Bí Thư Trùng Sinh

Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Thừa Dân, những người xuất hiện trong đầu lão phần lớn đều có ưu điểm và khiếm khuyết, làm cho lão khó thể nào quyết đoán. Thực tế thì lựa chọn tốt nhất là Diêu Trung Tắc, nhưng lão lại căn bản khó tin vào Diêu Trung Tắc.

Gần đây Diêu Trung Tắc liên tục có những hành vi mờ ám, Diệp Thừa Dân hầu như đều nhìn thấy rõ ràng, mặc dù không thoải mái nhưng cũng không nói gì. Chỉ là lúc này sự việc đã phát sinh, nếu như ném cho một người lão cảm thấy lo lắng như vậy, có thể hoàn thành hay không cũng là vấn đề.

- Bí thư Diệp, ngài cảm thấy trưởng phòng Vương như thế nào? Anh ấy bây giờ là trưởng phòng tổ chức, trước kia còn là bí thư ủy ban tư pháp, căn bản phù hợp trò chuyện với cả Lỗ Kính Tu và Chân Hồng Lỗi. Đào Nhất Hành thấy Diệp Thừa Dân do dự thì khẽ dùng giọng đề nghị nói.

Vương Tử Quân? Diệp Thừa Dân cảm thấy Vương Tử Quân còn quá trẻ, ép không được trận tuyến, thế nên không cho vào danh sách suy xét. Nhưng lúc này nghe Đào Nhất Hành nói như vậy thì thầm tỉnh táo, không phải sao, Vương Tử Quân thật ra là người thích hợp nhất.

- Nhất Hành, anh cảm thấy trưởng phòng Tử Quân có thể trấn an được hai người kia sao? Diệp Thừa Dân tuy đã có quyết định nhưng vẫn có chút không yên lòng.

Đào Nhất Hành cầm bình trà châm vào ly cho Diệp Thừa Dân, sau đó mới cười nói: - Bí thư Diệp, tôi cảm thấy ngài không cần lo lắng, nếu nói trong ban ngành của chúng ta có ai trấn áp được Chân Hồng Lỗi thì căn bản là không nhiều, thế nhưng trưởng phòng Vương tuyệt đối là một trong số đó. Ngài cứ yên tâm, tôi cảm thấy chuyện này giao cho trưởng phòng Vương là cực kỳ phù hợp.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, tuy lão tán thành Vương Tử Quân nhưng không nghĩ rằng trong mắt Đào Nhất Hành thì trưởng phòng tổ chức kia lại có độ nặng như vậy. Lão có chút trầm ngâm, sau đó mới nói: - Lát nữa anh để cho Chấn Hưng mời trưởng phòng Tử Quân đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi sẽ nói với cậu ấy một chút.

Đào Nhất Hành báo cáo xong thì rời đi, ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân. Lúc này Khuất Chấn Hưng đang chờ cách đó không xa, hắn thấy Đào Nhất Hành đi ra thì vội vàng tiến lên nghênh đón: - Thư ký trưởng Đào.

- À, Chấn Hưng, bí thư Diệp vừa rồi có sắp xếp, nói cậu thông báo cho trưởng phòng Tử Quân đến phòng làm việc của bí thư một chuyến. Khuất Chấn Hưng có quan hệ không tệ với Đào Nhất Hành, lúc này nghe Đào Nhất Hành phân phó thì khẽ nói: - Thư ký trưởng, có phải lãnh đạo chuẩn bị điều chỉnh...

Đào Nhất Hành nhìn gương mặt cẩn thận và đầy chờ mong của Khuất Chấn Hưng, hắn thầm nghĩ, xem ra dã tâm của đối phương đã khá mạnh, thế nhưng suy xét cẩn thận thì căn bản cũng hiểu vì sao lại như vậy. Ai làm thư ký cho lãnh đạo nhiều năm mà không muốn xuống địa phương làm chủ một phen?

- Không phải chuyện này, chủ yếu là để cho trưởng phòng Tử Quân đi hàn gắn mối quan hệ giữa Chân Hồng Lỗi và Lỗ Kính Tu.

- Để cho trưởng phòng Vương đến hàn gắn mối quan hệ giữa hai người kia sao? Khuất Chấn Hưng có vài phần há hốc miệng.

Vương Tử Quân đi từ trong phòng Diệp Thừa Dân ra ngoài mà cảm thấy có chút buồn bực, hắn không ngờ mình lại có một nhiệm vụ như vậy: Để cho mình ra mặt giải quyết mâu thuẫn giữa Chân Hồng Lỗi và Lỗ Kính Tu.

Vương Tử Quân biết rõ chuyện liên quan đến hai người này, dù sao thì hắn rời khỏi ủy ban tư pháp chưa lâu, lúc này nhóm người Phùng Thường Quốc có tin tức gì cũng báo cáo cho hắn.

Vương Tử Quân thấy nhiệm vụ này không dễ làm, nhưng hắn căn bản không từ chối. Diệp Thừa Dân mở miệng với bộ dạng không phải anh thì khó ai làm được, giống như nếu anh không tiếp nhận thì rõ ràng không lo nghĩ cho lãnh đạo. Điều này làm cho lời thoái thác lên đến miệng Vương Tử Quân đành phải nuốt vào bụng.

- Chào trưởng phòng Vương. Khi Vương Tử Quân đi về phía trước thì Khuất Chấn Hưng nhanh chóng tiến lên đón chào. Lúc này Khuất Chấn Hưng cười rất tươi, gương mặt giống như một đóa hoa đang đón nắng xuân.

Vương Tử Quân nhìn Khuất Chấn Hưng rồi gật đầu nói: - Chào Chấn Hưng, gần đây công tác thế nào?

Vương Tử Quân căn bản chỉ là thuận miệng hỏi với Khuất Chấn Hưng, nhưng Khuất Chấn Hưng lại thành thật báo cáo công tác của mình. Nhìn bộ dạng chăm chú của Khuất Chấn Hưng, Vương Tử Quân chợt giật mình hiểu ra ý nghĩ của đối phương là gì.

Nhưng sự việc này Vương Tử Quân căn bản là không giúp đỡ được, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng chân thành nói: - Chấn Hưng, bây giờ trong nước đang đề xướng phương án trẻ hóa cán bộ, tôi cảm thấy điều này là rất tốt. Gần đây phòng tổ chức chuẩn bị cho ra phương án bồi dưỡng và giao trọng trách cho cán bộ trẻ tuổi, tôi cũng sắp dùng nó báo cáo với bí thư Diệp.

Khuất Chấn Hưng là người thông minh, Vương Tử Quân có thể cho hắn biết tin tức kia, căn bản xem như đặc biệt khai ân rồi. Hơn nữa hắn chỉ cần nghe và hiểu ngay ra vấn đề, Vương Tử Quân rõ ràng đang nhắc nhở mình, sẽ cho mình cơ hội, chỉ là chính mình nên cố gắng bên phía bí thư Diệp.

Kết quả như vậy căn bản tốt hơn những gì mà Khuất Chấn Hưng đang nghĩ gấp vài lần, vì thế hắn càng cảm thấy có thêm vài phần thân cận với trưởng phòng Vương. Hắn gật đầu đồng ý, sau đó cười nói: - Cám ơn trưởng phòng Vương.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Khuất Chấn Hưng, sau đó đi về phía phòng làm việc của mình. Trên đường đi liên tục có người đi qua bên cạnh, những người này liên tục mở miệng chào hỏi, phần lớn nhìn qua có chút quen thuộc, cũng có vài người căn bản không gọi được tên, thế nhưng Vương Tử Quân luôn mỉm cười với bọn họ.

Tuy Vương Tử Quân biết rõ những người kia nói chuyện căn bản đều có chút mục đích, thế nhưng người ta nói cũng xem như có dũng khí, chỉ là một câu nói mà thôi, mình cần gì làm cho người ta mất hứng?

Vương Tử Quân tỏ thái độ như vậy căn bản có thêm danh tiếng gần gủi bình dị trong văn phòng tỉnh ủy, điều này thật sự làm hắn cảm thấy bất ngờ.

Sau khi ngồi xuống bàn làm việc thì Vương Tử Quân bắt đầu suy tư xem nên giải quyết bất đồng giữa Chân Hồng Lỗi và Lỗ Kính Tu như thế nào. Hắn biết rõ mình không phải là thần, hai người kia tranh chấp với nhau là vì tranh đoạt quyền lợi, dù mình có nói mỏi miệng chạy gãy chân thì như thế nào? Quyền lực là một cái bánh ngọt, ai được chia phần nhiều hơn thf căn bản người khác sẽ ít đi, mặc kệ hắn giải quyết thế nào thì nếu như không ở trên phương diện thống nhất lợi ích, hắn căn bản sao có thể làm cho người ta tin phục cho được?

Cũng may Vương Tử Quân cũng không cần tỏ ra thân mật khăng khít với hai người kia, chỉ có ý muốn hòa giải, chỉ cần biểu hiện hòa hợp êm thấm, không trống đánh xuôi kèn thổi ngược thì quá tốt rồi.

Vương Tử Quân suy tư một lúc lâu mới cầm điện thoại lên bấm số của Lỗ Kính Tu. Sau khi điện thoại nối thông thì Vương Tử Quân cười nói: - Bí thư Lỗ, tôi là Vương Tử Quân, bây giờ gọi điện thoại không quấy rầy anh đấy chứ?

Lúc này Lỗ Kính Tu đang cảm thẩy rất phiền muộn, vì chuyện của người cháu của bạn mà hắn đau hết cả đầu. Khi hắn muốn điều đối phương đến dưới trướng của mình, không ngờ Chân Hồng Lỗi lai trực tiếp dùng danh nghĩa bồi dưỡng cán bộ trọng điểm để điều đối phương xuống cục công an huyện làm một vị phó cục trưởng.

Điều động cán bộ xuống tuyến dưới căn bản giống như trọng điểm bồi dưỡng, thế nhưng cũng giống như gạt người ta lên vị trí an nhàn không phải làm gì. Chỉ là Lỗ Kính Tu biết rõ đối với người cháu của bạn mình sắp xếp như thế này không phải là chĩa vào hắn.

Tuy người bạn kia không tiếp tục gọi điện thoại cho Lỗ Kính Tu, thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác mất hết mặt mũi. Hắn thật sự căm giận bất bình, thế nhưng ngoài miệng không thể nói được gì.

Nếu như Lỗ Kính Tu vì chuyện này mà trở mặt với Chân Hồng Lỗi, như vậy căn bản là tự tìm phiền phức. Chân Hồng Lỗi có thể tìm ra hàng ngàn lý do để bảo hộ cho mình. Anh nghĩ mà xem, tôi trọng điểm bồi dưỡng cán bộ trẻ, như vậy mà anh không cho và cố gắng ngăn trở, như vậy có ý gì? Có lẽ đến lúc đó Lỗ Kính Tu cũng chỉ có thể cứng họng mà thôi, thật sự là ăn quả đắng nói không nên lời, thôi thì nhịn chút nhất thời lo chuyện trăm năm.

Khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì Lỗ Kính Tu đang hút thuốc. Trước kia hắn không hút thuốc nhưng sau khi vào Nam Giang thi lại khác, bây giờ căn bản đến xu thế thuốc không rời tay.

Sau khi nghe Vương Tử Quân hỏi có thời gian rảnh hay không, Lỗ Kính Tu vô thức nói: - Chào trưởng phòng Vương, người khác gọi thì tôi có thể nói vài lời này nọ, thế nhưng ngài gọi đến thì chắc chắn là có thời gian.

Vương Tử Quân cười ha hả, tuy hắn không biết đối phương nói lời này có mấy phần thật lòng, thế nhưng vẫn vui vẻ nói: - Cám ơn bí thư Lỗ đã coi trọng, lời nói của ngài làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui