Bí Thư Trùng Sinh

Lỗ Kính Liên căn bản cũng không quan tâm đến một chiếc xe thể thao, nói thật thì dù Tào Kha Nhi không mở miệng, hắn cũng chuẩn bị cho cháu mình một chiếc xe tốt, nhưng bây giờ chỉ là cố ý mượn cớ mà thôi.

- Ha ha ha, tiểu nha đầu này đúng là quá hay, nhưng nếu muốn có xe thể thao thì phải thắng cậu đã rồi hãy nói. Lỗ Kính Liên nói đến đây thì cầm bóng chuẩn bị đẩy đi, nhưng lúc này hắn vung tay có hơi mạnh. Tuy dựa theo kỹ thuật thì hắn căn bản hơn hẳn Tào Kha Nhi, thế nhưng khi mà mình nhất định phải thắng thì căn bản không còn dễ dàng nữa rồi.

Đúng như dự đoán, sau khi đánh xong một ván thì Lỗ Kính Liên căn bản chỉ đổ được ba cột, nhưng như vậy rõ ràng là thua. Khi đi vào khu vực nghỉ ngơi thì Tào Kha Nhi đã đổ nhiều mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt cực kỳ hưng phấn và kiều diễm. Nàng uống một hơi nửa ly nước, sau đó cười nói với Lỗ Kính Liên: - Cậu, nếu không thì hai người ở lại chơi thêm vài ngày nữa đi.

- Chơi thêm vài ngày sao? Không phải tiền của cậu sẽ tan biến như hơi nước à? Lỗ Kính Liên tuy không quan tâm đến tiền, thế nhưng ngoài miệng lại nói như vậy với Tào Kha Nhi.

- Hừ, quỷ hẹp hòi, cháu không lấy chiếc xe thể thao của cậu không được sao? Tào Kha Nhi thoải mái dựa lưng lên ghế, sau đó nàng trầm giọng nói: - Cậu, cho dù cậu mua xe thể thao thì cháu cũng không muốn. Cậu cũng biết rồi đấy, với công tác của cháu thì sao dám làm náo động như vậy.

Lỗ Kính Liên cười cười mà không nói gì, Tào Kha Nhi lại tiếp tục nói: - Cháu cũng không phải như người kia, chạy xe xịn còn có người mở đường, căn bản là phải biết phân biệt rõ ràng.

Người kia là ai thì Tào Kha Nhi dù không nói nhưng Lỗ Kính Liên và Thục Nhàn căn bản đều hiểu rõ. Nhưng hai người bọn họ không biểu hiện ý kiến của mình ở sự kiện này. Dù sao thì đó cũng là sự tranh cường hiếu thắng giữa đám vãn bối, hai người bọn họ tham gia vào cũng căn bả khá khó coi. Tào Kha Nhi cũng hiểu điều này, nàng cười hì hì nói: - Cậu, chuyện của cậu út thế nào, ngài chuẩn bị làm sao đây?

- Cái gì mà cậu chuẩn bị làm sao? Cậu chỉ có thể đứng ngoài nhìn mà thôi, còn sự việc tiến triển thế nào, tất cả phải nhìn vào cậu ấy. Lỗ Kính Liên nói đến đây thì thở dài một hơi nói: - Nhưng cơ hội lần này quá đáng tiếc, cũng là một vị trí như vậy thế nhưng công tác ở tỉnh Nam Giang thì khác biệt một trời một vực.

Tào Kha Nhi tuy còn trẻ nhưng lại hiểu được khá nhiều về những điều thế này, nàng hiểu ý nghĩ của cậu, cho nên nàng gật đầu nói: - Đó cũng là chuyện không thể nào làm khác hơn, bây giờ có lẽ đã được quyết định rồi.

Lỗ Kính Liên nhìn đồng hồ trên tay, hắn khẽ gật đầu. Tuy hắn có hơi thất vọng thế nhưng căn bản không biểu hiện ra bề ngoài. Bọn ho đã cho ra nhiều cố gắng ở phương diện này, trước khi đến đã tiến hành liên hệ tốt với Diệp Thừa Dân, nhưng hắn không ngờ cuối cùng sự việc lại phát triển theo hướng khác.

- Xem ra bí thư Diệp công tác ở tỉnh Nam Giang cũng không quá thuận lợi. Lỗ Kính Liên uống một hớp nước rồi dùng giọng đầy cảm khái nói.

Tào Kha Nhi cũng nói theo: - Chủ tịch Chử có năng lực rất mạnh, có uy vọng quá cao, căn bản công tác nhiều năm ở Nam Giang, thế cho nên có cơ sở quần chúng quá mạnh. Bí thư Diệp muốn thuận lợi triển khai mở rộng công tác ở tỉnh Nam Giang thì ý nghĩ của chủ tịch Chử là cực kỳ quan trọng.

Hai người trò chuyện với nhau rồi nở nụ cười, giống như vừa rồi không nói về chuyện không vui. Sau khi nói về vài người thân thích trong nhà, Tào Kha Nhi chợt cười nói: - Cậu, tối nay cháu mời cậu mợ dùng cơm, xem như tiễn chân hai người. Cậu mợ xem, có phải nên mời cháu gái và cháu rể kia không?

Nói đến cháu ngoại và cháu rể thì giọng nói của Tào Kha Nhi có hơi lạ, chút động tác này làm cho Thục Nhàn cảm thấy lộp bộp trong lòng. Tào Kha Nhi là người tài trí song toàn, lại căn bản không chịu gả cưới, chẳng lẽ trong đầu có ý nghĩ gì? Bây giờ những cô gái trẻ căn bản là khá đáng sợ.

Lỗ Kính Liên trầm ngâm một chút rồi cuối cùng nói: - Thôi thì để khi khác, bọn họ cũng rất bận rộn.

Khi ba người trò chuyện với nhau, đột nhiên điện thoại của Lỗ Kính Liên chợt vang lên. Lỗ Kính Liên nhìn thoáng qua điện thoại rồi trực tiếp nói với Thục Nhàn và Tào Kha Nhi: - Hai người cứ trò chuyện, tôi đi nghe điện thoại.

Hai người phụ nữ cũng không quan tâm đến việc Lỗ Kính Liên đi ra nơi vắng vẻ nghe điện thoại. Khi hai người phụ nữ đang trò chuyện với nhau thì điện thoại của Tào Kha Nhi chợt vang lên, nàng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi nghe máy: - Cô gái xinh đẹp, lúc này gọi điện thoại có phải là nhớ mình không?

Người gọi điện thoại cho Tào Kha Nhi chính là người bạn gái thân thiết tên là Triệu Tố Bạch, người này có độ tuổi tương đồng với Tào Kha Nhi, nhưng bây giờ công tác trong văn phòng tỉnh ủy và đã là một vị phó khoa. Triệu Tố Bạch nghe lời nói trêu chọc của Tào Kha Nhi thì khẽ cười nói: - Xem cô kìa, sao không đứng đắn một chút chứ? Hèn gì còn chưa gả ra ngoài được.

- Được rồi, cô dám nói vậy sao? Để xem tôi quay về đối phó với cô thế nào. Tào Kha Nhi cố gắng bày ra bộ dạng giương nanh múa vuốt nói với Triệu Tố Bạch.

- Được rồi, tôi sợ cô rồi được chưa, Tiểu Nhãn Kính nhờ tôi hỏi cậu, hôm nay cậu có thời gian không, cậu ấy muốn mời cô dùng cơm. Triệu Tố Bạch thuận miệng nói hai câu với Tào Kha Nhi, sau đó nói đến chuyện chính.

- Tiểu Nhãn Kính sao? Tôi không rảnh. Cô cũng không phải không biết thái độ của tôi rồi đấy, còn gây phiền toái cho tôi, đúng là đáng ghét mà. Tào Kha Nhi mở miệng từ chối lời mời của Triệu Tố Bạch.

Tiểu Nhãn Kính là nhân viên công tác của văn phòng thường ủy tỉnh ủy, đã công tác được ba năm, bây giờ đã là phó khoa, nghe nói được thư ký trưởng Đào Nhất Hành tán thưởng, được các vị cán bộ trong văn phòng tỉnh ủy gọi là người có tương lai vô hạn. Tiểu Nhãn Kính này không biết có phải vừa gặp Tào Kha Nhi đã yêu hay không, bây giờ đang cố gắng theo đuổi.

Nhưng đáng tiếc là vua có mộng nhưng nữ thần thì lại không, Tào Kha Nhi căn bản không có quá nhiều hứng thú với tên cán bộ trẻ tuổi kia. Vì vậy căn bản là từ chối tất cả lời mời của đối phương, thái độ quá rõ ràng và dữ dội.

- Cô còn chuyện gì khác không? Nếu không thì tôi cúp điện thoại. Tào Kha Nhi nói rồi chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng nàng chỉ cho ra một nửa động tác thì nhớ đến điều gì đó, nàng chợt hỏi: - Cô cũng đừng đùa với tôi, Tiểu Nhãn Kính hôm nay sao có thời gian, không phải đang tổ chức hội nghị thường ủy sao?

- Tôi chọc cô sao? Tôi chọc cô làm gì? Ai nói đang tổ chức hội nghị thường ủy, bây giờ đã chấm dứt rồi. Triệu Tố Bạch nói hai câu rồi dùng một giọng điệu thần bí nói: - Cô đoán xem ai là người được hội nghị thường ủy đề cử?

- Cái này còn phải đoán sao? Nhất định là Thích Phúc Lai. Tào Kha Nhi nói bằng giọng điệu căn bản không thể nào nghi ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui