Bí Thư Trùng Sinh

Lỗ Kính Tu luôn miệng đảm bảo sẽ xử lý tốt lời nhắn nhủ của bạn hiền, sau đó hắn mới buông điện thoại xuống, nhưng trong đầu lúc này lại cực kỳ u sầu. Hắn đã nói rõ sẽ giúp đỡ, nếu sự việc không thành, thể diện của hắn sẽ ném đi đâu? Chân Hồng Lỗi chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, chẳng lẽ đến cuối cùng không còn cách nào khác, phải điều cháu của bạn mình đến công tác trong văn phòng ủy ban tư pháp sao?

Một khi như vậy thì đối phương sẽ mang lòng cảm kích, nói gì nghe nấy, nhưng cũng vì vậy mà hắn cũng rất mất mặt. Nếu như Chân Hồng Lỗi tiến lên ngáng chân, nói đồng chí này là trọng điểm bồi dưỡng của cục công an tỉnh, không thể ném ra ngoài, chết sống không chịu thả ra thì căn bản muốn điều động cũng không dễ dàng gì.

- Cốc cốc cốc. tiếng gõ cửa truyền vào, Lỗ Kính Tu đang rất bực bội dùng giọng vô lực nói một câu mời vào. Hắn biết rõ bây giờ đến đây chủ yếu là thuộc hạ của mình, hắn không hy vọng thuộc hạ cũng thấy được trạng thái cau mày ủ dột của mình.

Vì vậy khi người bên ngoài tiến vào thì Lỗ Kính Tu nhanh chóng thay đổi gương mặt cực kỳ nghiêm túc và chăm chú. Người đi đầu là thư ký của hắn, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, sau lưng thư ký chính là phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc.

Lúc đầu Lỗ Kính Tu cũng rất hâm mộ phó bí thư Phùng Thường Quốc, nhưng sau khi biết người này là tâm phúc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy đối phương như cây gai, thế nên cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Vựa theo ý nghĩ của Lỗ Kính Liên, sau khi đi vào Nam Giang thì hắn nên làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, nhưng hắn là người tâm cao khí ngạo, sao hắn có thể cúi đầu với một người là vãn bối của mình được?

Sau khi đi vào Nam Giang thì Lỗ Kính Tu căn bản chỉ mọt lần gặp mặt Vương Tử Quân, mời Vương Tử Quân về nhà dùng cơm tối, sau đó cũng không có kết giao gì khác. Hơn nữa trong cơ quan ủy ban tư pháp, hắn luôn bỏ ra tất cả thủ đoạn để loại bỏ tất cả những ảnh hưởng của Vương Tử Quân còn sót lại.

Tuy không phục nhưng Lỗ Kính Tu cũng phải công nhận Vương Tử Quân là nhân vật lớn, đối phương đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp trong nửa năm mà đã để lại dấu ấn sâu sắc của mình.

- Chào bí thư Phùng, mời anh ngồi. Phùng Thường Quốc lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc rồi ném cho Phùng Thường Quốc.

Phùng Thường Quốc không khách khí ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn khẽ nói: - Bí thư Lỗ, có lẽ ngài cũng biết lần này trưởng phòng Vương tiến lên làm ủy viên dự khuyết trung ương đảng, thật sự đây là tin tức tốt, tôi vừa nghe tin thì chạy ngay đến đây.

Lỗ Kính Tu căn bản còn sớm biết về tin tức này nhanh hơn cả Phùng Thường Quốc, mới sáng sớm thì Lỗ Kính Liên đã gọi điện thoại đến nói tin tức này, yêu cầu Lỗ Kính Tu nhân cơ hội để chúc mừng Vương Tử Quân một phen. Một tin tức như vậy làm cho tất cả tâm tình tốt đẹp buổi sáng của Lỗ Kính Tu nhanh chóng bị đánh tan. Dù Vương Tử Quân phát triển cao độ căn bản là tốt mà không xấu với hắn, thế nhưng hắn phải cúi đầu với một vãn bối, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Thế cho nên Lỗ Kính Tu mãi luôn do dự, hơn nữa vừa rồi cục trưởng Lý gọi điện thoại đến làm cho hắn bị chi phối, thế nên đã sớm quên tin tức về Vương Tử Quân. Bây giờ không ngờ Phùng Thường Quốc nhận được tin tức đã điên khùng chạy đến báo cáo với mình.

Xem ra Phùng Thường Quốc căn bản là quá trung thành tận tâm với Vương Tử Quân, căn bản không bao giờ cùng một lòng với mình. Không phải hắn không là người bao dung độ lượng, nhưng anh nghĩ mà xem, một người căn bản nhớ mãi không quên với lãnh đạo cũ, luôn mang ơn với đối phương, như vậy sao toàn tâm toàn ý phục vụ hắn được?

Lỗ Kính Tu thầm cảm thấy thất vọng, hắn căn bản có thêm vài phần phản cảm với Phùng Thường Quốc, nhưng hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ nói: - Tôi cũng có nghe qua tin tức này, trưởng phòng Vương có năng lực và thành tích công tác quá rõ ràng, anh ấy được tuyến trên coi trọng thì cũng là mục đích chung, căn bản quá hợp tình hợp lý.

Phùng Thường Quốc nhìn vẻ mặt bất động của Lỗ Kính Tu, hắn thầm lắc đầu. Lúc này hắn thật sự thất vọng với Lỗ Kính Tu, hắn tìm đến đây chủ yếu là muốn giúp đỡ Lỗ Kính Tu làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, không ngờ lời nói nhiệt tình của mình lại rơi vào hồ nước lạnh băng của đối phương.

Phùng Thường Quốc có chút khinh thường vì tình huống Lỗ Kính Tu tự cho rằng mình thanh cao thế nhưng biểu hiện ra vẫn dùng giọng uyển chuyển nói: - Bí thư Lỗ, ngài mới đến nhận công tác ở tỉnh Nam Giang, chờ thêm chút thời gian nữa ngài nhất định sẽ vượt lên mạnh mẽ như bí thư Vương.

Lỗ Kính Tu nghe lời nói của Phùng Thường Quốc, nói mình cũng giống như Vương Tử Quân, thế là trong mắt chợt lóe lên hàn quang. Thầm nghĩ Phùng Thường Quốc anh không phải nói tôi không bằng Vương Tử Quân sao? Lúc này hắn bị đối phương so sánh với một vãn bối, thế là trong lòng càng không thoải mái.

Cho dù Lỗ Kính Tu lúc này nén giận cũng không thể làm gì được Phùng Thường Quốc, thế nên sau khi hít vào một hơi thật sâu thì căn bản chủ động nói sang chuyện khác: - Bí thư Phùng, anh đến vừa đúng lúc, tôi có chuyên cần thương lượng với anh. Sau khi tôi đến ủy ban tư pháp thì phát hiện có nhiều khiếm khuyết ở phương diện dự trữ nhân tài, tôi cảm thấy nên kịp thời bổ sung lỗ hổng này.

Phùng Thường Quốc căn bản công tác ở đơn vị nhiều năm, cũng hiểu tình hình công tác của đơn vị cấp tỉnh, bây giờ đội ngũ của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản là điều phối rất đầy đủ, căn bản khó thể nhét người vào. Nếu như hắn muốn đề bạt, nếu nhân tài bên người quá đông thì cần gì phải lấy người từ ao đắp lên bờ? Thế cho nên hắn mới nói đến điều này, chỉ có thể lấy cớ như vậy mới xong được.

Mặc dù Lỗ Kính Tu căn bản là không thoải mái nhưng dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, nếu khi công tác mà không chịu bảo trì nhất trí trong hành động với lãnh đạo đứng đầu, căn bản sẽ là một biểu hiện không trưởng thành chính trị. Hơn nữa Lỗ Kính Tu là cây lớn rễ sâu, căn bản có quan hệ mật thiết với nhiều quan viên ở thủ đô, đây là chuyện mà hầu như người nào cũng biết, chính mình cần gì phải gây phiền toái? Vì vậy Phùng Thường Quốc nở nụ cười phụ họa nói: - Bí thư Lỗ, ngài xem cần điều người đến phương diện nào?

- Tôi cũng không thể nóng đầu là cho ra quyết sách được, chúng ta cần phải thương lượng với nhau về việc điều động từ phương diện nào mới được. Lỗ Kính Tu khoát tay áo rồi nói tiếp: - Tôi nghe nói gần đây ban tuyên truyền của cục công an tỉnh căn bản là công tác rất tốt, có một tiểu tử gần đây cho ra nhiều bài viết hay, tôi cảm thấy ý tưởng là rất mới, hơn nữa tư tưởng lại khá sâu sắc.

Lỗ Kính Tu không nói gì thêm nhưng Phùng Thường Quốc xem như đã nghe rõ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ về chuyện khác, đó là vài ngày hôm trước có người quen trong cục công an nói cho hắn biết về điều này, có lẽ nhân vật chính của những bài viết là tiểu tử kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui