Bí Thư Trùng Sinh

- Trưởng phòng Tử Quân, đây là anh nói đấy nhé, cũng đừng quên mất đi đấy. À, đúng rồi, vừa rồi bí thư Diệp gọi điện thoại báo cáo với lãnh đạo, khi đó có sắp xếp tôi điện thoại cho anh, để biểu đạt lời chúc mừng anh tấn chức ủy viên. Đào Nhất Hành là người tám mặt lung linh, hắn nói vài câu thì căn bản đã biểu hiện mật thiết mối quan hệ với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân căn bản luôn thuận theo tự nhiên đối với những chuyện căn bản không thể phản bác này, hắn cười nói với Đào Nhất Hành: - Thư ký trưởng, vừa rồi rõ ràng là anh đề cao tôi, tôi đây chỉ là ủy viên dự khuyết mà thôi, không phải là chính, thế nên cũng không có gì là quá lớn.

- Ha ha ha, trưởng phòng Vương, chuyện dự khuyết tiến lên làm chính thức thì căn bản chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Tôi không có năng lực gì mạnh, thế nhưng tự nhận rằng mình cũng có ánh mắt nhìn người. Tôi tin tưởng chỉ sau vài năm nữa thì anh sẽ tiến lên chính thức.

Vương Tử Quân nói câu dự khuyết làm cho trái tim của Du Giang Vĩ chợt đập mạnh. Hắn nghĩ đến những chương trình sắp xếp hôm nay, còn có nhiều người gọi điện thoại đến, một ý nghĩ chợt lóe lên và tràn ngập đầu óc hắn. Mặc dù trước khi họp thì hắn cảm thấy cơ hội của trưởng phòng Vương là không lớn, thế nhưng một khi đã được xác định thì hắn căn bản là cực kỳ hưng phấn.

Là ủy viên dự khuyết trung ương đảng, dù là dự khuyết nhưng đã chỉ rõ phương hướng của Vương Tử Quân trong tương lai. Sự kiện này càng chứng tỏ lãnh đạo của Du Giang Vĩ đang dần tiến về vị trí cao vời.

Khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuông thì Du Giang Vĩ thật sự muốn vi phạm nguyên tắc của mình: Không nên hỏi thì không khỏi, không nên nói thì không nói. Nhưng khi nghĩ đến tính cách thận trong trong lời nói và việc làm của trưởng phòng Vương, hắn đành nuốt lời vào bụng. Trưởng phòng Vương không thích người lắm miệng, chính mình không nên làm cho trưởng phòng thất vọng.

Khi Du Giang Vĩ đang ngồi trên ghế với gương mặt trầm ngâm thì Vương Tử Quân chợt nhìn sang. Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân, Du Giang Vĩ càng cảm thấy quẫn bách, gương mặt đỏ bừng xấu hổ. Vương Tử Quân chợt gật đầu, hắn cho ra câu trả lời khẳng định: - Không cần phải hỏi, ý nghĩ của tôi cũng giống như cậu.

Những lời này làm cho Du Giang Vĩ thầm mỉm cười, nếu trưởng phòng Vương đang vui vẻ vì cầu tiến mà còn có thể nhìn rõ tâm tư của mình, căn bản là tâm tính quá mạnh mẽ.

Du Giang Vĩ cười cười với Vương Tử Quân, hắn muốn nói gì đó nhưng căn bản là không ra khỏi miệng. Khi tâm tình hắn đang kích động thì điện thoại chợt vang lên, là một dãy số lạ.

- Chào ngài, xin hỏi có phải đây là số điện thoại của trưởng phòng Vương Tử Quân hay không? Tôi là chủ tịch tỉnh Sơn Nam Lưu Truyền Thụy. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất trầm bổng.

Du Giang Vĩ biết rõ Lưu Truyền Thụy là ai, vì vậy hắn dùng giọng lễ phép nói lãnh đạo chờ một chút, sau đó giao điện thoại cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân dù trước kia có chút ma xát với Lưu Truyền Thụy thế nhưng nhiều nhất vẫn là hợp tác cùng có lợi. Khi còn công tác ở tỉnh Sơn Nam, quan hệ giữa hai người có chút căng thẳng, nhưng sau khi Vương Tử Quân rời khỏi Sơn Nam, mối quan hệ giữa hai người chợt như trời cao biển rộng, càng ngày càng thân cận.

Lưu Truyền Thụy căn bản là người rất bận rộn, bây giờ đối phương gọi điện thoại đến, xem ra vị chủ tịch Lưu này cũng đủ coi trọng với mình. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn nhận điện thoại rồi cười nói: - Chào lão lãnh đạo?

- Ha ha ha, trưởng phòng Tử Quân, chúng ta đã một thời gian không liên lạc, thế nào? Vẫn khỏe đấy chứ? Lâm Trạch Viễn ở đầu đây bên kia dùng giọng cực kỳ bình tĩnh và trầm ổn nói với Vương Tử Quân.

- Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, sức khỏe của ngài dạo này thế nào? Dì Trần có khỏe không? Tôi nhớ dì Trần bị viêm khớp mãn tính, trời bây giờ rất lạnh, mong lão lãnh đạo chú ý nhiều hơn. Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì tình huống trong nhà của Lưu Truyền Thụy, thế nên hắn mở miệng cũng không quá gò bó.

Sau khi nghe Vương Tử Quân nhắc đến vợ là Trần Di thì Lưu Truyền Thụy có chút cảm khái. Gần đây trong xã hội có nhiều người tiến chức thì căn bản vứt bỏ vốn cũ năm xưa, nhanh chóng biến thành ngang hàng, thậm chí có người còn cho rằng địa vị của mình còn cao hơn người xưa.

Lưu Truyền Thụy căn bản có quyết định rất phù hợp với một người lãnh đạo trẻ tuổi tăng tiến quá nhanh như Vương Tử Quân, đó là hai bên ngang hàng, lại không ngờ lúc này Vương Tử Quân đang ở vào thời điểm đắc ý lại vẫn đưa mình lên cao hơn.

- Cám ơn Tử Quân đã quan tâm, tôi về nhà sẽ nhất định chuyển lời thăm hỏi của cậu với bà ấy, có lẽ dì Trần của cậu sẽ rất vui đấy. Lưu Truyền Thụy khách khí nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó mới lộ ra ý đồ chân thật: - Tử Quân, cậu xem có thể giúp đỡ tôi một chút được không? Tôi muốn báo cáo công tác với bí thư Lâm.

Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó dùng giọng lập lờ nước đôi nói: - Chủ tịch Lưu, chuyện này tôi không thể trả lời xác thực ngài được, vì tôi căn bản không quá chắc chắn. Nhưng chuyện của ngài thì tôi sẽ tận lực, có cơ hội tôi sẽ dò xét ý nghĩ của bí thư Lâm.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và chợt cảm thấy có hơi nóng trong người, hắn mở cửa sổ đóng chặt, gió lạnh ùa vào. Hắn cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo bên ngoài, đầu óc hắn dần trở nên bình tĩnh.

Không nằm ngoài ý muốn, Lâm Trạch Viễn dùng số phiếu cao nhất để tiến lên, một bước này càng xác lập vị trí của bí thư Lâm. Sau này chỉ cần con đường làm quan không có vấn đề, Lâm Trạch Viễn sẽ ngày càng vươn cao.

Tất nhiên lúc này Vương Tử Quân cũng được người ta đán mác bí thư Lâm. Mặc dù Vương Tử Quân căn bản không ghét ký hiệu như vậy, thế nhưng dù thế nào cũng có vài phần tác dụng ngược, hắn vừa cảm nhận được điều tốt, vừa vô hình dựng lên không ít đối thủ.

Điện thoại vẫn vang lên, Vương Tử Quân căn bản tiếp nhận từng cuộc điện thoại. Tuy hắn có chút buồn chán nhưng người nào gọi điện thoại đến cũng không tầm thường, dù thế nào thì hắn cũng phải cực kỳ khiêm tốn.

Khi xe đến đia điểm cần thì Du Giang Vĩ chỉ còn một cách cúp điện thoại, Vương Tử Quân đi về phía căn nhà hai tầng ở phía trước.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong nhà, có người từ bên trong đi ra, người kia có gương mặt khá quen thuộc với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với đối phương, mà người kia nhìn thấy hắn cũng nở nụ cười.

Nhưng hai người không nói thêm điều gì, giống như chỉ cần như vậy là đủ. Sau khi nhìn nhau một cái thì đều đi về phía của mình cần đến.

Lâm Trạch Viễn đang lật xem văn kiện trong phòng làm việc hơn hai mươi mét vuông, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nhưng Vương Tử Quân nhìn vào mắt Lâm Trạch Viễn và vẫn cảm thấy có chút tức giận đang bị đè nén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui