Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân nghe lời nói khẳng định của Lưu Thành Lâm, hắn càng cảm thấy đối phương là nhân tài, thế cho nên hắn nhanh chóng đứng lên trầm giọng nói với Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, anh đã có quyết tâm với công ty xe hơi Đông Hồng, lại có lòng tin với tương lai phát triển của nhà máy, thế thì vì sao phải tránh né? Bây giờ là lúc công ty xe hơi Đông Hồng đang cực kỳ bấp bênh, anh nên lấy dũng khí, quyết đoán quyết tâm, đẩy công ty phát triển lên bậc thang mới, còn những thứ khác thì anh không nên suy nghĩ nhiều như vậy.

Vương Tử Quân nói xong thì nhìn Lưu Thành Lâm rồi lại nói tiếp: - Anh yên tâm đi, nếu anh thật sự cảm kích tôi, chúng ta làm ra giao ước, anh đẩy mạnh phát triển công ty xe hơi Đông Hồng, dùng thực tế hành động chứng minh anh là nhân tài, đây không phải là hồi báo tốt nhất với tôi sao?

- Cám ơn trưởng phòng Vương đã tín nhiệm, tôi biết rõ mình nên làm thế nào. Lưu Thành Lâm thật sự đã có một lòng nhiệt huyết, lúc này máu nóng dần sôi trào. Hắn thật sự tràn đầy quyết tâm, đó là nhất định phải đưa công ty xe hơi Đông Hồng tiến lên lấy được thành tích, tuyệt đối không phụ lòng tín nhiệm của bí thư Vương với mình.

V. không ngờ Lưu Thành Lâm đầu tiên lại đi tìm mình, cũng may hắn có thể khuyên can được một người có tính tình bướng bỉnh này, nếu không thật sự là tổn thất không nhỏ.

Sau khi tiễn chân Lưu Thành Lâm, Vương Tử Quân bắt đầu xem xét sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng. Mặc dù sự kiện này hắn đã đạt được mục đích của mình, thế nhưng không thể không thừa nhận chuyện lần này hắn đã để lại di chứng cho người ta nắm đuôi mình.

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất, bây giờ Vương Tử Quân cảm thấy việc quan trọng nhất của mình chính là phải xác định lại các mối quan hệ của mình ở Nam Giang. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt nghĩ đến Đậu Minh Đường.

Tuy hắn tin tưởng Đậu Minh Đường biết nguyên nhân mình không chọn Mã Vi Hồng, thế nhưng nhìn từ góc độ của Đậu Minh Đường, chính bản thân hắn cũng không nói gì, nhưng càng là như vậy càng phải liên lạc với đối phương, nếu không mối quan hệ giữa hai người sẽ dần lạnh nhạt.

Quan hệ trong quan trường là như vậy, có đôi khi hai bên cần phải gắn kết và liên hệ với nhau dù chỉ có vài chuyện nhỏ xảy ra mà thôi.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cầm điện thoại lên, hắn trực tiếp gọi điện thoại đến phòng làm việc của Đậu Minh Đường. Sau khi bấm số điện thoại thì Vương Tử Quân cười nói với Đậu Minh Đường bên kia: - Bí thư Đậu, ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta khó có được thời gian nghỉ ngơi, tôi muốn đi câu cá với anh, thuận tiện học tập chút kỹ thuật từ anh.

Vương Tử Quân gọi điện thoại làm cho Đậu Minh Đường ở bên kia cảm thấy rất vui, hắn cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đang nghĩ khi nào nên mời anh đến câu cá ở đập nước Nam Nha, không ngờ anh lại gọi điện thoại trước, xem ra chúng ta rõ ràng là tâm hữu linh tê.

Vương Tử Quân chợt mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên. Trong quan trường mỗi câu mỗi tình cảnh đều giống như diễn trò, cái gì mà tâm hữu linh tê? Thật sự là buồn cười, thế nhưng hắn nghĩ đến mục đích của mình, cũng không quá chú trọng lời nó của Đậu Minh Đường.

Hai người nói cười vài câu rồi định ước thời gian, sau đó nói thêm vài câu không mặn không nhạt, cuối cùng mới cúp điện thoại.

Tuy chỉ là chút chuyện nhỏ nhưng một hành động nho nhỏ lại có ý nghĩa phi phàm, có thể tu sửa bịt kín bóng tối quan hệ giữa hai người. Buổi chiều ngày hôm sau khi Vương Tử Quân đi đến đập nước Nam Nha, Đậu Minh Đường đã mỉm cười chờ sẵn.

Nhưng lúc này Đậu Minh Đường cũng không đưa theo người nào khác. Tuy gió có hơi lạnh nhưng ngồi trên ghế thả câu cũng làm cho người ta sinh ra những cảm giác hưởng thụ khác biệt.

Hai người tránh không nói về chuyện của Mã Vi Hồng, sau khi trao đổi vài câu liên quan đến kỹ xảo câu cá, Đậu Minh Đường chợt dùng giọng có vài phần khuyên nhủ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, bây giờ sự kiện liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng đã lắng xuống, thế nhưng ngài cũng đừng quên cũng có không ít người đang chờ xem cuộc vui. Nếu công ty xe hơi Đông Hồng không thể nào phát triển đi lên, như vậy chiếc mũ không hay sẽ chụp lên đầu ngài.

Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, có thể nói là một vị thường ủy tỉnh ủy có vị trí đặc thù. Tuy hắn không được phân công hạng mục công tác trong tỉnh như các vị lãnh đạo khác, thế nhưng cả thành phố Đông Hồng lại nằm dưới sự chỉ đạo của hắn.

Đông Hồng là tỉnh thành của Nam Giang, tất nhiên sẽ có ý nghĩa mà những thành phố khác căn bản là không thể có được. Lúc này Đậu Minh Đường mở miệng nói ra những lời như vậy, tất nhiên không phải chỉ là vì nói chuyện giật gân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đậu Minh Đường, hắn cười cười nói: - Cám ơn bí thư Đậu đã nhắc nhở, nhưng ngài cứ yên tâm, vài ngày sau tôi sẽ cho người ta xem một vở kịch hay.

Lời nói tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân làm cho Đậu Minh Đường chợt sinh ra cảm giác sững sờ, nhưng sau đó hắn nhanh chóng có phản ứng. Trong mắt hắn thì Vương Tử Quân căn bản không phải là một người ăn nói mạnh miệng, bây giờ nói như vậy thì rõ ràng là có nắm chắc. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh thật sự có tin tưởng vào công ty xe hơi Đông Hồng vậy sao?

- Anh cảm thấy tôi không nắm chắc mà tùy tiện đặt cược với người ta sao? Vương Tử Quân không trực tiếp trả lời vấn đề của Đậu Minh Đường mà cười ha hả hỏi ngược lại.

Vương Tử Quân trả lời như vậy căn bản còn mạnh hơn trả lời chính diện. Đậu Minh Đường nhìn nụ cười thoải mái của Vương Tử Quân, hắn càng thêm tin tưởng vào đáp án của người này. Đồng thời hắn cũng có chút chờ mong, nếu công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh mẽ, như vậy Diêu Trung Tắc sẽ có bộ dạng thế nào?

- Nếu anh đã có lòng tin thì tôi cũng yên lòng. Trưởng phòng Tử Quân, tôi cũng có chút biện pháp ở thành phố Đông Hồng, có gì nếu không tiện ra mặt thì cứ giao cho tôi. Đậu Minh Đường nói những lời này căn bản là thứ mà Vương Tử Quân đang cần. Công ty xe hơi Đông Hồng dù là xí nghiệp nhà nước nhưng dù sao cũng ở trong thành phố Đông Hồng, nếu như muốn phát triển thì tất nhiên phải có được sự ủng hộ của chính quyền địa phương.

Vì vậy Vương Tử Quân cũng không khách khí với Đậu Minh Đường, hắn cười nói: - Bí thư Đậu, chúng ta đã nói rõ rồi đấy nhé, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ đi tìm anh đấy.

- Tốt quá, tôi đảm bảo có tiền sẽ bỏ tiền, có lực sẽ xuất lực, sẽ cho bọn họ đầy đủ ưu đãi chính sách. Khi thấy Vương Tử Quân tiếp nhận nhân tình của mình, Đậu Minh Đường tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

Hai giờ thả câu thì Vương Tử Quân thu hoạch không quá nhiều, thế nhưng Đậu Minh Đường lại khác, căn bản là thùng cá sắp đầy. Hai người hào hứng bừng bừng hưởng thụ món canh cá của đập nước, sau đó tận hứng đi về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui