồi, còn tiếc nuối làm gì nữa.

- Tử Quân, xem như chúng tôi được hưởng hào quang từ người cậu. Sau khi nhân viên phục vụ bỏ đi thì Lỗ Kính Liên chợt thay đổi chủ đề nói:

- Tôi nghe nói sau khi cậu tiến lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thì chiếc ghế bí thư ủy ban tư pháp luôn để trống có phải không?

Vương Tử Quân khẽ híp mắt lại, Lỗ Kính Liên nãy giờ không để lộ ra chút thông tin gì, lúc này đột nhiên nói đến vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, không phải đối phương đến vì chuyện này đấy chứ?

Nhưng Vương Tử Quân cũng không có gì cần che giấu ở sự kiện này, hắn nở nụ cười nói: - Tạm thời còn chờ chỉ thị từ tuyến trên.

Lỗ Kính Liên nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói: - Tử Quân, cậu là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy tiến lên trưởng phòng tổ chức, tôi cảm thấy một bước này của cậu là rất tốt. Tuy công tác của ủy ban tư pháp là rất quan trọng nhưng dù sao cũng có tính giới hạn, nếu cậu muốn phát triển mạnh mẽ hơn, ít nhất phải đi vào trong toàn cục.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng xem như tiếp nhận ý kiến của Lỗ Kính Liên.

- Tứ Thúc của cháu đang công tác ở ủy ban cải cách trung ương, bây giờ đã hơn bốn mươi, tôi thấy đôi khi ở trung ương không bằng xuống địa phương rèn luyện. Tôi và đại ca đã suy xét nhiều nguyên nhân, cảm thấy cậu ấy là người thông minh nhưng lại thiếu kinh nghiệm, nếu như có thể xuống địa phương công tác một thời gian thì căn bản là cực kỳ có lợi. Lỗ Kính Liên nói giống như căn bản không có quá nhiều liên quan, nói đông một câu tây một câu, nhưng nếu anh nghe rõ ràng ý nghĩa lời nói, anh cần phải nắm chắc tinh thần đối phó với những câu sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui