Bí Thư Trùng Sinh

Dù cây cỏ mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật gốc rể, sau khi Vương Tử Quân đi vào Nam Giang, nếu như hắn chỉ là một tượng gỗ cho người khác thích làm gì thì làm, hoặc thế cục chính trị của Nam Giang yên tĩnh sóng sau vỗ sóng trước mà không phải tình huống gà bay chó chạy như lúc này, biết đâu hắn sẽ sống yên tĩnh hơn một chút.

Nhưng Vương Tử Quân là người thích làm việc độc hành, chưa nói đến chuyện không giống người thường, còn lấy xu thế không ai cản nổi để đứng vững bàn chân, càng làm cho người ta không thể tha thứ chính là hắn căn bản có danh tiếng và lực lượng mạnh mẽ. Lúc mới bắt đầu thì Vương Tử Quân căn bản đã là như vậy, biết đâu trong tương lai không xa trong lúc phân phối quyền lực ở tỉnh Nam Giang, ngoài hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, hắn có thể chiếm được miếng bánh to nhất? Khó trách đám người cộng sự luôn lau mắt mà nhìn hắn, đám người này không thể nào ngủ ngon, lo sợ bất an, vô tình biến hắn thành kẻ thù giả tưởng, căn bản đều muốn ra tay ngăn cản hắn ở mọi phương diện.

Nhưng lãnh đạo bình thường dù có đấu đá với nhau thế nào thì đơn giản cũng không sử dụng thủ đoạn cực đoan, dù sao thì giết địch một ngàn mà tổn hại năm ngàn cũng không hay ho chút nào. Vì vậy Vương Tử Quân xuất hiện mà Nam Giang cũng không xuất hiện tình huống khói thuốc súng nồng nặc, khác biệt là vẫn sóng yên biển lặng. Bây giờ thì ngược lại, Vương Tử Quân căn bản kiên trì người mình chọn ở sự kiện bổ nhiệm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, dù biết đó là hố sâu cũng cố gắng tiến lên, những người đang cực kỳ ghen ghét hắn sao không vỗ tay khen hay cho được?

Đối với một người bình thường, nếu không nhìn rõ một người thì căn bản chỉ bị nói là không có ánh mắt, thế nhưng đối với một người làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, căn bản là liên quan đến năng lực. Chưa nói đến những thứ khác, sau này nếu có người được đề cử, anh sẽ bị người ta nắm lấy chuyện cũ để công kích, anh còn chưa tỏ thái độ thì lập tức rơi xuống thế hạ phong, thậm chí thượng cấp cũng vì điều này mà bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành điều chỉnh vị trí của anh. Một vị trưởng phòng tổ chức căn bản là không có ánh mắt nhìn người, như vậy sao có thể làm tốt công tác của mình, tìm kiếm nhân tài cho thể chế?

Lưu Thành Lâm cũng không quá quen thuộc chuyện quan trường, thế nhưng hễ là những chuyện có liên quan đến quan trường thì hắn luôn chú ý và tỏ ra thận trọng. Với tâm tính kính sợ quan trường, hắn tất nhiên sẽ sợ chuyện này mang đến ảnh hưởng tiêu cực mặt trái cho trưởng phòng Vương. Lúc này Lưu Thành Lâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn không ngờ Vương Tử Quân vì muốn đẩy mình tiến lên mà chịu một gánh nặng lớn như vậy. Lúc này hắn chợt cảm thấy rất đau lòng.

Vốn Lưu Thành Lâm còn muốn đến gặp trưởng phòng Vương, hắn còn có chút do dự, nhưng lúc này hắn đã nhanh chóng hạ quyết tâm. Hắn cũng không còn tâm tư uống rượu, sau khi nói vài chuyện cũ với các bạn học, hắn nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Lưu Thành Lâm biết khá rõ vị trí của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn leo lên một chiếc taxi, sau đó nói vị trí cần đến, cuối cùng khẽ mở cửa sổ xe.

Tuy Nam Giang ở phương nam nhưng lúc này đã đến cuối năm, bầu không khí vẫn rất lạnh. Gió lạnh thấu xương thổi vào trong xe làm cho nhiệt độ trong xe chợt hạ thấp, tài xế có chút không vui, nhưng khi nhìn gương mặt rầu rĩ của Lưu Thành Lâm, hắn đành phải không nói gì.

Lưu Thành Lâm được gió lạnh gột rửa, hắn đã giảm bớt đi vài phần men say. Mặc dù cơ hội tiếp xúc với trưởng phòng Vương là không nhiều, thế nhưng hắn căn bản bội phục sát đấu với vị lãnh đạo trẻ tuổi này. Chưa nói đến phương diện gì khác, Vương Tử Quân căn bản là người không quản vinh nhục của mình trong sự kiện điều động nhân sự tiến lên vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, dám cổ vũ và động viên một tên lính quèn như Lưu Thành Lâm, rõ ràng là lãnh đạo có phong thái lớn.

Hơn nữa khi vị lãnh đạo này đi đến thì giống như rót một luồng gió mát vào quan trường Nam Giang, làm cho tỉnh Nam Giang biến đổi khá lớn. Một người tương lai vô hạn như vậy, Lưu Thành Lâm sao có thể nhẫn tâm vì chuyện của mình mà làm tổn thương lãnh đạo? Nhưng đến lúc này thì hắn làm được gì cho Vương Tử Quân đây?

Lúc mới bắt đầu leo lên xe đi tìm trưởng phòng Vương thì Lưu Thành Lâm căn bản là tràn đầy nhiệt huyết, thế nhưng lúc này tâm tình của hắn dần bình tĩnh trở lại. Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn chợt có một ý nghĩ.

Chỉ cần mình làm như vậy thì áp lực của trưởng phòng Vương sẽ biến mất, mặc dù như vậy có chút không muốn, thế nhưng hắn không thể vì tư lợi bản thân mà để mặc trưởng phòng Vương phải khổ sở.

Mười phút sau xe dừng bên ngoài văn phòng tỉnh ủy, Lưu Thành Lâm thanh toán tiền xe, sau đó cất bước đi về phía văn phòng của phòng tổ chức. Hắn rất ít khi đến văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng đã đến phòng làm việc của Vương Tử Quân một lần, thế cho nên cũng khá quen việc dễ làm. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy một cảm xúc hy sinh bi tráng, vì vậy bây giờ hắn đến khu văn phòng đầy uy nghiêm này mà căn bản không còn chút sợ hãi.

Cửa phòng làm việc của Du Giang Vĩ mở rộng, lúc này Du Giang Vĩ giống như đang xem văn kiện. Lưu Thành Lâm nhanh chóng đi vào rồi dùng giọng cung kính nói: - Trưởng ban Du, tôi là Lưu Thành Lâm của công ty xe hơi Đông Hồng, tôi muốn gặp trưởng phòng Vương, xin hỏi bây giờ trưởng phòng Vương có rảnh không?

Khi Lưu Thành Lâm đi vào thì Du Giang Vĩ đã nhận ra ngay. Hắn là thư ký cho Vương Tử Quân, hắn căn bản là người có thính giác linh mẫn nhất với mọi chuyện đang diễn ra. Hắn cũng biết rõ nội dung của hội nghị thường ủy tỉnh ủy, bây giờ có nhiều người đang muốn chờ xem trưởng phòng Vương bị người ta chê cười.

Có người nói trưởng phòng Vương lúc này nói quá vẹn toàn, Triệu Hòa Duyệt những năm qua thật sự như một tên cướp ở công ty xe hơi Đông Hồng, mãi mà vẫn trơ mắt nhìn công ty lụn bại. Người tài giỏi như vậy còn thúc thủ vô sách, anh nói xem một vị trợ lý giám đốc có thể làm cho xí nghiệp khởi tử hồi sinh, sống động một lần nữa hay không? Căn bản là rất khó có thể.

Nhưng một sự việc căn bản là nhìn thấy quá thấu đáo dễ dàng như thế lại được Vương Tử Quân nói lời cam đoan, kiên định đẩy Lưu Thành Lâm tiến lên, cho rằng đối phương nhất định sẽ làm sống dậy công ty xe hơi Đông Hồng.

Nhìn lầm người căn bản là không đáng sợ, điều quan trọng là sự việc này có lực ảnh hưởng và thế cục khó thể vãn hồi. Theo lời một viên cán bộ có quan hệ không tệ với Du Giang Vĩ trong cơ quan thì rõ ràng lần này trưởng phòng Vương đang tiến hành một việc cực kỳ nguy hiểm.

Ai có thể khẳng định Lưu Thành Lâm này có thể một tay thay đổi càn khôn? Đến khi đó không những ảnh hưởng đến uy tín của trưởng phòng Vương ở Nam Giang, quan trọng là nhất định sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của lãnh đạo cao tầng với trưởng phòng Vương. Không biết rõ con người, chỉ điểm lung tung, đây chính là điều tối kỵ với một vị lãnh đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui