Bí Thư Trùng Sinh

Càng quan trọng là trong tay Diệp Thừa Dân lúc này căn bản không có bất kỳ quan viên quan trọng nào có thể đối kháng với Thích Phúc Lai của Chử Vận Phong, thậm chí ngoài cán bộ địa phương Nam Giang thì căn bản không còn ai quá mạnh mẽ.

Vương Tử Quân trầm mặc một phút đồng hồ, khi chuẩn bị hỏi vài câu với Đào Nhất Hành, chợt nghe Đào Nhất Hành nói: - Chuyện này anh cũng đừng quá quan tâm nữa.

Vương Tử Quân cảm tạ ý tốt của Đào Nhất Hành, hắn cúp điện thoại nâng ly nước lên uống một ngụm, trong lòng chợt bùng lên sóng dữ.

Vương Tử Quân lúc đầu cũng không muốn cho ra nhiều phương án ở sự kiện này, nhưng khi mà Diệp Thừa Dân buông tha thì những phương án kia của hắn căn bản là không có tác dụng, thậm chí có thể nói là không tự lượng sức. Diệp Thừa Dân căn bản đã cho ra lựa chọn, như vậy ý kiến của hắn chỉ là râu ria mà thôi.

Điện thoại chợt đổ chuông, tiếng chuông vang vọng bên tai Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, sau đó nghe máy.

Người gọi điện thoại đến là phó bí thư ủy ban tư pháp Mạnh Chí Đạo, trong lúc trò chuyện thì Mạnh Chí Đạo căn bản vẫn cực kỳ cung kính. Sau khi hỏi thăm một lát, Mạnh Chí Đạo mới đề cập đến nội dung chủ yếu, đó chính là hắn nghe nói Thích Phúc Lai sắp tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp.

Tuy Vương Tử Quân căn bản có ý nghĩ quá rõ ràng về sự kiện này, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng phê bình Mạnh Chí Đạo: - Những chuyện thế này thì các anh nếu không có việc gì cũng đừng nghĩ bậy bạ, ai đến nắm công tác thì căn bản đều là quyết định của phòng tổ chức thượng cấp.

Vương Tử Quân cúp điện thoại của Mạnh Chí Đạo mà thầm cảm thán, mặc dù hắn biết tin tức này căn bản không thể che giấu được, thế nhưng những lời nói của Mạnh Chí Đạo đã làm cho hắn cảm thấy không chút thoải mái.

Vương Tử Quân cúp điện thoại của Mạnh Chí Đạo không được bao lâu thì cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng là Đoạn Văn Đống gọi điện thoại đến. Đoạn Văn Đống đầu tiên tiến hành ân cần thăm hỏi Vương Tử Quân, lại mời Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác xây dựng đảng của cục công an thành phố. Sau thời gian bảy tám phút thì Đoạn Văn Đống căn bản không nhắc đến chủ đề đang nóng vào lúc hiện tại.

Vương Tử Quân hiểu thủ đoạn thế này của Đoạn Văn Đống có nghĩa là gì, đối đãi với thủ đoạn này của Đoạn Văn Đống, Vương Tử Quân căn bản chỉ có biện pháp duy nhất là cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại thì không gian trở nên yên tĩnh, nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể không chú ý đến cuộc điện thoại vừa rồi của Đoạn Văn Đống. Vì Đoạn Văn Đống là người thuộc dòng chính của hắn, khi vị trí của hắn bắt đầu trở nên đáng xấu hổ, lúc này Thích Phúc Lai tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp, vị trí của hắn càng thêm xấu hổ.

Như vậy chỉ sợ hành động đả kích tội phạm buôn lậu của mình cũng vì sự kiện này mà bị cản trở.

Khi Vương Tử Quân đang cực kỳ trầm ngâm thì lúc này ở suối nước nóng khách sạn Ôn Đô Hoa Viên, Lỗ Kính Liên vừa tắm vừa tiếp điện thoại. Nội dung điện thoại rất ngắn, Lỗ Kính Liên chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Vợ Lỗ Kính Liên ở phía đối diện, hai người làm vợ chồng nhiều năm, thế nên căn bản là cực kỳ quen thuộc đối phương. Khi thấy Lỗ Kính Liên vô thức đặt điện thoại sang phía tay phải, nàng biết chồng mình đang gặp chuyện khó khăn.

- Kính Liên, làm sao vậy? Giọng nói quan tâm của vợ làm cho Lỗ Kính Liên nhanh chóng trở nên tỉnh táo, hắn nhìn gương mặt quan tâm của vợ, chợt cười cười nói: - Không có gì, suối nước nóng này tốt cho sức khỏe, chúng ta nên tận hưởng một chút.

Người phụ nữ trung niên cũng không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lỗ Kính Liên. Dưới ánh mắt của vợ, hắn chợt nở nụ cười xấu hổ nói: - Thật ra cũng không có chuyện gì, thế nhưng lần này căn bản chúng ta đến và về với tay không.

- Về tay không? Hôm qua không phải anh đã gặp bí thư Diệp rồi sao? Vợ tất nhiên hiểu Lỗ Kính Liên đang nói đến điều gì. Tuy nàng không quá quan tâm đến phương diện này, thế nhưng nàng cũng không phải không biết những gì đang diễn ra.

Lỗ Kính Liên tiếp nhận ánh mắt của vợ, hắn cũng không muốn tiếp nhận thêm lần nữa, hắn thành thật nói: - Thục Nhàn, có một số việc thường hay xảy ra, kế hoạch không thể không có thay đổi. Anh cảm thấy sự kiện này căn bản là rất tốt, thế nhưng lãnh đạo tuyến trên đã cho ra quyết định, căn bản là tôn trọng ý kiến của tỉnh ủy Nam Giang.

- Đây không phải là thứ tốt sao? Bí thư Diệp bên kia... Người phụ nữ trung niên có tên Thục Nhàn giống như nghĩ đến điều gì đó.

Lỗ Kính Liên chợt cười nói: - Cũng giống như những gì em đang nghĩ, tuy bí thư Diệp không phải là người thường, thế nhưng cần phải bảo đảm cục diện tốt đẹp ở Nam Giang. Trước khi không nắm chắc mười phần thắng, anh ấy sẽ không bao giờ ném tất cả uy tín của mình vào sự kiện này, dù sao thì như vậy cũng không đáng.

Thục Nhàn chợt gật đầu nói: - Anh nói rất đúng, hơn nữa Kính Bân cũng không có ưu thế gì quá mạnh.

Thục Nhàn nói đến ưu thế, tất nhiên là chuyện của tỉnh Nam Giang, Lỗ Kính Liên căn bản cũng nghĩ đến điều này. Nhưng dù hắn có nghĩ thế nào cũng không thay đổi được, dù sao thì những chuyện thế này cũng cần thời gian tích lũy.

Khi hai vợ chồng đang trò chuyện với nhau, Tào Kha Nhi mặc một bộ váy công sở với gương mặt có vài phần nghiêm túc chợt đi đến. Nàng khẽ cười nói với hai người Lỗ Kính Liên đang tắm suối nước nóng: - Sớm biết cậu mợ chơi đùa vui vẻ như vậy, cháu cũng không đến làm kẻ phá bĩnh.

Lỗ Kính Liên cười ha hả với lời nói của Tào Kha Nhi, hắn cũng không lên tiếng. Thục Nhàn thì há mồm nói: - Tiểu Kha Nhi, nào có người nói chuyện với trưởng bối như vậy? Bên cạnh có quần áo tắm, nếu thích thì cháu cũng xuống tắm cho vui.

- Hôm nay cháu cũng không có hứng thú, cậu mợ cứ tắm đi, cháu sang bên cạnh chờ. Mợ, vì muốn đi với hai người mà cháu đã xin nghỉ một ngày, chút nữa chúng ta ra ngoài dạo chơi. Tào Kha Nhi nói rồi chỉ về phía một quán bar nhỏ cách đó không xa.

Vì Tào Kha Nhi đến nên hai vợ chồng Lỗ Kính Liên cũng không còn hứng thú tiếp tục tắm. Sau khi tắm rửa đơn giản, hai vợ chồng thay áo tắm đi đến bên cạnh Tào Kha Nhi. Phụ nữ và phụ nữ dễ liên hệ với nhau nhất, vì vậy chỉ sau vài câu thì Tào Kha Nhi đã cùng mợ quyết định sẽ đi dạo ở khu thương mại thành phố Đông Hồng.

Sau khi thu phục mợ của mình, Tào Kha Nhi đưa mắt nhìn Lỗ Kính Liên, bàn tay trắng nõn của nàng đưa ra trước mặt Lỗ Kính Liên: - Cậu, cháu giúp đỡ ngài đưa mợ đi chơi, cậu phải là người trả phí dịch vụ.

- Được rồi, cho cháu đây. Lỗ Kính Liên lắc đầu, hắn lấy từ trong bóp của mình ra một chiếc thẻ rồi nói: - Tôi xem như sợ tiểu nha đầu này, tranh thủ thời gian đưa mợ đi chơi vui vẻ, ngày mai hai chúng tôi phải về rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui