Bí Thư Trùng Sinh

Tiểu Trần chạy xe vào một khúc rẽ, đi đến một khu dân cư đầy khí tức của niên đại tám mươi. Nói thật thì những khu dân cư thế này căn bản không còn nhiều ở thành phố Đông Hồng, người nơi đây phần lớn chỉ là gia đìnhh trung bình, gia đình có tiền đã đến những khu dân cư cao cấp hơn.

Khi xe rẽ vào thì Trì Hoa Trục thấy được một cái bảng hiệu đầy dấu tích thời gian, hăn căn cứ vào vết sơn loang lổ để cố gắng tìm ra sáu chữ: Khu dân cư nhà máy Miên Phưởng.

Không phải nhà máy Miên Phưởng đã đóng cửa rồi sao? Trưởng phòng Vương sao lại chạy đến đây? Không phải muốn khảo sát nghiên cứu thứ gì đấy chứ? Trì Hoa Trục thầm cân nhắc mình nên chuẩn bị bản thảo như thế nào, đúng lúc xe dừng lại.

Là một chiếc Santana bình thường nên cũng không kinh động đến người trong khu dân cư. Khi nhóm người Vương Tử Quân bước xuống xe thì có vài người đi qua bên cạnh khẽ đưa mắt nhìn, thế nhưng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

- Bố, chỗ này sao có chút rối loạn như vậy? Tiểu Bảo Nhi nhìn khoảng sân lộn xộn rồi quệt miệng hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kỳ quái của con trai, hắn cười cười nói: - Đây là một khu dân cư cũ, căn bản là quy hoạch không được tốt.

Vương Tử Quân nói rồi quay sang Tiểu Trần ở bên cạnh: - Cậu xác định là chỗ này sao?

- Trưởng phòng Vương, là chỗ này, bạn của tôi nói người ở trên lầu hai. Tiểu Trần vừa lấy chiếc máy mát xa và rửa chân vừa mới mua ra khỏi xe rồi dùng giọng khẳng định nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Vậy chúng ta đi.

Trì Hoa Trục cảm thấy đầu óc mình khó theo kịp, hắn chưa từng nhớ rõ có vị lãnh đạo nào ở chỗ này. Vương Tử Quân đến thăm ai, hắn cảm thấy nghi hoặc không khỏi nhìn thoáng qua Du Giang Vĩ, thế nhưng Du Giang Vĩ cũng cực kỳ nghi hoặc.

Đi lên lầu hai, tìm đúng phòng, Tiểu Tâần gõ cửa chống trộm đã cũ theo thời gian. Sau khi gõ vài tiếng thì bên trong có người nói: - Ai vậy?

Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu ra, hắn đánh giá đám người Vương Tử Quân một lượt rồi dùng giọng kỳ quái hỏi: - Các anh tìm ai?

Trong suy nghĩ của đám người Trì Hoa Trục thì trưởng phòng tổ chức là một vị quan viên có thực quyền trong đám thường ủy tỉnh ủy sau bí thư tỉnh ủy. Vì người này nắm trong tay mũ quan của tất cả quan viên trong tỉnh, có ai có ý nghĩ cầu tiến mà không kiêng kỵ vài phần? Nếu muốn vơ vét một chút, cho dù không công khai ra giá với mũ quan, thế nhưng mỗi năm cũng đủ tiền để vài chục năm thoải mái; dù tay áo đầy gió sương cũng là người đầy lực lượng, một vị trí chạm tay có thể phỏng như vậy thì hầu như mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, căn bản chạy đến đây làm gì?

- Chúng tôi là... Lái xe Tiểu Trần vừa định giới thiệu thân phận của Vương Tử Quân, lại bị Vương Tử Quân cản: - Chúng tôi là bạn của Chính Tân, hôm nay đến thăm các cụ.

"Là bạn của Niên Chí Tân?" Người đàn ông trung niên kia chợt cau mày, sau đó vẫn mở cửa ra: - Mọi người vào đi.

Người đàn ông trung niên nói xong thì quay vào phòng ngủ nói: - Bố, bạn của đại ca đến đây.

Đây là một căn hộ ba gian, cũng chỉ vài chục mét vuông, trong phòng khách là bộ ghế sa lông từ những thập niên chín mươi, nhìn khá cũ kỹ nhưng được thu dọn khá sạch sẽ.

Sau khi nhóm người Vương Tử Quân đi vào cửa thì một ông lão mái tóc hoa râm đi ra phòng khách, sau khi đưa mắt nhìn nhóm người Vương Tử Quân thì nhàn nhạt nói: - Các anh là bạn của Chính Tân sao?

- Chào bác, cháu họ Vương, là bạn của Chính Tân. Cháu vẫn muốn đến nhà thăm ngài, nhưng mãi mà không có cơ hội, hôm nay mới được như ước nguyện. Vương Tử Quân vừa nói vừa vươn tay ra theo thói quen.

Không ngờ ông lão cực kỳ lạnh lùng, lão dùng giọng thản nhiên nói: - Đến thăm ông lão như tôi làm gì? Không có việc gì thì đi đi, nhà tôi còn có việc.

Trì Hoa Trục lúc này chợt bừng tỉnh, nơi này là nhà bố Niên Chí Tân. Trưởng phòng Vương tự mình mua đồ đến, cũng là vì hôm nay sinh nhật ông cụ, xem ra trong mắt trưởng phòng Vương thì Niên Chí Tân có độ nặng khá lớn.

Khi thấy cánh cửa sắp đóng sập lại thì Trì Hoa Trục có chút xấu hổ, không ngờ Vương Tử Quân lại tùy tiện đi vào rồi ngồi xuống: - Ông cụ, vài người chúng tôi từ nơi xa đến, thật sự khát nước, chẳng lẽ ngài không cho uống ly nước nào mà đuổi đi ngay sao?

Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Vương Tử Quân thấy thế thì tiến lên cầm lấy cánh tay ông cụ nói: - Ông, cháu muốn uống nước, cho cháu uống nước nhé?

Đôi môi ông cụ khẽ giật giật, lão không có ác cảm với người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã kia, hơn nữa còn có một đứa bé mập mạp, thế là nói: - Bà đâu rồi, ra mời nước cho khách.

Một người phụ nữ trung niên đi ra, trên tay cầm theo một phích nước nóng, nàng khẽ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói: - Bố, mẹ đang bận nấu cơm.

Người phụ nữ kia rót nước xong thì thuận tiện cầm lấy vài cái kẹo trong dĩa trái cây đưa cho Tiểu Bảo Nhi.

Mạc Tiểu Bắc khá nuông chiều Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng có một phương diện căn bản không chịu dung tình đó chính là đồ ăn thức uống cực kỳ có ít đường, sợ đường ảnh hưởng đến sự phát triển của con trai. Vì vậy mà chiêu cho kẹo cực kỳ có hiệu quả với Tiểu Bảo Nhi, một khi thấy được kẹo thì có biểu hiện cực kỳ thèm muốn như người đi trên sa mạc nắng cháy thấy được nước.

Tiểu Bảo Nhi thấy có kẹo ăn thì lập tức dùng giọng ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn dì, làm cho người phụ nữ trung niên kia khẽ nở nụ cười.

- Bác, cháu nghe Chính Tân nói năm xưa ngày là trưởng khoa bảo vệ của nhà máy Miên Phưởng, xem ra Chính Tân có thể được làm cảnh sát cũng là hổ phụ không có khuyển tử, dưới tay tướngmạnh không có binh hèn.

Ông cụ nghe thấy khách nói về con thì khóe miệng có hơi run, thế nhưng ngay sau đó vẻ mặt đã hòa hoãn hơn: - Tiểu tử kia không có nhiều bản lĩnh, chỉ là có năng lực gây chuyện.

- Bác trai, Chính Tân có được như ngày hôm nay mà ngài còn chưa cảm thấy thỏa mãn sao? Nếu ngài có thời gian chỉ bảo thêm, như vậy anh ấy sẽ càng thành công lớn, càng bận rộn công tác. Vương Tử Quân là người ở địa vị cao nhiều năm, vì vậy căn bản không nói được nhiều lời nịnh hót. Trì Hoa Trục thấy Vương Tử Quân nói vài câu đã làm cho ông cụ cảm thấy nở mày nở mặt, hớn hở khoái chí, trong lòng không khỏi cảm thán vì đã làm khó trưởng phòng Vương.

- Tiểu Vương, không phải tôi nói khoác với anh, năm xưa Miên Phưởng thật sự là nhà máy lớn. Tôi là trưởng khoa bảo vệ nổi tiếng vùng này, đám côn đồ gây chuyện thấy tôi đều sợ một phép. Ông cụ nhắc đến khoảng thời gian năm xưa thì giọng nói được đề cao hơn.

Nhưng người phụ nữ trung niên rất giống Niên Chí Tân lại dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân, thấy đối phương trò chuyện nhiệt tình với bố mình thì ánh mắt càng bất thiện.

Sau khi chờ bố nói xong chuyện năm xưa, người phụ nữ trung niên chợt chen lời: - Anh nói anh là bạn của Chính Tân sao? Thế nào tôi lại chưa từng được gặp anh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui